Hào môn kinh mộng 2: Khế ước đàn Ukulele

Quyển 1 - Chương 15: Ông trời trêu đùa

Trang Noãn Thần nhìn cái điện thoại mà khóc không ra nước mắt, thật lâu sau mới chậm rãi bỏ vào túi xách, tối thứ sáu, mấy ngày ngắn ngủi bảo cô đi đâu tìm bạn trai đây? Thở dài theo bản năng, bản thân đúng là nói lời không nên nói mà.

“Gặp rắc rối à?” Người đàn ông bên cạnh lên tiếng, nhẹ như làn gió mát.

Lúc này Trang Noãn Thần mới ý thức được bên cạnh còn có anh, cú điện thoại ban nãy rõ ràng anh cũng nghe thấy, nên đành bắt đắc dĩ nói, “Anh cũng nghe thấy rồi đó, là xem mắt.”

Đây là lần đầu tiên cô đề cập đến chuyện cá nhân ở trước mặt anh, cô và anh ngoài dự tiệc thì gần như xa lạ, cho dù có dịp ở riêng bên nhau cũng rất nhạt, rất xa cách.

Giang Mạc Viễn đưa tay nới lỏng cà vạt, đuôi mắt hiện lên vẻ cười, bộ dạng đùa giỡn, “Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, chuyện rất bình thường mà.”

“Anh cảm thấy một đôi trai gái xa lạ lấy xem mắt làm mục đích kết hôn là rất bình thường?” Cô hỏi lại, cơ thể hơi nghiêng về phía anh, đuôi mày nhuốm vẻ nghi ngờ.

Giang Mạc Viễn nhìn thẳng vào mắt cô nghiên cứu, nhẹ giọng nói, “Không phải à?”

Trang Noãn Thần nhất thời nghẹn lời, đúng vậy, không phải sao? Không phải xem mắt là để kết hôn sao?

Giang Mạc Viễn thấy cô không nói gì, cũng không tiếp tục đề tài này nữa, sau khi ngồi thẳng lại, như vô tình nói một câu với cô, “So với váy dạ hội màu sáng, màu nude có vẻ càng hợp với em hơn.”

Một câu thức tỉnh Trang Noãn Thần, mặt cô hơi đỏ lên, vội vàng lôi mấy hóa đơn thanh toán từ trong túi xách ra, từng tờ đưa vào trong tay anh, “À, đây là tiền váy dạ hội, còn đây là tiền trang điểm, tiền giày, tiền…”

“Trực tiếp nói cho tôi biết bao nhiêu tiền là được.” Giang Mạc Viễn ngược lại không cần xem, nói thẳng một câu.

“Chờ một chút, để tôi cộng lại đã.” Trang Noãn Thần vội vàng xem hóa đơn, xem một cách cẩn thận, cô luôn tính toán rõ ràng với Giang Mạc Viễn, anh là ông chủ mà, đương nhiên anh phải chi trả rồi.

Sau khi tính ra được con số, cô vừa muốn lên tiếng lập tức nhớ đến tối qua, vẻ mặt nổi lên bất dắc dĩ rồi gom tất cả hóa đơn bỏ lại vào túi xách.

Giang Mạc Viễn thấy lạ liền hỏi, “Sao vậy?”

Trang Noãn Thần thở dài, nhìn anh một cách chân thành, “Tôi biết tiền thuê phòng tối qua mắc bao nhiêu, đương nhiên không thể để cho anh trả thêm bất cứ chi phí nào nữa, như vậy đi anh Giang, sau này tôi có thể đi cùng anh miễn phí, cho đến khi trả hết tiền thuê phòng tối qua thì thôi.” Cô không phải là người thích lợi dụng người khác.

“Em muốn dùng cách này để trả tiền thuê à?” Dường như Giang Mạc Viễn chưa từng thấy qua hình thức giao dịch này, trong mắt nổi lên ý cười.

Trang Noãn Thần gật mạnh đầu, “Không giấu gì anh, tôi cũng chỉ là người làm công thôi, bình thường cũng không tiết kiệm được tiền gì, bảo tôi một lúc bỏ ra nhiều tiền như vậy còn không bằng muốn mạng của tôi.” Nói đến đây, cô vội vàng bổ sung một câu, “Nhưng mà phải nói trước, tôi chỉ trả một nửa tiền thuê thôi.”

“Tại sao?” Giang Mạc Viễn tỏ ra hứng thú khi cô nhắc đến chuyện này, hơi nghiêng người nhìn cô.

Cô giơ tay chỉ vào áo sơ mi của anh, “Anh vẫn chưa thay áo, vậy tối qua anh cũng có phần ở tứ hợp viện, tiền thuê đương nhiên phải là mỗi người một nửa rồi.”

Dường như Giang Mạc Viễn bị câu trả lời của cô chọc cười, môi anh hơi cong lên, nhưng vẫn không biểu hiện gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, “Tùy em vậy.”

“Vậy là tốt rồi.” Trang Noãn Thần mệt mỏi xoay người nhìn ra ngoài cửa xe, đột nhiên cảm thấy trời đất sụp đổ, cô chỉ muốn kiếm thêm thu nhập thôi mà, không ngờ lại cõng thêm món nợ năm trăm ngàn tệ, ông trời ơi, tuy cô không giả tạo khi nói nghĩa khí, nhưng không cần chơi cô như vậy chứ, chuyện tới nước này chỉ có thể tự mình cố gắng trả nợ thôi.

Nhưng mà…

Đầu cô chợt sáng ra, Trang Noãn Thần bỗng bật ra một chủ ý, vội vàng nhìn Giang Mạc Viễn ở bên cạnh, tỉ mỉ vẽ ra một nụ cười hoàn hảo…

“Anh Giang này, tôi có thể kiếm chút tiền từ anh không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status