Hàn mặc tân thiêm đại mặc hương

Chương 112: Lịnh Hồ Vương Tử


Mùa xuân, kinh thành vì Tam Thân Vương tạ thế mà đón Tết trong buồn chán. Tam Thân Vương không có con trai, Vĩnh Nguyên Đế thương tiếc người huynh đệ này nên có ý muốn đưa một Hoàng tử bất kỳ nhận thừa tự bên đó.

Vĩnh Nguyên Đế sinh chín Hoàng tử, tất cả xuất thân đều cao quý. Chuyện thừa tự này, tuy gây chấn động Cấm Thành, khiến các Hoàng tử mười phần lo lắng, nhưng không nhanh không chậm cũng phải được giải quyết.

Phùng phủ.

Gia Hỷ chậm rãi thêu khăn tay, Bối Lan từ bên ngoài đem thiếp mời vàng kim tiến vào:

- Tiểu thư, người từ Cấm Thành gởi đến!

Gia Hỷ buông chỉ, nàng đoán chừng là yến hội mùa xuân, nhưng khi đọc nội dung thì lại không phải. Lịnh Hồ Vương sứ thần Mạt Quốc yết kiến thiên tử, cho nên Hoàng cung tổ chức đại lễ tiếp đón. Trong thiếp mời có ghi chú đại yến lần này tuyệt đối long trọng, bởi vì Lịnh Hồ Vương phi cũng chính là Tam Công chúa Đại Quốc hòa thân sang, lần đầu trở lại quê nhà.

- Cũng ba ngày nữa! Xem ra phải đánh thêm trang sức mới rồi!

Bối Lan ngồi xuống cạnh chân chủ nhân, than vãn:

- Tiểu thư, hôm trước Thành Vương phủ cho hạ nhân đem tặng vật đến, người nhất quyết không nhận, lễ vật chúc mừng Phiêu Kỵ Tướng quân cũng không tặng. Vừa rồi Thịnh Vương phi mất người chẳng đến thắp một nén hương, mà thư Thịnh Vương gửi người không thèm đọc! Tiểu thư vừa định đắc tội vừa muốn tuyệt giao hai vị điện hạ ư?

Đạm Ngọc ôm y phục từ phòng giặt về, cười cười:

- Tiểu thư là đang khó xử! Cô không biết cái gì là chọn người yêu mình hay chọn người mình yêu hả?

Bối Lan ngơ ngác lắc đầu:

- Nếu là cô thì cô chọn ai?

Đạm Ngọc xếp gọn từng món đồ một vào tủ gỗ tử đàn, bĩu môi:

- Nam nhân một đám vô dụng, liền không chọn, có trở thành bà cô già cũng không chọn!

Gia Hỷ thở dài, đạm mạc:

- Nghĩ gì thế? Một Huyện chúa nhỏ bé như ta làm sao có cái quyền đó? Hai vị Vương gia chỉ cần một câu nói, ta dù đồng ý hay không cũng phải dập đầu cảm tạ!

Đạm Ngọc như vô tình nói:

- Tiểu thư đừng chỉ đặt bản thân vào bọn họ, nên tìm một người tốt bụng đơn thuần. Vương gia thì sao chứ, chính là đầu thai đúng chỗ! Nếu chúng ta đầu thai vào bụng các nương nương thì cũng là Công chúa!

Gia Hỷ mỉm cười, phất tay phân phó:

- Được rồi! Đạm Ngọc nói gì cũng đúng, đi chuẩn bị xiêm áo, ba ngày nữa cả hai theo ta vào cung!

Đại yến tổ chức vào ngày hai tháng hai, khí trời rất lạnh, tuyết đã ngừng rơi nhưng băng vẫn còn đóng dày trên mặt đất. Gia Hỷ ôm ấm lô, diện y phục màu hải đường khoác áo choàng lông trắng muốt. Đây là lần đầu tiên Đạm Ngọc được vào cung, Gia Hỷ cẩn thận từng chút một trên xe ngựa dặn dò nàng ta.

Tiến vào Thái Hòa điện, Gia Hỷ vòng vèo đến hàng ghế thứ ba, nơi có bài tử đề chức danh nàng. Đại yến vô cùng náo nhiệt, đầy rẫy tiếng cười đùa vui vẻ. Phía trên Gia Hỷ, Triện An Quận chúa đang nghịch ngợm cùng mấy tiểu thư khác, thuận tiện che khuất nàng. Gia Hỷ cũng nhờ thế mà thả lỏng tâm tình, chuyên chú thưởng trà.

Độ chừng nửa canh giờ sau, liền đông đủ người đến, Gia Hỷ từ khi vào đã mấy lần đứng dậy hành lễ. Nàng thấp thoáng thấy ở hàng ghế đầu, Thịnh Vương cùng Thành Vương cũng đều có mặt, bên cạnh là sứ thần Mạt Quốc, Lịnh Hồ Vương và Vương phi ăn vận y phục có chút khác lạ đang trò chuyện.

Vĩnh Nguyên Đế cùng Hiên Hậu thong thả chúc mừng Lịnh Hồ Vương rồi khai tiệc, đại yến cứ thế êm đẹp diễn ra. Vũ cơ bắt đầu ca múa, mọi người ồn ào nương theo Hoàng thượng mà trò chuyện.

Giữa tiệc, Lịnh Hồ Vương trông như uống không hề ít đột ngột đứng dậy:

- Vương Thành Tam Công chúa hiện nay có khỏe?

Vĩnh Nguyên Đế nghiêm cứng nét mặt, trầm giọng:

- Vương tử say rồi, hồ đồ gì thế?

Lan Thục phi gượng gạo cười:

- Lịnh Hồ Vương tử, không phải Công chúa đang ngồi cạnh ngươi sao? Người đâu đưa canh giải rượu đến!

Lịnh Hồ Vương nâng khóe miệng cười, chỉ tay vào Lan Thục phi:

- Đến nữ nhi của mình thế nào nương nương còn không nhận ra ư? Nhìn cho kỹ, người ngồi đây có phải Tam Công chúa?

Vĩnh Nguyên Đế lạnh giọng:

- Vương tử say rồi!

Lịnh Hồ Vương tiến ra phía trước, không hề nhân nhượng:

- Bệ hạ, thần thân là Vương tử Mạt Quốc, vượt vạn dặm xa xôi cách trở hiểm nguy đem theo kì trân dị bảo vạn loại đồ cống đến đây để bày tỏ lòng trung thành. Nào ngờ Đại Quốc lại trả lễ bằng một sự giả dối. Thần xin hòa hôn, chính là muốn từ đây hai nước trở thành một nhà, bỏ qua thù hiềm hòa bình chung sống! Nào ngờ phụng hoàng tráo đổi gà rừng. Dám đem một cung nữ ngụy tạo thành Công chúa!

Đại yến đang xôn xao bỗng trở nên yên lặng như tờ. Có thể nghe rõ từng đợt hơi thở cuồn cuộn tức giận của Lịnh Hồ Vương. Gia Hỷ nhắm mắt, đây chính là đại sự ảnh hưởng đến uy tín, thanh danh một triều đại và liên hệ mật thiết đến tồn vong đất nước.

Lan Thục phi trắng bệch gương mặt, không nói được gì, ngã xuống bất tỉnh. Lịnh Hồ Vương nhìn đám nô tài hốt hoảng gọi Thái y, trong lòng khẽ giễu cợt. Vĩnh Nguyên Đế đặt ly rượu trên tay xuống, âm thanh trầm đục đồ sứ chạm mặt bàn trong yên tĩnh vang vọng rõ.

- Vương tử có thể chứng minh lời mình nói? Nếu không chính là giá họa cho bổn quốc!

Lịnh Hồ Vương cả cười:

- Bệ hạ, trước khi đi, con dân Mạt Quốc đều rõ ràng chuyện này, thậm chí đến hiện tại Tam Công chúa đang ở đâu, làm gì thần cũng đã tra ra, Hoàng thượng thật muốn thần minh bạch toàn bộ ra trước điện!

Vĩnh Nguyên Đế lần lần chuỗi hạt châu trên tay, trầm tĩnh:

- Trẫm trị vì Đại Quốc đã hơn ba mươi năm nay, luôn đặt chữ hiếu lên làm đầu. Năm đó Thục phi vào cung chỉ là một Quý nhân bên cạnh chăm sóc mẫu hậu, sau mẫu hậu tạ thế, nàng hạ sinh hoàng tự được gia thành Thục phi, luôn luôn tuân thủ phép tắc, làm người đoan chính hữu lễ, nào ngờ lại vì một chút tình mẫu tử mà để xảy ra cơ sự này!

Vĩnh Nguyên Đế một câu tiếp một câu khen ngợi Lan Thục phi, thực ra lại là ngầm trách tội. Lan Thục phi dựa vào Thái hậu mà tiến cung, lại được ân sủng hết mực, nhưng cuối cùng dám dối trên gạt dưới, một tay che trời.

Lịnh Hồ Vương cũng không ngờ Vĩnh Nguyên Đế sẽ nói như vậy. Chút bối rối hiện trên gương mặt:

- Mong Hoàng thượng phán xử!

Vĩnh Nguyên Đế thở dài:

- Đầu tiên, Trẫm mong Vương tử bỏ qua, loại chuyện này vốn chỉ là ngoài ý muốn. Đối với chuyện hòa hôn, Trẫm vẫn giữ lời, lại càng vì Vương tử chịu uất ức mà để ngươi tùy ý lựa chọn! Có điều chân chính Công chúa hiện tại đều đã hạ giá, cho nên Vương tử chọn bất kỳ một thế gia tiểu thư, Huyện chúa, Quận chúa nào, Trẫm đều ngự phong Vương Thành Công chúa, đem theo đồ cưới đến Mạt Quốc đại hôn trọng thể! Chỉ mong sai sót bề trên không ảnh hưởng đến cục diện hai nước, không gây nên chiến tranh khói lửa khiến dân chúng lầm than, sinh linh đồ thán!

Lịnh Hồ Vương khẽ cười, ánh mắt tà độc lướt qua đại yến một lượt:

- Tạ ơn bệ hạ!

Gia Hỷ cắn môi, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh. Nàng biết hiện tại không chỉ riêng nàng, mà toàn bộ tiểu thư khuê các ở đại điện đều đang hận bản thân trang điểm quá xinh đẹp, y phục quá lộng lẫy, làm tăng cơ hội lọt vào mắt của Lịnh Hồ Vương. Đại yến vì chuyện này mà trở nên tịch mịch, những gia tộc có con gái chưa kịp gả đi, nếu nói không sợ hãi chính là không phải. Mạt Quốc coi nữ nhân không khác gì lừa ngựa, huynh đệ trong nhà có thể cưới cùng một người, đến năm đói kém liền đem ra thay thế thức ăn.

Tàn tiệc, Gia Hỷ một đường nhanh ra khỏi điện, đợi xe ngựa gần cổng lớn phía nam Cấm Thành. Đạm Ngọc biết điều Gia Hỷ lo lắng, nhỏ giọng an ủi:

- Tiểu thư, người cứ thong thả, trên người còn nhiều vị Quận chúa huyết thống Hoàng tộc, Lịnh Hồ Vương sẽ không chú ý đến người!

Gia Hỷ nắm lấy tay nàng ta, gượng cười:

- Cũng mong như vậy, chỉ là ta có chút bất an!

Chính xác là, nội tâm Gia Hỷ đang dâng lên linh cảm không lành. Đột ngột, một bàn tay nam nhân nắm lấy tay nàng, ngón cái đeo nhẫn ngọc chạm vào da thịt nàng lạnh buốt.

Gia Hỷ kinh hỉ:

- Điện hạ!

Thịnh Vương kéo nàng vào góc tối, hơi thở mang theo khói trắng hòa lẫn cùng gió rét:

- Nàng tránh mặt bản Vương!

Gia Hỷ rụt tay về, ánh mắt nhìn qua nơi khác:

- Thần nữ sao phải gặp người?

Thịnh Vương ôm ngực, ôn nhu giọng nói thập phần chân tình:

- Hỷ nhi! Không gặp được nàng, bản Vương ngày ngày nhung nhớ, đêm không ngủ được, ăn chẳng biết vị, vô cùng thống khổ!

Gia Hỷ tự nắm lấy tay mình, nhàn nhạt:

- Điện hạ, thần nữ cùng người không hề hứa hẹn, cũng chẳng có hôn ước! Người không nên dành những lời này cho thần nữ!

Thịnh Vương nhếch môi cười, có chút bất lực cùng cực:

- Hỷ nhi, chuyện xảy ra ở thủy binh doanh trại ngày đó không phải bản Vương sai sử! Nàng phải tin ta, là đám người dưới tự ý thi hành, bản Vương cuối cùng cũng điều binh đi giải cứu nàng, chỉ là chậm hơn Hoàn Nhan Viên Hạo một bước! Bản Vương ngàn lần không muốn tổn thương nàng!

Gia Hỷ hơi lùi lại, ánh mắt thâm thúy u tối:

- Điện hạ, người có thể ra tay độc ác với Bạch Cẩm Chúc, chẳng phải một ngày nào đó, cũng liền đối xử ta như thế!

Thịnh Vương âm trầm nét mặt, phượng mâu có chút long lanh:

- Bản Vương có thể vì nàng mà phụ bạc tất cả nữ nhân trong thiên hạ này! Trong một vạn điều bản Vương làm, tuyệt đối hết chín ngàn chín trăm chín mươi chín vì nàng! Nàng phải tin bản Vương!

Gia Hỷ đứng đó, lặng người nhìn nam tử trước mặt, giữa đêm đen, vẫn cảm giác như hắn đang tỏa sáng.

Thịnh Vương mỉm cười mang theo chút thất vọng:

- Bản Vương chưa bao giờ tự ủy khuất bản thân, nhưng với nàng, bản Vương thà rằng một mình chịu đựng giày vò cô độc còn hơn ép buộc nàng phải gả vào Vương phủ!

Gia Hỷ che miệng, ngăn đi xúc động:

- Điện hạ, ta không đợi người, người cũng đừng đợi ta, nếu đủ duyên thì tơ hồng sẽ tự kết nối!

Nàng vội vã xoay người đi, mặc kệ Thịnh Vương tử y tím thẫm đơn độc một thân hòa lẫn trong đêm đen buốt giá.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status