Hàn mặc tân thiêm đại mặc hương

Chương 111: Phiêu Kỵ Tướng Quân (hạ)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Triệu Tử Đoạn bước ra khỏi bồn tắm, thân thể trơn mịn như đồ sứ hiện lên, hắn mặc hắc y thêu hồng liên tinh xảo, điểm thêm dấu chu sa giữa hai hàng mày, cẩn thận xoa cao dược lên từng vết chai một trong lòng bàn tay.

Ám vệ đã từ lâu đợi sẵn:

- Thiếu giám, cần chuẩn bị gì?

Triệu Tử Đoạn hờ hững lấy ngọc bội, đeo hầu bao, tinh tế chọn một khuyên tai bạc chạm ngân long uốn lượn.*

Sau cùng mới hạ lệnh:

- Đã thật lâu không được thoải mái như thế này, lấy mộc lư!*

Đám thuộc hạ nhìn nhau:

- Thiếu giám, như vậy có quá tàn độc!

Triệu Tử Đoạn cau mày dài, dấu chu sa như thêm đỏ, trong mắt hàn khí nặng nề tỏa ra khiến đám người dưới im phăng phắc, vội vàng thi hành mệnh lệnh. Triệu Tử Đoạn lại nhàn nhạt:

- Áp giải Linh Tê đến Bích Ba Trang, Vương phủ có máu nàng ta sẽ không may mắn!

Mộc Lư là hình phạt vô cùng tàn nhẫn ghê rợn, không chỉ khiến nữ nhân đau đớn cùng cực mà còn nhục nhã đến tột độ. Loại hình cụ này nghe đáng sợ nhưng chế tạo lại vô cùng đơn giản, chỉ có một yên cương ngựa bình thường, phía trên đặt một dương cụ bằng gỗ dài độ một xích*.

Nữ nhân bị hành hình phải ngồi trên lưng ngựa đặt loại yên này, khỏa thân toàn bộ, ngựa bị buộc một chỗ, lại chịu đánh đập cùng với người cưỡi, nên lồng lộn cực độ, khiến dương cụ giả đâm sâu vào bên trong, phá hủy toàn bộ vùng dưới nữ nhân, gây ra cái chết thảm khốc.

Linh Tê bị lôi đến giữa bãi cỏ, nhìn thấy hình cụ đã đoán được phần nào thống khổ mà bản thân sắp phải chịu, nàng ta hoảng loạn vùng vẫy trốn chạy. Triệu Tử Đoạn nhàn nhã thưởng thức rượu hoa mùa thu trong trường đình, tận hưởng cảm giác cơ thể nóng dần lên.

Linh Tê hốt hoảng la hét:

- Thiếu giám, tha cho nô tì! Xin người!

Triệu Tử Đoạn nằm nghiên ở tháp dài, lãnh bạc:

- Thân làm nô tì phản bội chủ tử, hình phạt này hôm nay ta đặt ra để cảnh cáo, bất cứ một ai có lòng riêng, đều phải chịu kết cục bi thảm hơn nàng ta gấp mười lần! Hành hình!

Vệ binh lột trần Linh Tê ra, biết nàng ta sắp chết liền đánh bạo giở trò cưỡng bức. Triệu Tử Đoạn không ngăn lại, mấy mươi tên đứng đó bắt đầu phát tiết. Linh Tê bây giờ không khác gì một binh kỹ hèn mọn, thậm chí còn bị đối xử tệ hại hơn rất nhiều.

Tiếng thét nàng ta vang thấu trời xanh, làm đàn chim nhởn nhơ trên những tán cây gần đấy đều vỗ cánh bay đi. Kết thúc sỉ nhục, Linh Tê bị đặt lên mộc lư hành hình. Máu nhuộm đỏ cả một vùng cỏ, hạ thân nát bấy, chết không nhắm mắt.

Triệu Tử Đoạn phân phó người dọn dẹp sạch sẽ, mi tâm chẳng mảy may dao động. Hắn khinh bỉ nhìn mộc lư sau hành hình bị đốt đi, thầm so sánh với bản thân, tự thấy mộc lư kích thước vẫn không bằng hắn. Cũng tự hiểu vì sao nữ nhân vào tay hắn nếu không mất mạng thì chính là tổn thương cực độ!

Dọn dẹp xong nội gián. Triệu Tử Đoạn mở kho bạc, ban thưởng hậu hĩnh xuống toàn bộ ám vệ, nhuệ binh, coi như đây là tiền uống rượu mừng Thành Vương chuẩn bị được gia phong thêm tước.

Thái Hòa điện.

Nhật triều chuyển giao hai mùa thu hạ, chủ yếu các tấu chương về tình hình thời tiết, mực nước lên xuống các con sông lớn, số lượng lương thực tích trữ, vốn là không có gì đặc biệt.

Vĩnh Nguyên Đế nhàn nhạt nghe báo cáo, phía dưới vẫn vắng bóng Thành Vương, tuy vậy Thịnh Vương điệu bộ thập phần thong thả khiến nội tâm thiên tử bất giác lo lắng.

Cũng sắp bãi triều, đột ngột bên ngoài vang lên tiếng thông tri.

"Ngũ Thành Vương yết kiến!"

Thịnh Vương siết chặt tay, người đổ từng đợt mồ hôi lạnh, nhìn bóng kim giáp đầy máu, gương mặt cao ngạo âm lãnh của Hoàn Nhan Viên Hạo đường hoàng tiến vào. Thịnh Vương cũng đã đoán được kế hoạch mười phần thất bại.

Hoàn Nhan Viên Hạo toàn thân tỏa ra sát khí, nghiêm cẩn hành lễ:

- Phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Nhi thần hoàn thành thánh lệnh, thu được hơn mười tám vạn lượng vàng ròng có ấn tín Đông cung Thái tử Hoàn Nhan Viên Mạo. Hiện tại đã chất bên ngoài Hộ Bộ!

Vĩnh Nguyên Đế giãn nét mặt, tấm tắc khen ngợi:

- Rất tốt! Đại công trở về! Quang Từ Công công, lấy ý chỉ Trẫm đã soạn sẵn tuyên cáo bá quan!

Thịnh Vương thống khổ nhìn thánh chỉ bọc trong hộp gỗ trân quý, vang vang từng câu một.

"...Ngũ Thành Vương Hoàn Nhan Viên Hạo đức phục chúng sinh tài thu thiên hạ, nay lập được đại công, phá giải Kỳ án thuế muối, thu lại kim ngân quốc khố thất thoát..."

Tai Thịnh Vương ù đi, cổ họng khô rát, mắt hằn lên tia máu đỏ. Hắn không thể tin nổi, Hoàn Nhan Viên Hạo, cũng có một ngày đứng trên đầu hắn.

"...Nay phong thành Phiêu Kỵ Đại Tướng quân..."

Xung quanh bá quan văn võ đều quỳ xuống ca ngợi ân đức Hoàng thượng, Thịnh Vương máy móc làm theo, chua xót dâng lên cực độ. Bãi triều, những kẻ thêu hoa trên gấm vội vã theo chân Thành Vương tán tụng, ồn ào huyên náo cả một góc sân rồng.

Thịnh Vương mệt mỏi vượt qua khỏi đám quan lại hồi phủ, chán chường vào thư phòng, lại hạ lệnh triệu tất cả gia thần gia tướng.

Mắt hắn nhắm hờ dặn dò Huỳnh Kiện công công:

- Đem lễ vật chúc mừng Thành Vương phủ! Lại gọi Sở Trắc phi đến đây!

Huỳnh Kiện công công tuân mệnh, Sở Hồng Vi cũng nhanh chóng đến thư phòng.

- Điện hạ cho gọi thiếp?

Thịnh Vương ôn nhu mỉm cười:

- Từ ngày mai, thường xuyên ôm Thế tử vào Hoàng cung thăm mẫu phi, cố gắng để đứa bé tiếp xúc với phụ hoàng càng nhiều càng tốt! Còn nữa, Vương phi Bạch thị sức khỏe đã quá yếu nhược, không chịu nổi giao mùa, bạo bệnh qua đời!

Sở Trắc phi trấn áp sợ hãi trong lòng, vâng dạ rồi lui ra. Bạch Cẩm Chúc cuối cùng cũng phải chết, kết thúc những tháng ngày lay lắt sống mòn.

Thịnh Vương chợp mắt định thần chưa được bao lâu thì đầy đủ người đến. Ai cũng im lặng không dám mở miệng, dù biết trước rằng Thành Vương sẽ được phong Phiêu Kỵ Đại Tướng quân, nhưng hiện tại vẫn là một đả kích không nhỏ đến Thịnh Vương.

Huỳnh Kiện công công quay về, cẩn trọng đi vào:

- Điện hạ, Thành Vương phủ đã trả lễ!

Thịnh Vương trầm trầm giọng:

- Nhanh vậy sao?

Rương đồng lớn đặt ra giữa sảnh, Thịnh Vương phất tay cho mở. Bên trong xộc ra mùi máu tươi tanh tưởi dễ khiến người khác phải nôn ói. Thịnh Vương nghe ruột gan nhộn nhạo, mắt phiếm hồng, hắn đã đoán được vật nằm bên trong!

Huỳnh Kiện công công lắp ba lắp bắp:

- Điện hạ, là...là...Mạt Thủ vệ!

Án thư bay mạnh qua một bên, đập vào cột gỗ gãy làm hai nửa. Mạt Viện chết, tim Thịnh Vương như bị đóng băng, đau đớn đến đáng sợ.

Hắn cười gằn:

- Hoàn Nhan Viên Hạo, khá lắm, khá lắm!

Thịnh Vương nộ khí bùng phát, mọi người quỳ thụp xuống, riêng Bạch Thực Thần lại hời hợt nhặt từng cuốn sổ một lên, tỏ vẻ tiếc rẻ nói:

- Vỡ nghiên mực bằng ngọc đẹp thế này...

Thịnh Vương nhìn hắn bình thản, tâm trạng cũng dịu đi một phần. Bạch Thực Thần nhặt hết thì đám hạ nhân cũng kê xong án thư mới.

Bạch Thực Thần hữu ý:

- Hằng năm Mạt Quốc đều có vài đợt đói kém, kỵ binh hiện tại không còn hùng mạnh như xưa, Dịch Tướng quân hiểu rõ địch thì đã bỏ trốn, ngoài Phiêu Kỵ Đại Tướng quân, còn ai đủ năng lực dẫn binh dẹp loạn?

Thịnh Vương xoa xoa mi tâm, nhàn nhạt gật đầu:

- Bản Vương hiểu! Nhưng nếu Hoàn Nhan Viên Hạo đại công cáo thành, chẳng phải bản Vương càng khó có cơ hội đoạt đích?

Bạch Thực Thần kiêu ngạo phất phơ quạt giấy:

- Để hạ được Thành Vương, cũng chỉ có người Mạt Quốc!

Thịnh Vương lắc đầu, mi tâm cau lại:

- Không được, cõng rắn cắn gà nhà, ngươi cho rằng bản Vương có thể làm vậy sao?

Bạch Thực Thần cũng không ép buộc, miễn cưỡng nói:

- Đường còn dài, tùy người suy nghĩ vậy!

Bạch Thực Thần đủ năng lực, đủ khôn ngoan, hắn một câu lại một câu gieo ý đồ vào tâm Thịnh Vương, khi nguy biến, Thịnh Vương hiển nhiên sẽ cân nhắc mà thi hành.

Có điều, Bạch Thực Thần cũng chẳng giữ vẻ bình thản được bao lâu. Đến chiều, Bạch Cẩm Chúc - Vương phi Thịnh Vương phủ - cũng là muội muội hắn, qua đời.

Ngay tối đó, Lữ Định Ân được Thịnh Vương triệu kiến. Đứa trẻ Bạch Cẩm Chúc sinh ra có nhiều nét giống Lữ Định Ân, Thịnh Vương cũng biết điều này. Dạo gần đây, Lữ Định Ân không còn mặn mà chính sự, mỗi lần triệu kiến đều cáo ốm.

Thịnh Vương phủ chưa phát tang, Lữ Định Ân nghe hạ nhân báo tin dữ thì vội vàng đến:

- Điện hạ, Vương phi không còn nữa?

Thịnh Vương nhấp môi lên tách trà, xác nhận:

- Đúng vậy!

Trong mắt Lữ Định Ân hiện lên đau buồn khó tả. Thịnh Vương thở dài:

- Dùng trà đi, ngày mai cùng bản Vương lo liệu hậu sự nàng!

Lữ Định Ân lệ nóng doanh tròng, trà tuy ngon nhưng vào miệng không khác gì nước lã. Thịnh Vương chăm chú nhìn hắn uống cạn, mới nói:

- Mạt Viện đã chết! Là Thành Vương ra tay!

Lữ Định Ân kinh ngạc, hắn đã lâu vì Bạch Cẩm Chúc mà buồn, ban đầu đến với nàng do bị chủ nhân ép buộc, nhưng khi nàng sinh ra đứa nhỏ của hắn, hắn lại thương nàng, mà sức khỏe nàng, cứ từ từ đi xuống, không thể bình phục. Hắn chẳng thể nào quan tâm đến chính sự nữa!

Thịnh Vương tiếp tục:

- Nay Bạch thị cũng đã không còn, huyết thống Thế tử chỉ mình ngươi rõ ràng, bản Vương tiễn ngươi xuống hoàng tuyền gặp lại bọn họ! Coi như đem bí mật này chôn theo!

Lữ Định Ân kinh hoảng, cổ họng đột ngột nghẹn cứng không thở nổi, trước khi chết hắn chỉ kịp hô lên:

- Trà có độc!

Kinh thành đồn đại rằng, ngày Thịnh Vương phi hạ táng, Lữ Tam công tử Lữ Định Ân cũng thổ huyết mất mạng. Cho rằng Lữ Định Ân vì đơn phương Vương phi mà đau buồn chết theo. Đoàn ca kịch lại được dịp thêu dệt nên một câu chuyện tình đẫm màu nước mắt.

Tháng chín, rét đến nhanh hơn mọi năm, dù chưa có tuyết nhưng cũng khiến kinh thành chìm trong lạnh lẽo vô biên.

Một ngày mù mịt sương muối và mưa rơi rả rích, bên ngoài kinh thành, Tam Thân Vương một đời chinh chiến cuối cùng qua đời trên giường bệnh, cả Đại Quốc ba tháng cuối năm dừng hẳn hội hè, không cưới xin, không ăn mừng, không mở tiệc.

____________________

Dạo này lắm người chết nhỉ!

Chú thích:

(*) 1 xích = ~ 33cm

Khuyên tai ngân long:

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu

Mộc lư:

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status