Hào môn: Làm con dâu cả thật là khó!

Quyển 2 - Chương 22-3: Toàn diện bộc phát (4) – Họp báo


Editor: Puck - Diễn đàn

Cũng trong khoảng thời gian này chất vấn cô đến điểm mâu thuẫn mấu chốt nhất.

Tròng mắt Kiều Tịch Hoàn khẽ chuyển.

Phóng viên Cố Diệu Kỳ tìm đến, xem ra vẫn rất biết làm việc.

Cô cắn cắn môi, biểu hiện trên mặt càng thêm khó chịu, cô giống như đang nỗ lực khống chế cảm xúc, không gian trầm mặc, chỉ có tiếng đèn flash “Tách tách”, phóng viên hơi nóng nảy chờ Kiều Tịch Hoàn mở miệng.

Kiều Tịch Hoàn nhìn bọn họ, cực kỳ lâu, “Tôi thật sự không muốn nói ra ngoài, bởi vì tôi vẫn cho rằng cho dù ông ấy làm gì đều vẫn là cha ruột của tôi, tôi nên cảm tạ ông ấy đã mang đến sinh mạng cho tôi, nuôi dưỡng dạy dỗ tôi đến tuổi bây giờ. Nhưng mà… Tôi nghĩ đã đến tình trạng này, khi tất cả đều đã mở ra khiến cho người ta tới đánh giá nói chuyện say sưa, thì thật sự không cần thiết che giấu làm gì!”

“Cha tôi Kiều Vu Huy, tôi nghĩ các bạn có thể không quá quen thuộc người này, dĩ nhiên cũng có một vài phóng viên tài chính và kinh tế lão thành quen thuộc ông ấy, ông là là con trưởng của công ty Kiều thị, đương nhiên kế thừa gia nghiệp. Dưới thời kỳ của ông nội tôi, Kiều thị là công ty lớn, gia tộc Kiều thị là quý tộc hào môn, lúc ấy khi Kiều thị giao vào trên tay cha tôi không nói được có bao nhiêu tiềm lực phát triển, sinh tồn ở Thượng Hải tuyêt đối không khó khăn. Nhưng mà lại bởi vì cha tôi thích đánh bạc, tiêu phá từng chút từng chút một gia nghiệp, thậm chí thua đến thiếu chút nữa táng gia bại sản. Mỗi lần sau khi đánh bạc về tâm tình không được tốt lại quyền đấm cước đá tôi và mẹ tôi, vào một năm tôi sáu tuổi, mẹ tôi rốt cuộc không nhịn được cha tôi bạo hành gia đình mà rời khỏi cái nhà này, hai năm sau, mẹ kế của tôi xuất hiện. Mẹ kế của tôi mang theo con gái của bà xuất hiện ở trong nhà chúng tôi, tôi thật sự tỏ vẻ tôi cực kỳ thân thiện, đổi lấy lại là kết quả không tốt, không chỉ không ngăn cản tôi vẫn bị cha tôi đánh đập, ngược lại bà còn trợ giúp, khiến cho tôi bị đánh chửi nhiều hơn.”

“Sau đó tôi kết hôn, gả cho Cố Tử Thần của Cố thị, cha tôi vẫn không ngừng đòi lấy trên người tôi. Khi tôi bởi vì tội ngộ sát bị phạt bỏ tù, tôi không chờ đợi được cha tôi tới thăm tôi một phút, chuyện này tất cả canh ngục ở ngục giam đều có thể làm chứng. Cũng có lẽ bởi vì bọn họ lạnh lùng và không gặp không hỏi, trong thời gian ba năm trong tù, tôi hoàn toàn tự hỏi cuộc sống của mình, cả đời mình sao lại phải rơi vào kết quả đó. Hối hận nghĩ qua, mới có thể tức giận phấn đấu không ngừng học tập, đến sau khi ra tù phát triển tới Cố thị làm, cũng bắt đầu tìm được mình trong đi làm. Tôi vẫn cho rằng cuộc đời của tôi cứ như vậy đã thỏa mãn, nhưng không nghĩ đến, vẫn còn cần phải chịu đủ loại khó chịu mà một vài người nhà cha tôi mang đến, tôi cảm thấy không đáng giá. Thật sự không đáng giá. Tôi không hy vọng xa vời bọn họ có thể yêu tôi, để ý tới cảm nhận của tôi, khích lệ tôi phát triển như những cha mẹ khác, nhưng mà tôi thật sự không nhịn được, bọn họ không ngừng ngăn cản bước chân tôi tiến tới trong cuộc đời tôi.”

“Cho nên.” Hình như Kiều Tịch Hoàn nói tới điểm kích động, “Tôi không muốn vì chính tôi, cũng phải vì chính tôi, tôi cũng muốn cho mỗi cha mẹ làm không tốt một lời khuyên, không phải các người sinh ra trai ra gái rồi muốn làm gì thì làm, đứa bé cũng sẽ có lúc phản kháng lại cũng sẽ có cảm xúc, một ngày nào đó sẽ giống như tôi không rảnh để ý đến gì khác. Mà bây giờ, chuyện tôi cần làm chính là, kiện mẹ kế của tôi chỉ điểm cậu ruột tôi có hành vi bỉ ổi với tôi, kiện cha tôi bạo hành gia đình. Tôi không có năng lực tranh đấu gì cho mình, coi như vừa rồi tôi nói nhiều như vậy, kết quả cuối cùng sẽ bị bê ngoài bình luận như thế nào tôi thật sự không biết, nhưng mà, mặc dù cách làm hơi cực đoan, tôi nghĩ vào lúc này, cần khẩn cấp dùng cách thức pháp luật đến bảo vệ mình, cho mình một công đạo, tôi nghĩ rất nhanh mọi người sẽ thấy, rốt cuộc sự thật trước kia là gì!”

Giọng Kiều Tịch Hoàn rất lớn, rất kiên quyết.

Mỗi một chữ một câu, đều khiến cho cả phòng họp hơi khiếp sợ.

“Có ý là, bây giờ cô muốn kiện cha ruột và mẹ kế của mình lên tòa án?” Phóng viên vội vàng hỏi.

“Đúng, hơn nữa tôi có đầy đủ chứng cứ.”

“Chứng cứ gì?” Phóng viên tiếp tục truy hỏi.

“Tạm thời không thể trả lời. Đến lúc đó sau khi vụ án kết thúc, các bạn tự nhiên sẽ biết.” Kiều Tịch Hoàn gằn từng chữ.

Phóng viên suy nghĩ một chút cũng biết đây là điểm quan trọng của Kiều Tịch Hoàn, khẳng định không dễ dàng tuôn ra, dời sang vấn đề khác hỏi, “Bây giờ cô và cha mẹ mình náo loạn đến mức độ này, cô có nghĩ kết cục sau này không?”

“Nếu như không suy tính đến hậu quả, nếu như không bị buộc đến mức độ này, tôi sẽ không ngồi đây.” Kiều Tịch Hoàn nói, hướng về phóng viên.

“Kiều Tịch Hoàn.” Một phóng viên đột nhiên tiếp lời, hỏi, “Từ khi cô bùng phát ra tin tức đến giờ, nhà họ Cố mà cô gả vào không ai đứng ra nói một câu vì cô. Tôi nghe nói từ sau khi cô gả cho Cố Tử Thần vẫn không được chào đón, mà lại từng có ba năm ngồi tù, có phải cô không có địa vị gì đối với người nhà họ Cố không?”

Vấn đề người phóng viên này hỏi ra quả thật không phải bén nhọn bình thường, thậm chí không hề che giấu.

Tròng mắt cô hơi căng thẳng.

Nhìn các phóng viên truyền thông khác cũng giống như cảm thấy vô cùng hứng thú với vấn đề này.

Kiều Tịch Hoàn bị cười nhạo thành quen ở xã hội thượng lưu, Kiều Tịch Hoàn không hề có tôn nghiêm trong gia tộc Cố thị là sự thật mà tất cả mọi người ở xã hội thượng lưu đều biết rõ.

Hiện giờ xảy ra chuyện như vậy.

Về tình về lý về công về tư, Cố thị làm nhà chồng của Kiều Tịch Hoàn, cũng nên đứng ra nói câu công đạo, cũng nên hướng về vợ mình. Nhưng sự tình phát sinh lâu như vậy, Cố thị vẫn trầm mặc không nói gì, giống như quên mất có sự việc như vậy, một thái độ việc không liên quan đến mình vắt giò ngồi xem, thật sự khiến cho người ta không thể không hoài nghi phân lượng của Kiều Tịch Hoàn trong lòng người nhà họ Cố.

Kiều Tịch Hoàn hít sâu.

Cô đã nghĩ tới vấn đề mà phóng viên vừa hỏi, bằng không cô sẽ không để cho Cố Tử Thần ra mặt.

Kế hoạch ban đầu của cô chính là, thông qua tai nạn lần này, giải thích mình bị lời đồn đại bên ngoài, giải thích mình trở thành chuyện cười ở xã hội thượng lưu, ít nhất bây giờ cô không còn là Kiều Tịch Hoàn của năm đó, ít nhất bây giờ cô nhận được thấu hiểu của người nhà họ Cố, chuyện này tuyệt đối có lợi mà không có hại đối với sự phát triển sau này của cô trong giới kinh doanh, hơn nữa, ai không muốn để cho người khác biết mình sống rất tốt, ai không muốn để cho người khác biết mình được bảo vệ rất tốt chứ.

Nhưng mà… Cố Tử Thần không muốn giúp cô, coi như xong.

Cô đảo tròng mắt, trên mặt thật bình tĩnh nói, “Từ khi gả vào nhà họ Cố đến giờ, tôi không biết vì sao bên ngoài sẽ đồn đại tôi tới mức độ kia, dĩ nhiên, có lẽ có khả năng bị hiểu lầm, nhất định theo lẽ thường mà nói, lúc này người nhà họ Cố nên ra nói chuyện đi. Nhưng mà việc nhà họ Cố chúng tôi không giống vậy, chúng tôi là một gia đình độc lập, tất cả chuyện tôi làm đều cần tự bản thân tôi đi đối mặt mà không phải sinh tồn dưới sự che chở của bất kỳ ai, Cố thị có thể phát triển đến mức độ này, vẫn tuân theo quan điểm như vậy. Hơn nữa, tôi nghĩ tôi không cần nhiều lời chuyện khác, sau khi tôi chịu hình phạt tội ngộ sát, người nhà họ Cố không gạt bỏ tôi, hiện giờ tôi có thể đi làm ở Cố thị nhận lấy trách nhiệm nặng nề, đủ mọi sự thật đặt trước mặt mọi người, tôi nghĩ nhà họ Cố rốt cuộc đối xử với tôi như thế nào, tôi không cần phải nhiều lời nữa, mọi người có thể nhìn thấy."

Một vài phóng viên gật đầu, ghi chép.

Một vài phóng viên vẫn hơi không tin tưởng câu trả lời của cô.

Kiều Tịch Hoàn cũng không cần làm nhiều văn chương về mặt này, làm nhiều rồi ngược lại thành dối trá, làm nhiều rồi, ngược lại lộ ra. Cô mím mím môi, cho đến bây giờ, hình như có thể kết thúc buổi họp báo này rồi.

Mục đích của cô đã đạt tới.

Cô tố cáo Dụ Tĩnh và Kiều Vu Huy làm đủ thứ chuyện với cô, cũng nhân tiện nói một chút về hành vi bất lương đi cửa sau của Dụ Lạc Vi, điều này thuận lợi ngăn cản bước chân vào nghề của Dụ Lạc Vi sau này, sau khi Dụ Tĩnh và Kiều Vu Huy té ngựa, ít nhất một vài công ty lớn, cô ta khẳng định không vào được.

Cô đứng lên, chuẩn bị rời đi.

Cửa chính phòng họp đột nhiên mở ra.

Kiều Tịch Hoàn dừng lại, nhìn Cố Diệu Kỳ đột nhiên xuất hiện, nhìn qua không có việc gì khác trực tiếp đi tới bên cạnh cô, tự nhiên ngồi vào bên cạnh cô, nói về phía microphone, “Hy vọng không tới trễ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status