Nữ phụ nhà giàu không nghĩ có được tình yêu

Chương 14: Sử dụng tuyệt chiêu kinh điển trong các tiệc rượu



Trước ngày tham gia tiệc sinh nhật của Tần Nghiên, Hứa Tân Di bận đến nổi không có thời gian rãnh.

"An Nhã, giúp em chọn một bộ dạ hội thiết kế có thể lóe sáng khắp bữa tiệc."

Trong điện thoại, giọng An Nhã tràn ngập nghi hoặc: "Lễ phục dạ hội? Sao vậy, gần đây em sắp tham gia hoạt động gì sao? Tại sao chị lại không biết?"

"Không phải"

Hứa Tân Di lời nói mang theo dao găm, sung sướng xen lẫn ý cười.

"Dịch Dương nói ngày mai mang em đi tham gia một bữa tiệc, em nghĩ phải trang điểm đẹp đẹp một chút, không thể làm Dịch Dương mất mặt."

An Nhã kinh ngạc hỏi: "Tiệc? Dịch Dương mang em đi? Không phải hai người còn chưa có công bố tin kết hôn sao?"

"Là tiệc sinh nhật của một cô cháu gái gia đình đó quen biết khá thân với Dịch gia, người được mời đều hiểu tận gốc rễ, không có người ngoài."

An Nhã im lặng một lát, lời nói tràn ngập không thể tin tưởng: "Chị nói Hứa đại tiểu thư, em có thâm cừu đại hận gì với cô cháu gái tổ chức tiệc sinh nhật kia vậy? Sinh nhật của người ta mà em lại muốn mặc đồ lộng lẫy nổi bật hơn cả chủ nhân bữa tiệc."

"Sao có thể nói là nổi bật kia chứ? Đây không phải là lần đầu tiên em tham gia tiệc cùng Dịch Dương hay sao? Em phải trang điểm thật xinh đẹp, không thể làm anh ấy mất mặt nha"

"Không phải chứ ... Em nghiêm túc hả?"

An Nhã đột nhiên có chút sờ không ra dụng ý của Tân Di.

"Em muốn nổi bật hơn trong bữa tiệc sinh nhật của người ta?"

"Vậy thì sao?" Hứa Tân Di hỏi lại.

"Hứa Tân Di, nếu em không phải cố ý, chị thật hoài nghi EQ của em còn thấp hơn heo, nhưng tính cách của em không phải như vậy nha?"

An Nhã thổn thức không thôi: "Chẳng lẽ thật giống như câu nói kia, tình yêu khiến người ta ngu muội? Xong rồi, có một minh chứng sống như em, chị nghĩ đời này chị không thể kết hôn mịa nó rồi."

"Chị đừng nói nhảm nữa, chỉ hỏi một câu, có làm được hay không?"

"Ok! Đương nhiên làm được. Chuyện lễ phục chị sẽ giúp em thu phục, sáng mai chị cho người đưa qua, ok."

"Ok, có thì lập tức đưa lại đây cho em ngay nha"

Cắt đứt điện thoại, Hứa Tân Di gọi nhân viên spa đi vào mát xa da mặt cho mình.

"Hứa tiểu thư, trạng thái làn da của cô thật tốt, giống như thiếu nữ mười tám tuổi vậy đó."

Trắng trẻo căng mềm, một chút tì vết cũng không có, gương mặt bóng loáng, thật nhỏ lông tơ đều thấy được, con ngươi ngập nước nhìn rất sáng, rất rực rỡ, còn đáng yêu hơn so với thiếu nữ mười tám tuổi.

Điều Hứa Tân Di muốn, chính là hiệu quả giống như thế này.

Tần Nghiên thích Dịch Dương, không sao, cô không ngại, thậm chí còn muốn tác hợp hai người bọn họ, nhưng, từ đầu đến chân, dù là một sợi tóc, cô cũng không thể thua Tần Nghiên. 

Huống chi, làm nổi bật trong tiệc của người khác, ngay cả An Nhã đều nhìn ra được có điều không thích hợp, chẳng lẽ người khác nhìn không ra?

Tần Nghiên đóa sen trắng nhỏ bé kia khẳng định rộng lượng nói không có gì, so sánh với cô, tên lưu manh Dịch Dương kia khẳng định sẽ nảy sinh tình cảm với cô ta. 

Ngay sau đó, tình cảm giữa hai người càng ngày càng nùng, kiềm chế không được, ngoại tình, vĩnh viễn gắn bó với nhau, dù chết không phản bội tình cảm chân thành, sau đó kéo về một nhà.

Còn cô, bị tình gây thương tích, từ đây không hề tin tưởng tình yêu, không tim không phổi, chỉ biết đến tiền, không nói chuyện tình cảm, ngồn trên khối tài sản kếch xù, du lịch vòng quanh thế giới, sống cuộc đời bình thường, ôm đống tiền vượt qua quãng đời còn lại sau này.

Oh yeah !!!!

An Nhã làm việc rất đáng tin cậy, hiểu rõ ý của cô, lễ phục cuối cùng cũng đưa đến tận tay Hứa Tân Di, là một chiếc váy dài, lễ phục dạ hội Prada màu lam, được thiết kế cao cấp.

Hứa Tân Di mặc váy đứng ở trước gương, nhìn người đẹp trong gương.

Chiếc cổ thon dài đường cong cơ thể tuyệt đẹp, gãi đúng chỗ ngứa, phần eo khỏi phải chê, một tay có thể ôm trọn, váy dạ hội màu lam càng làm nổi bật làn da trắng sáng của cô. Lộ ra khí chất cao quý lạnh lùng quyến rũ, hơi hơi mỉm cười, rồi lại đủ loại phong tình, đuôi lông mày ngay khóe mắt nhiễm một màu hồng nhạt, nhẹ nhàng nháy mắt, lông mi cong dài quyến rũ chết người, càng xem càng kinh diễm.



"Xong chưa, đã đến giờ, chúng ta cần phải đi."

Dịch Dương ở dưới lầu chờ đến không kiên nhẫn, vào phòng thúc giục, đẩy cửa ra, Hứa Tân Di đang cầm mép váy đứng ở trước mặt nhìn anh.

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời rất sảng khoái, không khí nhuộm một màu vàng nhạt óng ánh lúc ẩn lúc hiện, như lá vàng bị gió thổi chia thành từng mảnh nhỏ, lơ lửng trôi nổi khắp không trung dưới ánh mặt trời rực rỡ lấp lánh.

Dịch Dương dưới chân cứng lại, nhìn cô từ trên xuống dưới, màu sắc nồng đậm tràn ngập tròng mắt, nét mặt kinh diễm hiện ra đáy mắt. Đợi anh nhìn một hồi lâu, lúc này Hứa Tân Di mới mang theo làn váy đi đến trước mặt anh.

"Dịch Dương, em đẹp không?"

—— "Tên lưu manh này dám nói không, hôm nay mình sẽ đập bẹp đầu chó của anh ta ngay tại đây"

"...... Còn đỡ."

Vừa định đập bẹp đầu chó của Dịch Dương, lại nhìn thấy đôi mắt của tên lưu manh này như có như không vẫn luôn đặt ở trên người cô, giống như bản thân chưa từng nhận biết cô.

—— "Còn đỡ? Nếu chỉ là còn đỡ, con mắt làm gì nhìn chằm chằm vào tôi không bỏ xuống được? Đồ lưu manh khẩu thị tâm phi."

Dịch Dương di chuyển ánh mắt sang phía khác.

Hứa Tân Di cảm thấy mỹ mãn bước lên, choàng ôm cánh tay Dịch Dương, đuôi lông mày cuối khóe mắt đều mang ý cười: "Chúng ta đi thôi."

————

Tần Nghiên là người con gái duy nhất trong nhà họ Tần, tiệc sinh nhật được tổ chức tại resort Lâm Hồ, có đồi núi vây quanh, phong cảnh tuyệt đẹp, rời xa nội thành, đồng thời cũng vì làm tiệc sinh nhật đầy đủ trọn vẹn, Tần gia bao toàn bộ khu resort.

Lúc xe Dịch Dương cùng Hứa Tân Di ngừng ở trước cửa resort, Tần Nghiên cười tươi đi lên chào đón.

Hôm nay là sinh nhật của cô, nên cô trang điểm rất tỉ mỉ, váy dài màu trắng, màu sắc mối tình đầu, diện mạo ngây thơ trong sáng, tính cách dịu dàng, cử chỉ ưu nhã, cho dù để mặt mộc, cũng là cảnh đẹp ý vui, thực dễ dàng làm người vừa thấy khó quên.

Tần Nghiên gần như lớn lên chung với Dịch Dương, cô biết Dịch Dương thích dạng con gái nào. Đến khi cô nhìn thấy trang phục lộng lẫy của Hứa Tân Di đến tham dự sinh nhật của mình, nụ cười cứng ngắt ở trên mặt.

Sự chờ mong lúc đầu giờ lạnh đến tận ngón chân.

Lần này cô tổ chức tiệc sinh nhật rất lớn, còn đặc biệt nhờ ông nội đích thân đưa thiệp mời tới tận Dịch gia, sức khỏe của Dịch lão tiên sinh không tốt, sẽ không mặc kệ tình trạng sức khỏe đến tham gia bữa tiệc của một nhân vật nhỏ như cô.

Dịch phu nhân thì ở nhà chăm sóc Dịch lão tiên sinh, nên chắc chắn sẽ không tới. Người duy nhất có khả năng sẽ đến, chính là Dịch Dương.

Những năm gần đây, cô chưa từng nghe nói đến chuyện Dịch Dương mang Hứa Tân Di đi tham gia tiệc rượu nào. Hơn nữa mối quan hệ vợ chồng của hai người rất tệ. Cho nên, Dịch Dương tới tham gia sinh nhật của cô, nhất định sẽ đi một mình, sẽ không mang theo Hứa Tân Di.

Nhưng trăm triệu không nghĩ tới chính là ... Lần này, Dịch Dương lại mang cô ta tới.

"Dịch Dương, Tân Di, hai người tới rồi sao?"

"Sinh nhật vui vẻ."

Hứa Tân Di tặng quà, thân mật kéo ôm cánh tay Dịch Dương, toàn thân đều dán sát trên người Dịch Dương: "Món quà này là em đích thân lựa kỹ càng mua tặng cho chị đó nha, khẳng định chị sẽ thích."

Đều là phụ nữ, Tần Nghiên biết, Hứa Tân Di đang ở khiêu khích cô.

Cô nhìn Dịch Dương, gương mặt vẫn như thường, dù trong lòng đang rất khó chịu, vươn tay tiếp nhận quà: "Cảm ơn. Hai người đi vào trước đi, đợi lát nữa em sẽ tới ngay."

"Vậy tụi này đi vào trước nha." Nói xong, Hứa Tân Di kéo tay Dịch Dương đi vào trong.



Có thể tới tham gia tiệc sinh nhật của Tần Nghiên, đều là những người trong giới nhà giàu quý tộc, hiểu tận gốc rễ, đều biết cân nặng của đối phương .

Mà mấy người chơi chung với nhau từ thuở bé, đều biết từ nhỏ Tần Nghiên đã nhận định, sau khi lớn lên sẽ gả cho Dịch Dương.

Rốt cuộc từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, Tần Nghiên có tình ý với Dịch Dương, là chuyện mà tất cả mọi người đều biết đến. Nhưng không nghĩ tới, một hôn ước miệng đã biến Hứa Tân Di thành vợ của Dịch Dương.

Lúc còn nhỏ, Hứa Tân Di cũng là người trong giới, nhưng ngặt nổi, cha mẹ Hứa Tân Di mất sớm, toàn dựa vào một mình ông nội Hứa chống đỡ, gia đạo sa sút, sau đó rốt cuộc bị giới thượng lưu tẩy chay, không thể gia nhập vào vòng xoay của bọn họ.

Đi vào trong được một lúc, thì thấy có bốn năm người trẻ tuổi ăn mặc xinh đẹp đi lại gần phía hai người bọn họ, quay đầu lại thương lượng hai câu, sau đó đi thẳng về phía bọn họ.

—— "Ồ hố, trò hay mở màn."

Dịch Dương nhìn Hứa Tân Di, thấy cô mỉm cười nhìn mấy người bạn đã lâu không gặp của anh, đang đi đến phía bọn họ.

—— "Người phân theo nhóm vật họp theo loài, bạn của tên lưu manh Dịch Dương này chắc cũng chẳng ra gì. Nghe nói còn lớn lên chung với Tần Nghiên, nhìn thấy mình xuất hiện tại đây, trăm phần trăm là bất bình thay Tần Nghiên đi?"

—— "Trong lòng khẳng định nghĩ, người ta là thanh mai trúc mã lớn lên chung với nhau, cố tình bị cái thứ không biết từ nơi nào lòi ra hoành đao đoạt ái"

—— "Ở trong mắt bọn họ, mình là tiểu tam, là người chen ngang chân giữa Tần Nghiên cùng Dịch Dương."

—— "Đợi lát nữa, những người này khẳng định sẽ làm bộ làm tịch cố ý gây chuyện, chắc chắn sẽ đến trước mặt mình kể lể hồi ức khi còn nhỏ cho mình nghe, giả mù sa mưa hỏi mình ' ai nha, chúng tôi nói mấy chuyện khi còn nhỏ, chắc cô sẽ không để ý đâu ha? '."

—— "Mình nói để ý sẽ nói mình lòng dạ hẹp hòi, mình nói không ngại, mấy người này khẳng định sẽ làm trầm trọng thêm. Sau đó tuyệt đối sẽ nghĩ cách đơn độc lôi mình đi, dùng các loại ngôn ngữ nhục nhã mình, cảnh cáo mình. Với cái tính tình nóng như lửa này của mình, chắc chắn sẽ chịu không nổi, sau đó xảy ra tranh chấp"

—— "Bạn của hoa sen trắng cũng là hoa sen trắng"

—— "Đến lúc đó, hất một thao nước bẩn lên trên người mình, nói mình là đứa vô học thứ con gái mất nết, tất cả mọi người chỉ trích mình, tên đàn ông chó Dịch Dương này trăm phần trăm sẽ thờ ơ lạnh nhạt."

—— "Ai, tại cái xã hội coi trọng vật chất này, hiện tại lòng người thật là đầy mưu mẹo xấu xa, không thể giống như cô, ngây thơ đáng yêu hiền lành chút hay sao?"

Tại đại sảnh náo nhiệt, Dịch Dương nghe được rõ ràng lời nói của Hứa Tân Di, đáy lòng cười lạnh.

Da mặt Hứa Tân Di không phải dày bình thường. Chưa từng nói chuyện qua, cũng không hiểu biết tính tình, ở trong lòng công khai ác ý phỏng đoán người khác, cái này kêu ngây thơ hiền lành?

Mấy người trước mắt này đều là bạn chơi chung với anh lúc nhỏ. Tuy rằng sau khi lên đại học không có liên lạc với nhau, nhưng tính cách sao sẽ thay đổi thành như vậy, cũng không phải là loại người Hứa Tân Di nói, mưu mô xấu xa thích hại người.

"Dịch Dương, rốt cuộc cậu cũng tới."

Trước mặt đi tới bốn người, bưng ly rượu chào hỏi nói chuyện với Dịch Dương, hai người con gái xinh xắn, mỗi người kéo theo một bạn nam cao lớn đẹp trai, cố ý làm lơ Hứa Tân Di đến sạch sẽ.

"Cậu không biết hôm nay là sinh nhật 25 tuổi của Tần nghiên? Đợi trời tối cậu mới mò đến là sao?"

"Hứa tiểu thư cũng tới?"

Giống như mới phát hiện ra sự có mặt của Hứa Tân Di, cười nói: "Dịch Dương, bọn mình mấy năm không gặp nhau, hiện tại cậu càng ngày càng đẹp trai, mình còn nhớ rõ chuyện khi còn nhỏ, khi đó cậu từng nói ......"

"Em biết nè, khi còn nhỏ nhất định Dịch Dương từng nói, nếu Tần nghiên đến 25 tuổi còn chưa có lấy chồng, Dịch Dương sẽ cưới chị ấy, đúng không?"

Hứa Tân Di thuận thế nói tiếp: "Đáng tiếc nha, Dịch Dương may mắn gặp được em, Tần nghiên thì không may mắn đến như vậy, đến bây giờ vẫn còn cô đơn."

Mọi người yên lặng căm nín.

"Hứa tiểu thư cũng biết chuyện này?"



Hứa Tân Di làm như không sao cả, nói: "Em đương nhiên biết, con người của em, không phải loại hay tính toán chi li, chuyện quá khứ đều đi qua, làm sao em có thể giận dỗi với mấy lời nói trẻ con khi còn nhỏ kia chứ?" 

"À, khi còn nhỏ còn có chuyện gì thú vị đều nói cho em nghe một chút đi được không?."

Hai người con gái kia liếc nhìn nhau.

"A, đúng rồi, khi còn nhỏ khẳng định mọi người cũng chơi trò vợ chồng, có phải Dịch Dương làm chồng còn Tần nghiên làm vợ hay không?"

Hai người kia vừa định nói chuyện lại không biết nên nói cái gì.

"Thì ra khi còn nhỏ ai cũng đều chơi như vậy nha? Em còn tưởng rằng chỉ có một mình em chơi thôi chứ."

Toàn bộ cuộc nói chuyện, Dịch Dương đều bảo trì im lặng.

Anh bỗng nhiên cảm thấy Hứa Tân Di nghĩ rất đúng, anh xác thật sẽ thờ ơ lạnh nhạt, bởi vì anh hoàn toàn không hiểu mọi người đang nói cái gì.

Hai người kia bị Hứa Tân Di chặn miệng đến không có lời gì để nói, hai người bạn trai đi cùng của hai người kia cười giải vây.

"Chuyện khi còn nhỏ cũng không cần nhắc lại, Dịch Dương, đi thôi, chúng ta qua bên kia tâm sự."

Hai người con gái hơi hơi mỉm cười: "Hứa tiểu thư, bọn đàn ông có đề tài của đàn ông, con gái như chúng ta nghe cũng không thú vị, lần sinh nhật này của Nghiên Nghiên tới không ít bạn bè, để tụi chị giới thiệu mấy chị em cho em nhận biết"

Ánh mắt hai người đặt ở trên chiếc váy của Hứa Tân Di, âm mưu chuyển động.

"Hứa tiểu thư, em có muốn uống cái gì hay không?"

―― "Tới tới, mình biết mà, chắc chắn sẽ có chiêu này, đây là tuyệt chiêu kinh điển, một khi đã xuất chiêu thì con mồi chỉ biết ngậm ngùi tự nuốt nước mắt"

―― "Đôi mắt nhìn chằm chằm váy của mình, thấy mình ăn mặc đẹp, lại lớn lên xinh đẹp, hai con cóc đó nhất định nghĩ cách ' không cẩn thận ' lỡ tay đổ rượu lên người mình, làm mình bị xấu mặt trong bữa tiệc."

――"Sau đó giả mù sa mưa nói ' thực xin lỗi tụi chị không phải cố ý '. Mình đâu, mình sẽ điên lên, rồi mọi người sẽ nói mình lòng dạ hẹp hòi, một cái váy mà thôi, ép mình phải đè nén cảm tính tình, phải nuốt cơn tức, tự nghẹn khuất cho qua chuyện."

―― "Đều là cáo già ngàn năm, muốn diễn kịch bản Liêu Trai?"

"Dịch Dương, đi thôi."

Dịch Dương kéo kéo cà vạt trước ngực, đứng im không di động : "Rượu vang đỏ, cảm ơn."

Phục vụ xuyên qua trong đám người đưa tới một ly rượu vang đỏ, khi đi ngang qua hai người con gái kia, người phục vụ chao đảo nhào về phía trước, khây tròn trên tay còn đặt ba ly rượu vang đỏ, mắt thấy sắp đổ hết lên người Hứa Tân Di.

Hứa Tân Di nắm chắc thời cơ, tay đang ôm cánh tay Dịch Dương đột nhiên dùng sức, ánh mắt Dịch Dương đặt ở trên người phục vụ kia, nhân dịp anh chưa chuẩn bị né xa, một tay kéo anh đến trước mặt.

Rầm, xoảng ――

Toàn bộ ba ly rượu vang đỏ ổn định vững chắc đổ hết lên người Dịch Dương, bộ suit đắt tiền giờ ướt đẫm rượu, Hứa Tân Di không bị bắn một giọt rượu nào lên trên người.

―― "Đàn ông chó chính là dùng để chắn tai nạn"

"......"

Dịch Dương nhìn một mớ lộn xộn ở trước mặt, trong lòng mắng câu thô tục, thực dơ thực thô thực tục.

Hết chương 14

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.2 /10 từ 18 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status