Nữ phụ nhà giàu không nghĩ có được tình yêu

Chương 12: Giới thiệu trai trẻ



"Anh ta hôn em?"

An Nhã bưng một ly rượu vang đỏ, móng tay đỏ thẫm mới vừa làm đối lập với ly pha lê cực kỳ đẹp, xứng với bàn tay khớp xương rõ ràng, làn da trắng như ngọc, không tục tằng, ngược lại có chút cảm giác xinh đẹp đến yêu mị.

"Tân Di, tin tưởng chị, anh ta hôn em tuyệt đối không phải bởi vì thích em."

"Không phải bởi vì thích em vậy tại sao lại hôn em?"

Hứa Tân Di đúng lý hợp tình, giọng điệu vô cùng cố chấp, đầy mặt viết hai chữ ' không tin ', gương mặt đang cười, như đắm chìm vào giấc mơ đẹp.

An Nhã nhìn cô, hận sắt không thành thép.

"Hứa tiểu thư, đừng cười, có cười cũng không có khả năng anh ta bởi vì thích em mà hôn em đâu. Đều nói phụ nữ sa vào lưới tình chỉ số thông minh bằng không, trước đó chị còn chưa tin, nhìn đến em chị tin liền, có thể có chút tiền đồ hay không?"

Thấy bộ dáng Hứa Tân Di thất thần, An Nhã nghiêm túc nhìn cô.

"Vậy đi, để chị phân tích cho em hiểu, em kết hôn hai năm với Dịch Dương, số lần em gặp anh ta chị rõ nhất, anh ta không thích em, chị tin chính em cũng nhìn ra được, từ lúc Dịch Dương về nước đến bây giờ mới bao lâu? Một tháng chưa?"

"Một tháng rưỡi."

"Ok, một tháng rưỡi, đại tiểu thư, hai ngày trước chị đưa kịch bản cùng tiểu thuyết cho em, gương mặt Dịch Dương một chút biểu tình đều không có, ánh mắt nhìn em, cùng khoảng cách giữa cơ thể, đó sẽ là hành động của một người thích em làm ra được sao?"

Hứa Tân Di nghiêm túc suy xét, lắc đầu.

"Cho nên, không phải chị đả kích em, trong đó khẳng định có nguyên nhân khác, tóm lại không phải là bởi vì thích em."

Nghĩ nghĩ, An Nhã lắc đầu: "Người đàn ông Dịch Dương này sâu không lường được, em muốn anh ta thích em, chỉ sợ ăn không ít ủy khuất, nếu em nghe chị một câu, cũng không đến mức giống như bây giờ, càng lún càng sâu."

Anh ấy không thích em, em còn khoái. Hứa Tân Di nói thầm trong lòng.

Lúc sáng Dịch Dương đoạt nụ hôn đầu tiên của cô, Hứa Tân Di trái lo phải nghĩ cũng không suy nghĩ ra, rõ ràng một người chán ghét cô đến như vậy, làm sao trong khoảng thời gian ngắn lại giống như thay đổi thành người khác thế kia.



Không giống như trước đây, không thích nói chuyện với cô, thậm chí cô có ảo giác, rằng Dịch Dương đang đối nghịch với cô. Nhưng sao có thể kia chứ?

Dịch Dương điên rồi sao?

Không nghĩ ra, lúc này mới tới phiên An Nhã phân tích, người thân trong bụi hoa, nhưng không dính một chiếc lá.

"Cũng còn khá tốt, như bây giờ cũng được rồi, còn đỡ hơn so với sự thờ ơ của Dịch Dương đối với em như trước kia."

"Có ý gì?"

"Không phải em vẫn luôn muốn chiếm được trái tim của Dịch Dương sao?"

"Trước đây anh ta đối với em làm như không thấy ..... Hiện tại nụ hôn này ....., em không cần phải đoán già đoán non ý nghĩ của anh ta. Hôn chính là hôn, đây là bước đầu tiên kéo gần khoảng cách của hai người, chị tin tưởng, tụi em còn sẽ có bước thứ hai bước thứ ba, dựa theo tình hình này phát triển xuống"

An Nhã nhăn mày suy tư, ra một cái kết luận: "Lấy kinh nghiệm tình trường của chị tới xem, sớm hay muộn, có một ngày Dịch Dương khẳng định sẽ yêu em."

Hứa Tân Di biểu tình như thấy quỷ.

Sớm hay muộn sẽ yêu mình?

Phi phi phi! Tối rồi còn nói những lời không may mắn như vậy.

Rủa ai vậy hả?

"Chúc mừng em, sắp được như ý nguyện."

"...... Thật sự?"

"Đương nhiên là thật sự, chẳng lẽ ánh mắt nhìn đàn ông của chị không thể lợi hại hơn so em sao?"

Tâm trạng của Hứa Tân Di trầm trọng như nằm trong nấm mồ, thật sự không muốn thừa nhận mớ suy đoán này của An Nhã.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, lời nói thật luôn đau lòng. Kết hôn hai năm, Dịch Dương ngủ chung một cái giường vơi cô đều ghét bỏ, vậy mà hiện giờ nguyện ý hôn môi cô. Tính chất biến hóa thật sự là quá lớn.

Kết hôn mới hai năm, Dịch Dương đã hôn cô, lại thêm đoạn thời gian, chẳng phải là muốn lên giường?

Không được, vẫn là nên nắm chặt thời gian ly hôn. Nếu không, để thời gian qua lâu rồi, giống như những lời An Nhã nói, tên đàn ông chó Dịch Dương kia sẽ chịu đựng không nổi cứ thế yêu cô, chẳng phải là phiền toái lớn?

Di động An Nhã đặt trên mặt bàn sáng lên, tin nhắn thoại WeChat phát ra một giọng nói.

Tin nhắn thoại cỡ mười giây. Cô đặt ở bên tai nghe xong, cười, cũng gửi tin nhắn thoại qua.

"Được rồi chị đã biết, bảo bối, chị cũng nhớ cưng."

Giọng điệu cười duyên làm Hứa Tân Di rùng mình. An Nhã gửi xong, đang muốn rời khỏi WeChat, liếc mắt nhìn Hứa Tân Di, đầu ngón tay cứng lại.

"Tân Di, có muốn quen thêm bạn không?"

Cô quơ quơ di động, danh sách liên hệ một chuỗi dài avata, toàn gương mặt trai đẹp.

Ai không nghĩ kia chứ?

Hứa Tân Di lại một lần nữa nước mắt như mưa.

Cho dù trong lòng sóng gió mãnh liệt như thế nào, mặt ngoài vẫn phải đoan trang. Cô quả quyết nhịn đau cự tuyệt.

"Không cần, em hiện tại khá tốt."

An Nhã híp mắt nhìn cô, hoài nghi hỏi.

"Thật sự?"

"Ừm, thật sự."



An Nhã nhướng mày: "Nếu em không muốn quen bạn mới, vậy chị kêu mấy người bạn tốt lại đây uống vài ly với nhau không sao chứ?"

Hứa Tân Di mở miệng muốn cự tuyệt, An Nhã đã lập tức gửi tin nhắn nhóm chat, một câu ' rảnh không', năm giây sau, âm thanh thông báo tin nhắn WeChat vang lên nối liền không dứt.

Có câu nói, nói như thế nào ta?

Chỉ cần chị đẹp một tiếng ' rảnh không' ta đã có mặt.

Trả lời cũng quá nhanh. Bà chị này quá mạnh.

An Nhã vuốt lên vuốt xuống tin nhắn, nghiêm túc cẩn thận suy nghĩ trước sau, chọn được ba ẻm, sau khi nói giỡn hai câu thì gửi địa chỉ cho mấy ẻm, ngay sau đó đóng lại di động.

"Đợi lát nữa sẽ đến ngay. Em yên tâm, bạn của chị đều rất đáng tin, sẽ không ra bên ngoài nói bậy."

Toàn bộ quá trình không đến một phút đồng hồ, Hứa Tân Di xem thế là đủ rồi.

Chỗ bọn họ ngồi là câu lạc bộ tư nhân, ông chủ nơi này từng là người tình của An Nhã, trời biết chị ấy làm cách nào xử lý quan hệ giữa một đám đàn ông tốt như vậy. Sau khi chia tay không chỉ không kết oán, thậm chí còn có thể làm bạn, chị ấy tới câu lạc bộ gặp lén trai trẻ còn có thể giảm giá 50%.

Hứa Tân Di nôn nóng đợi nửa tiếng, lúc này, cửa phòng VIP mới bị người đẩy ra.

Trong phòng, ánh đèn lờ mờ, ba anh chàng trẻ tuổi đẹp trai ngược sáng đi vào, dáng người thẳng đứng cao ráo, nhìn là biết còn chưa rời khỏi ghế nhà trường, trên nét mặt nơi chốn hiện ra ngây ngô, phát ra nụ cười thanh xuân dào dạt.

Đi tới chính là đàn ông sao? Không phải, là thanh xuân.

"Chị An Nhã."

Ba chàng trai nhiệt tình chào hỏi.

"Giới thiệu cho mấy đứa biết một chút, Hứa Tân Di, chắc mấy đứa đều biết danh tiếng của em ấy."

"Đương nhiên biết rồi ạ!"

Chàng trai kia sắc mặt đầy kích động.

"Mỗi một bộ tác phẩm của chị Tân Di chúng em đều xem qua, trước kia thầy giáo còn chiếu một đoạn phim của chị Tân Di đóng trên giảng đường, để làm đề tài giảng giải kỹ thuật diễn cho chúng em học tập, vẫn luôn ước mong có cơ hội nhất định phải gặp chị một lần trong đời, không nghĩ tới hôm nay rốt cuộc gặp được"

Nghe đi, mấy cậu bé này với Dịch Dương đều là người, nhưng nói ra câu nào câu nấy đều không giống nhau? Được mấy cậu nhóc đẹp trai khen trước mặt mọi người như vậy, trái tim Hứa Tân Di nhảy thình thịch, đang nghĩ ngợi nói câu gì đó......

"Ký chủ, xin đừng OOC, giữ tính cách ' tình thâm như biển '."

"...... Ta biết. Ngươi yên tâm, con người của ta rất có đạo đức nghề nghiệp, chưa ly hôn với Dịch Dương, ta sẽ luôn tôn trọng cuộc hôn nhân này"

Hứa Tân Di ở trong lòng mắng câu thô tục, thật dơ thật thô thật tục.

"Cảm ơn đã thích."

Hứa Tân Di nhìn cậu nhóc kia cười, làm giá, không lạnh không nhạt, gật đầu.

Cậu nhóc kia hơi giật mình, chưa từng bị ai đối xử lạnh nhạt như vậy, cảm xúc xấu hổ chợt lóe mà qua. An Nhã thấy nhiều không trách, làm mấy ẻm ngồi xuống.

Mấy cậu nhóc trẻ đẹp lại biết cách ăn nói, uống rượu chơi xúc xắc nói chuyện cười, chọc An Nhã cười không ngừng.

"Tân Di, ngồi xa như vậy làm gì, lại đây cùng nhau chơi."

Hứa Tân Di cực kỳ bi thương cự tuyệt: "Đừng quan tâm đến em, mọi người cứ chơi đi, em không có hứng thú."

An Nhã ném xúc xắc, đưa cho hai ẻm kia một ánh mắt, hai người hiểu ý, đứng dậy ngồi vào hai bên sườn của Hứa Tân Di.

Hứa Tân Di như ngửi thấy được hơi thở ánh mặt trời.

"Chị Tân Di, lúc em còn ở trường học thì đã nghe nói đến danh tiếng của chị, xem không ít vai diễn của chị trên TV, vừa rồi nhìn đến người thật, em cũng không dám nhận, chị xinh đẹp hơn nhiều so với trên TV."

"Chị Tân Di, hiện tại em còn đang đi học tại Bắc Ảnh, em biết chị cũng là sinh viên tốt nghiệp Bắc Ảnh, tính lên chị còn là tiền bối của em, không biết sau này có cơ hội may mắn nào hợp tác đóng phim chung với chị hay không?."

*Bắc Ảnh: gọi tắt của Học Viên Điện Ảnh Bắc Kinh, là trường chuyên về mọi lĩnh vực trong ngành điện ảnh, cũng là trường nổi tiếng nhất Châu Á, chỉ sau Đại học Bắc Kinh cùng Đại học Thanh Hoa.

"Em thích chơi bóng rổ, thuộc đội bóng của trường mình, chị Tân Di có thích bóng rổ không?"

Hai cậu nhóc này vừa đẹp trai lại tỏa ra ánh sáng mặt trời, mò mắt tìm khắp giới giải trí cũng tìm không ra ẻm nào vừa trẻ lại vừa tỏa sáng cùng một khuôn mặt tinh xảo đến như vậy...... Cô cho rằng An Nhã mỗi ngày đều bị nhiều đàn ông quấn lấy, tuy rằng vui sướng, nhưng cũng khẳng định khó chịu cũng đau đầu.



Hiện tại, xem ra là cô hẹp hòi, niềm vui của An Nhã, cô tưởng tượng không đến.

Hứa Tân Di kiềm chế trong lòng tâm tình kích động. Không được, muốn rụt rè.

Cùng lúc đó, một hàng người đến câu lạc bộ nói xong công việc, đang vây quanh một người ở chính giữa chuẩn bị rời đi, đi ngang qua bên ngoài hành lang phòng, bỗng ngừng bước chân.

Hai nhân viên an ninh bước lại gần hỏi.

"Dịch tiên sinh, có chuyện gì sao?"

Dịch Dương khép hờ mắt, im lặng một lát, rồi sau đó giơ tay ra hiệu, ý bảo bọn họ rời đi trước.

Hai nhân viên an ninh bị đuổi đi.

—— "Trên đời này sao lại có mấy cậu nhóc đáng yêu đẹp trai cùng tồn tại như vậy chứ? Đây là bảo tàng nha"

—— "Không được, đừng kích động, xem mặt thôi, không thể động tay động chân, Hứa Tân Di, mày muốn khắc chế chính mình, mày hành động như vậy có khác gì Dịch Dương, tên đàn ông chó kia"

—— "Rốt cuộc mình cũng hiểu rõ, tại sao tên chó Dịch Dương kia lại hôn mình, đối mặt một người con gái vừa đẹp lại vừa đáng yêu như mình, làm cách nào nhẫn được kia chứ"

—— "Chờ ly hôn với tên lưu manh kia, mình nhất định phải như hình với bóng bám chặt An Nhã, nhận sự chỉ bảo kinh nghiệm mới được"

"Xin lỗi, đi toilet một chút"

Vì bình phục tâm tình kích động, Hứa Tân Di mượn cớ đứng dậy rời đi. Mở ra cửa phòng, bước chân của Hứa Tân Di khựng lại, sắc mặt thay đổi, bốn phía tràn ngập hơi thở quen thuộc, như có một đôi bàn tay vô hình, gắt gao bóp chặt cổ họng cô.

Ngoài hành lang, Dịch Dương mặc một bộ tây trang màu đen, áo sơ mi không chút cẩu thả, không có một chút nếp nhăn, cà vạt chỉnh tề nằm ngay ngắn trên cổ áo, giống như lúc rời khỏi nha, hiện tại lười biếng dựa lưng ở trên tường.

Ánh đèn hành lang lờ mờ, nửa sáng nửa mờ, ánh đèn đan xen bóng tối tựa như bóng ma dật dờ, Hứa Tân Di nhìn không rõ sắc mặt Dịch Dương, chỉ có thể thấy một đôi mắt sâu thẵm đầy lạnh lẽo.

Hứa Tân Di trong lòng hoang mang hoảng loạn.

—— "Sao tên đàn ông chó này lại ở đây?"

—— "Đừng nói là anh ta cố ý tới bắt gian à nha?"

—— "Bình tĩnh, Hứa Tân Di, không cần hoảng, vấn đề không lớn."

Dịch Dương run run lông mi, nhìn Hứa Tân Di, trong ánh mắt không cho phép người nào đó nhìn trộm cảm xúc của bản thân.

"Thật là tình cờ, bà xã."

Hết chương 12

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.2 /10 từ 18 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status