Hán tử trên núi sủng thê: Không gian nông nữ điền mật mật

Chương 183: Tô Khả Phương là kẻ vô lại sao?


Tô Khả Phương không quay đầu, nàng hơi chuyển động ý niệm, ”Bộp, bộp~” dưới chân Đàm Trọng An giẫm vào cái gì đó, ngã nhào xuống sông, ngay sau đó lưng như bị cây gậy gỗ hung hăng đập mạnh mấy phát. Hắn ta đau đến mức không bò dậy được, bị sặc vài ngụm nước sông.

Tô Khả Phương không thèm quay đầu liếc Đàm Trọng An lấy một cái, đanh mặt rời khỏi thôn Lâm An.

Mấy gậy này đủ khiến hắn ta nằm trên giường vài ngày rồi, tránh làm nàng buồn nôn!

Lúc Tô Khả Phương về đến nhà hai huynh đệ Hạng Tử Nhuận đều chưa trở lại, thấy Đàm Tiểu Liên đang ở phòng bếp làm cơm, Tô Khả Phương liền về phòng thay quần áo trước.

Diêu Thị đã thịt gà và cá, chỉ có rau xanh là chưa rửa. Tô Khả Phương liền cầm bó cải xanh tới bờ sông rửa sạch.

Chờ nàng rửa rau xong trở về, thấy Đàm Tiểu Liên vẫn còn ở trong phòng bếp thêm củi đun, lông mày nàng hơi nhíu lại, đi vào.

Thấy Tô Khả Phương tiến vào, Đàm Tiểu Liên da mặt dày cười khan nói: "Muốn nấu cơm hả? Đợi lát nữa đi, ta còn chưa nấu xong đâu."

"Ngươi nấu cái gì mà lâu vậy?" Tô Khả Phương liếc qua nồi đậy vung trên bếp đang ứa khí ra, hỏi.

”Thì đồ ăn ngon, ta muốn hầm lâu một chút." Đàm Tiểu Liên đáp.

Tô Khả Phương hít hà, không ngửi thấy bất kỳ mùi thơm gì, như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua Đàm Tiểu Liên. Sau đó nhân lúc nàng ta không để ý, nàng nhanh tay lẹ mắt mở vung nồi ra.

Khi thấy trong nồi chỉ có nửa nồi nước đang sôi ùng ục, Tô Khả Phương hừ lạnh: "Đây chính là đồ ăn ngon mà ngươi nói à?”

"Nước này chẳng lẽ không thể uống chắc?" Đàm Tiểu Liên lý trực khí tráng liếc Tô Khả Phương.

"Vậy ngươi còn định đun bao lâu nữa?" Tô Khả Phương tự tiếu phi tiếu nhìn Đàm Tiểu Liên.

Tuy rằng Tô Khả Phương đang cười, nhưng Đàm Tiểu Liên bị nàng nhìn chằm chằm mà phát sợ. Bất quá vừa nghĩ tới ân oán giữa mình Tô Khả Phương, Đàm Tiểu Liên nhất thời không phục hất cằm: "Ai cần ngươi quản"

Tô Khả Phương cười nhạo: "Ai rảnh rỗi mà thèm quản ngươi? Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi một câu, nồi này ta mua, củi của nhà ta, nước cũng là do nam nhân nhà ta gánh về. Ngươi đang dùng đồ của nhà ta đấy, bây giờ ta muốn ngươi trả lại hết cho ta, ngay lập tức!”

"Ngươi nói bậy, nam nhân nhà ta cũng lên núi đốn củi, sao củi lại của nhà ngươi chứ?” Đàm Tiểu Liên đứng bật dậy, chống nạnh cãi nhau với Tô Khả Phương.

"Đàm Tiểu Liên, nhìn ngươi không đầu óc, vậy ta sẽ cố mà nhắc nhở ngươi. Lần gần đây nhất nam nhân nhà ngươi lên núi đốn củi hình như là sau khi ngươi vừa vào cửa. Ngươi thấy ta không so đo liền coi là đương nhiên, thế giờ chúng ta tính toán sổ sách đi!” Mặt Tô Khả Phương không thay đổi nhìn Đàm Tiểu Liên.

Vì Tô Khả Phương không muốn bà bà khó xử, nên nàng mới không thèm so đo chút chuyện lông gà vỏ tỏi này với Kiều Nhậm Phi và Đàm Tiểu Liên. Nhưng hai tên này thật sự quá không biết điều, nàng không cần phải tiếp tục nhân nhượng!

"Ngươi không thường xuyên ở nhà, sao ngươi biết nam nhân nhà ta không lên núi đốn củi hả? Tất cả đống củi này đều do nam nhân nhà ta chặt về, nhà các ngươi mới đang chiếm tiện nghi của nhà ta đó!” Đừng nhìn Đàm Tiểu Liên bình thường không có não, lúc nàng ta gây gổ cãi vã rất có nghề, ngay lập tức trả đũa Tô Khả Phương.

Tô Khả Phương dùng ánh mắt đồng tình liếc nàng ta, cười khẩy nói: "Đàm Tiểu Liên, chắc nam nhân của ngươi không nói cho ngươi biết, hắn ta lên núi chặt củi thường dùng cái gì để buộc hả?”

Đàm Tiểu Liên theo bản năng cúi đầu nhìn

bó củi nàng ta vừa lấy đun nước giờ còn lại một nửa, nói: "Dùng rơm rạ buộc!"

"Ngượng ngùng, bó củi ngươi nói đó là của nhà ta!" Tô Khả Phương hạ mí mắt nhìn Đàm Tiểu Liên, ung dung thong thả nói: "Bó củi nam nhân của ngươi mang về xưa nay đều dùng dây cỏ hắn ta tiện tay lấy trên núi buộc luôn!”

Sắc mặt Đàm Tiểu Liên cứng đờ, thẹn quá hoá giận trừng mắt lườm Tô Khả Phương: “Ngươi gạt người!"

"Ta có gạt người hay không, ngươi có thể đi hỏi nam nhân của ngươi thử xem, nếu không ngươi hỏi nương cũng được. Chắc chắn nương sẽ không gạt ngươi đâu?” Tô Khả Phương nói xong liền nhấc nồi nước Đàm Tiểu Liên đun sôi ra, đổ nước vào nồi đất. Sau đó nàng lại đặt nồi lên bếp cho hương liệu và đầu cá vào đảo qua, rồi bỏ tất cả vào nồi đất. Cuối cùng đập nát một củ gừng thả vào.

Chờ đến khi Tô Khả Phương đặt nồi đất lên bếp hầm, Đàm Tiểu Liên mới phản ứng, cực kỳ thất bại kêu lên: "Đó là nước ta đun!"

Thấy Đàm Tiểu Liên tức đến giơ chân, Tô Khả Phương cố ý nhìn nàng ta nở nụ cười chân thành nói: "Cảm ơn ngươi đã giúp ta đun nước sôi, nhờ đó mà ta bớt được không ít công sức!"

Nàng muốn chọc Đàm Tiểu Liên tức chết!

"Ai giúp ngươi đun nước sôi hả? Nước này là của ta!" Đàm Tiểu Liên tức hộc máu, Tô Khả Phương là kẻ vô lại sao?

"Nước này do nam nhân nhà ta gánh về, củi này do nam nhân nhà ta chặt. Sao bỗng nhiên biến thành của ngươi thế?” Tô Khả Phương lười nhìn nàng ta, tiếp tục nấu đồ ăn.

"Ta mặc kệ, dù sao nước này cũng do ta đun, ngươi đổ hết ra cho ta!" Đàm Tiểu Liên nói xong thì vươn tay định mở vung nồi đất.

"Bộp" một tiếng vang trầm, cây củi trong tay Tô Khả Phương hung hăng đập mạnh vào mu bàn tay chưa cả kịp chạm đến vung nồi của Đàm Tiểu Liên.

Đàm Tiểu Liên kêu đau, không kịp nghĩ ngợi mà bổ nhào về hướng Tô Khả Phương: "Tiện nhân này ngươi dám đánh ta, ta liều mạng với ngươi!"

Tô Khả Phương sớm có phòng bị, cơ thể hơi lùi sang một bên, chân đứng vững, cây củi trong tay đánh mạnh vào mông Đàm Tiểu Liên, nàng ta ngã uỵch xuống đống củi nhỏ cạnh bếp, kêu ầm lên như quỷ khóc sói gào.

"Đàm Tiểu Liên, ta nhớ rằng ta từng nhắc nhở ngươi, đừng chọc tới ta!" Tô Khả Phương lạnh giọng nói.

Nhìn sắc trời không còn sớm sủa nữa, nàng không thừa nhẫn nại để dông dài với Đàm Tiểu Liên.

Ban nãy Diêu Thị thấy Tô Khả Phương về nhà nấu cơm nên bà mang nước ra ruộng trước. Giờ sắp quá trưa rồi mà không thấy nhi tức đâu, bà vội về nhà xem có chuyện gì. Ai ngờ vừa vào cửa đã nghe tiếng Đàm Tiểu Liên kêu khóc, bà giật mình, tăng nhanh bước chân.

Diêu Thị vào bếp thì thấy Tô Khả Phương mặt lạnh tanh, thần sắc rất khó coi. Đàm Tiểu Liên thì ghé vào đống củi khóc lớn. Bà biết chắc chắn hai người đã xảy ra tranh chấp.

Nhưng Diêu Thị rõ ràng Tô Khả Phương không phải người thích gây chuyện thị phi, ngược lại Đàm Tiểu Liên thật sự khiến người ta quá nhức đầu.

Nhìn thấy Diêu Thị, Đàm Tiểu Liên khóc càng thêm thê thảm, nàng ta bò dậy túm lấy cánh tay Diêu Thị khóc lóc kể lể: "Nương, Mẫu Dạ Xoa Tô Khả Phương đánh con, nương mau làm chủ cho con với, nàng luôn bắt nạt con.”

Đối mặt với Tô Khả Phương, Đàm Tiểu Liên thật sự sợ rồi. Bởi vì nàng ta chưa bao giờ chiếm được chỗ tốt từ tay Tô Khả Phương.

Nghe cách Đàm Tiểu Liên miêu tả về mình trong lời cáo trạng với bà bà cáo, Tô Khả Phương lại muốn bật cười.

Sau khi nhìn thấy vết thương trên mặt Đàm Tiểu Liên, Diêu Thị sửng sốt, nói: "Tiểu Liên, vào phòng nương. Nương bôi thuốc cho, mặt con bị thương lưu sẹo thì không hay.”

Diêu Thị nói xong liền đưa mắt ra hiệu cho Tô Khả Phương, ý bảo nàng tiếp tục nấu cơm. Bà thì kéo Đàm Tiểu Liên rời khỏi phòng bếp, tránh nàng ta náo loạn.

"A, mặt con bị làm sao cơ?” Sau khi nghe xong lời Diêu Thị nói, Đàm Tiểu Liên sợ hãi, bấy giờ nàng ta mới cảm thấy mặt mình hơi đau đau tê tê. Đưa tay định sờ lên mặt.

"Chớ có sờ, nếu không sẽ lưu sẹo đó.” Diêu Thị vừa đi vừa nhắc nhở.

Mặt Đàm Tiểu Liên bị củi cào xước một vết nhỏ, bị thương ngoài da không đến mức lưu sẹo. Bà chỉ muốn dọa nha đầu này một chút thôi, cho nàng ta yên tĩnh lại.

"Tô Khả Phương, ngươi muốn hủy dung của ta đúng không? Ta nhất định sẽ không để yên cho ngươi!" Đàm Tiểu Liên vừa sợ vừa tức nhanh chóng quay đầu về phía phòng bếp hét lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status