Hán tử trên núi sủng thê: Không gian nông nữ điền mật mật

Chương 156: Tuyên bố chủ quyền


Nếu để Lý Trì nhập cổ phần, Từ Tư Di chắc chắn sẽ không đồng ý.

"Như vậy sao?" Tô Khả Phương đã nói đến nước này, Lý Trì cũng không tiện cưỡng cầu nữa, chỉ là mặt không che được hết thất vọng: "Vậy lần sau muội có ý tưởng gì hay nhất định phải tính cả phần của ta nhé!”

Tô Khả Phương nở nụ cười, không cho Lý Trì câu trả lời hài lòng: "Chuyện sau này để sau này hãy nói đi."

"Phương Nhi, uống nước." Hạng Tử Nhuận thấy hai người nói chuyện xong mới bước tới chỗ bọn họ, đặt chén gỗ vào tay Tô Khả Phương, cử chỉ rất thân mật.

Lý Trì nhìn Hạng Tử Nhuận một cái, rồi hỏi Tô Khả Phương: ”Khả Phương, vị này là?"

Hôm nay Tô Khả Phương mặc nam trang, Lý Trì không xác định được nam tử tướng mạo khôi ngô, thần sắc thanh lãnh trước mặt này có biết thân phận nữ nhi của nàng hay không.

"Hạng Tử Nhuận, tướng công của Phương Nhi!" Hạng Tử Nhuận gật đầu với Lý Trì, tự giới thiệu mình.

Lý Trì giật mình, theo bản năng nhìn về phía Tô Khả Phương.

Tô Khả Phương nhìn Lý Trì nhẹ gật đầu, nụ cười trên mặt phai nhạt mấy phần so với vừa rồi.

Thật lâu Lý Trì mới hồi phục tinh thần, nhìn Hạng Tử Nhuận cười nói: "Hóa ra là Hạng huynh, ta Lý Trì, là bạn hợp tác của Khả Phương.”

"Lý nhị thiếu gia, nghe danh đã lâu!" Hạng Tử Nhuận kéo nhẹ khóe môi, đứng cạnh Tô Khả Phương, tuyên bố chủ quyền.

Tô Khả Phương nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hạng Tử Nhuận, hắn buông mi nhìn nàng mỉm cười, sắc mặt nhu hòa hơn.

Tô Khả Phương dời ánh mắt, quay đầu về phía Lý Trì nói: "Lý Trì, lần này có khả năng ta không rút ra được thời gian để điêu khắc đồ chơi. Tiệm đồ chơi bên kia huynh bảo mọi người tạm thời đừng nhận thêm đơn hàng nữa. Chờ tiệm gà chiên làm ăn ổn định rồi tính.”

Tiệm đồ chơi bên kia hạn chế số lượng tiêu thụ. Chẳng qua bạn của Lý Trì đông, thỉnh thoảng Lý Trí sẽ nhận vài mối làm ăn ngoài, giá cả tương đối cao. Tô Khả Phương vui vẻ tiếp nhận, nhưng bây giờ nàng thật sự không có thời gian.

”Ừ, được, ta đã biết." Lý Trì không biết bản thân đang suy nghĩ gì, phản ứng hơi chút chậm chạp.

Lý Trì nhìn Tô Khả Phương, rồi lại nhìn Hạng Tử Nhuận, nói: ”Tửu lâu còn một số việc cần ta xử lý, vậy xin cáo từ trước. Ngày khác rảnh mời Hạng huynh uống hai chén."

”Sẵn lòng phụng bồi!" Hạng Tử Nhuận giật khóe môi.

"Lý Trì, huynh đi làm việc đi, mấy ngày nữa tiệm gà chiên sẽ khai trương. Đến lúc đó huynh đừng quên tới cổ vũ nhé!" Tô Khả Phương cười nói.

"Chuyện đó còn cần muội phải nhắc sao!" Lý Trì cười, chào Hạng Tử Nhuận liền rời khỏi cửa hàng.

"Phương Nhi, chờ tiệm gà chiên khai trương, thời gian nàng ở huyện thành hẳn sẽ nhiều lên. Ta nhờ người tìm giúp chúng ta một ngôi viện hai sân, giờ chúng ta đến xem thử được không?" Lý Trì vừa đi, Hạng Tử Nhuận vội hỏi.

"Huynh cảm thấy ổn, vậy cứ mua đi." Tô Khả Phương không định đi cùng hắn, nói xong thì ra ngoài, tính đến huyện nha tìm Từ Tư Di thương lượng chuyện tiệm gà chiên.

"Nàng đi xem với ta đi." Hạng Tử Nhuận nắm lấy cổ tay của nàng, dẫn nàng vào một con đường quạnh quẽ đi về hướng về thành Nam.

Hắn cố không tránh ánh mắt khác thường của người trên đường, thả chậm bước chân, dắt tay nàng đi chậm rãi, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn nàng.

Tô Khả Phương giả bộ không phát hiện ra ánh mắt thận trọng của Hạng Tử Nhuận, mắt nhìn thẳng đi theo bước chân hắn tiến về phía trước.

Đi gần hai khắc đồng hồ, cuối cùng họ dừng lại trước cửa một ngôi viện nằm ngay mặt đường cái rộng rãi phố Nam Thông, Hạng Tử Nhuận đi về phía cánh cửa sơn đỏ, lấy chìa khoá ra mở khoá đồng trên cửa, dẫn Tô Khả Phương vào trong.

"Ngôi viện này nằm trên đường cái, ra vào tương đối tiện, quan trọng nhất là an toàn hơn tiểu viện kia của chúng ta, nàng ở chỗ này ta sẽ thấy yên tâm hơn một chút."

Hạng Tử Nhuận dẫn nàng sang từng phòng xem thử, ngoại viện, phòng bếp, nhà kho, phòng cho hạ nhân, phòng ăn, rồi dẫn nàng vào nội viện: "Ở ngoại viện có giếng, lấy nước dùng cho sinh hoạt hàng ngày rất tiện. Ở nội viện thì có phòng bếp nhỏ, chúng ta mua chút thức ăn đặt sẵn ở đó, nếu nửa đêm nàng cảm thấy đói, có thể nấu ít đồ ăn."

Ngoại viện nối với nội viện bằng một con đường đá cuội, dài khoảng mấy trăm mét.

Nội viện lớn hơn ngoại viện. Sân ở ngoại viện rất trống trải, sân ở nội viện lại trồng rất nhiều hoa cỏ cây cối, cảnh sắc đẹp, không khí dễ chịu.

Hạng Tử Nhuận dẫn nàng vào một căn phòng, bên trong có mấy giá sách để không, và một bàn gỗ hoàng hoa lê (gỗ xưa) lớn: "Thư phòng này rất lớn, nếu nàng thích ngôi viện này, sau khi chúng ta mua, ta sẽ sửa lại một chút, bên trái dùng làm thư phòng, bên phải dùng làm phòng điêu khắc cho nàng, nàng xem vậy có được không?”

Thậm chí ngay cả điều này hắn cũng nghĩ tới giúp nàng rồi!

Tô Khả Phương im lặng một lát, mới mím môi hỏi: "Mua ngôi viện này chắc đắt lắm.”

Ngôi viện này thoạt nhìn thì mới khoảng tám thành (~8/10, 80%), vị trí tốt, gia cụ bày biện bên trong vừa nhìn liền biết giá trị chắc chắn không nhỏ.

Đợi mấy ngày cuối cùng Hạng Tử Nhuận cũng chờ được Tô Khả Phương chủ động mở miệng, hắn cảm thấy mừng rỡ không thôi: "Không quá đắt, nếu nàng thích, vậy đợi chút nữa ta sẽ đi gặp người bán, mua lại ngôi viện này.”

"Huynh cảm thấy ổn, vậy cứ mua đi." Nàng vẫn nói câu đó, chỉ là âm thầm thở dài một hơi. Hắn giúp nàng chu toàn mọi chuyện, suy nghĩ chu đáo như thế, sao nàng có thể hung ác hạ quyết tâm cự tuyệt được chứ?

Hạng Tử Nhuận mua lại ngôi viên ngay trong ngày hôm đó, tiểu viện đang ở tạm thời vẫn để nguyên, không bán.

Bởi vì qua mấy ngày nữa tiệm gà chiên sẽ khai trương, nên hôm sau hai người trở về thôn Phong Quả, tính bắt ít gà ở nông trại đưa tới.

Thấy phu thê hai người cùng nhau trở về, khuôn mặt căng thẳng, âm u mấy ngày nay của Diêu Thị bỗng trở nên sáng lạng: “Phương Nhi, con về rồi, vết thương ở đùi đã lành chưa?”

”Lành rồi ạ."

Tô Khả Phương mỉm cười, không khỏi nhớ tới tối ngày tiếp theo sau khi Hạng Tử Nhuận và nàng về tiểu viện ở, lúc nàng tắm rửa phát hiện vết thương trên đùi hình như được thoa thuốc cẩn thận hơn, liên tục mấy ngày sau cũng vậy.

Không cần đoán cũng biết, đó là do Hạng Tử Nhuận nhân lúc nàng ngủ bôi thuốc cho nàng.

Tô Khả Phương không hiểu tại sao mình lại ngủ say tới vậy, ngay cả hắn bôi thuốc mà nàng cũng chẳng có cảm giác. Nhưng hắn chưa nói gì, nên nàng cũng giả bộ chưa biết việc này.

Chạng vạng tối Kiều Nhậm Phi mới trở về, vừa nhìn thấy Tô Khả Phương, mặt hắn ta liền giận tái, u ám.

Tô Khả Phương thấy Kiều Nhậm Phi, mắt lạnh xuống: "Nương, con đi thăm Hạo Nhi một chút. Lát nữa con sẽ về ăn cơm sau.”

Tô Khả Phương lo nếu nàng liếc Kiều Nhậm Phi nhiều thêm một cái nữa, nàng sẽ không nhịn được mà xông lên bóp chết hắn ta.

Hạng Tử Nhuận kéo tay nàng, nhỏ giọng nói: "Cơm nước xong xuôi ta và nàng cùng qua đó.”

Tô Khả Phương ngẩng đầu nhìn hắn, không hiểu ý tứ trong mắt hắn.

"Đúng vậy, đúng vậy, cơm nương nấu xong cả rồi, cơm nước xong xuôi hai con hãy đi.” Diêu Thị nói xong liền đi vào phòng bếp.

Trước khi Hạng Tử Nhuận về, Kiều Nhậm Phi đã phân gia sống một mình rồi. Sau khi Hạng Tử Nhuận trở về Diêu Thị thấy Kiều Nhậm Phi cũng không làm chuyện gì quá đáng nên mềm lòng cho hắn ta quay trở lại.

Khiến Tô Khả Phương kinh ngạc là lần này Kiều Nhậm Phi không ăn cơm với bọn họ, mà tự mình vào phòng bếp luộc một bát rau xanh, ăn xong liền đi ra ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status