Nữ phụ nhà giàu không nghĩ có được tình yêu

Chương 15: Nói dối không chớp mắt



Động tĩnh khá lớn, thực mau đã khiến cho toàn trường chú ý.

Phục vụ run như cầy sấy, liên tục khom lưng xin lỗi: "Thực xin lỗi *tiên sinh, tôi không phải cố ý"

*Ở Trung, xưng hô với người không quen biết, phái nam sẽ gọi là tiên sinh, phái nữ sẽ gọi là tiểu thư, đến bây giờ vẫn còn duy trì cách chào này.

Người con gái ngáng chân cậu phục vụ kia còn đang chờ thấy cảnh Hứa Tân Di bị đổ rượu lên người, nhưng trong nháy mắt, toàn bộ rượu vang đỏ trên khây đều hất lên trên người Dịch Dương, cái này thì tốt rồi, cơ hội làm con nhỏ Hứa Tân Di này xấu mặt, cứ như vậy mà vuột qua.

"Thực xin lỗi? Cậu tính làm sao bây giờ?"

Cậu phục vụ kia mặt mũi trắng bệch.

Đây là trường hợp nào, cả ngày hôm qua quản lý đã nhắn nhủ bọn họ, người đến tham dự trường hợp này có thân phận như thế nào anh rất rõ ràng. Làm đổ bể ba ly rượu vang đỏ, phần công việc này của cậu không chỉ có khó giữ nổi, chỉ sợ cậu phải bỏ tiền túi bồi thường bộ suit kia rồi.

Nhìn sơ đã biết bộ suit đó khá đắt, sao cậu có đủ tiền để đền đây.

"Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Tần Nghiên đang bận tiếp khách ở ngoài cửa, nghe tiếng động vội vàng đi tới, thấy mảnh vở ly thủy tinh cùng rượu vang đỏ nằm rãi rác khắp nơi trên sàn nhà, nghi hoặc hỏi.

"Nghiên Nghiên, người phục vụ này cầm khây rượu không ổn, đổ hết rượu lên người Dịch Dương rồi."

"Cái gì?" Tần Nghiên nhìn vết bẩn rượu vang đỏ trước ngực Dịch Dương, ấn đường nhíu chặt, vừa định nói chuyện, người phục vụ kia lại lần nữa cúi đầu xin lỗi.

"Tần tiểu thư, thực xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi không phải cố ý!"

Tần Nghiên vừa định mở miệng nói chuyện.

"Không sao đâu mà"

Hứa Tân Di từ sau lưng Dịch Dương đi ra, nhìn mớ lộn xộn trước ngực Dịch Dương, vẻ mặt dịu dàng, nhìn cậu phục vụ kia nói: "Cậu cũng thật không cẩn thận, tôi tin cậu không phải cố ý, cậu không sao chứ?"

Cậu phục vụ khách sách lắc đầu: "Không có việc gì."

Khách đến dự tiệc bốn phía châu đầu ghé tai khe khẽ nói nhỏ.

"Không có việc gì thì tốt rồi."

Hứa Tân Di nhìn Tần nghiên cười nói: "Tần Nghiên, em cũng đừng trách cậu ta, chỉ là một bộ đồ mà thôi, không có chuyện gì to tát, đúng không, Dịch Dương?"

Lời này nói, giống như Tần Nghiên muốn làm khó dễ trách tội cậu phục vụ này vậy.

Chóp mũi quanh quẩn mùi hương rượu vang đỏ, Dịch Dương đen mặt, từ trong cổ họng vọt ra một từ:

" Ừ "

Thật ra, trước lúc bị đổ rượu lên người, Dịch Dương đã thầm đoán, người phục vụ kia có khả năng sẽ bởi vì chuyện nào đó ngoài ý muốn mà té ngã. Còn tại sao không đi theo hai người kia rời khỏi chỗ này, là bởi vì đáy lòng tò mò.



Anh muốn nhìn xem Hứa Tân Di sẽ giải quyết chuyện này ra sao?

Trăm triệu không nghĩ tới, biện pháp của Hứa Tân Di chính là lấy anh chắn rượu!

Có thể nói là tự làm tự chịu, Dịch Dương còn có cái gì có thể nói.

Bị giành trước một bước, Tần Nghiên phản ứng thần tốc, nhìn cậu phục vụ kia nói: "Không sao, lần sau cẩn thận một chút thì tốt rồi, đi làm việc tiếp đi."

Nói xong, lại nhìn Dịch Dương nói: "Em dẫn anh vào phòng thay bộ khác nha."

―― "Chặc chặc chặc, thân là chủ bữa tiệc, lại mời một người đàn ông có vợ vào phòng thay quần áo, kế tiếp có phải thay thay thay lên giường luôn không?"

Dịch Dương kéo kéo cà vạt, bực bội toàn viết ở trên mặt, vừa định đi theo Tần Nghiên thay bộ đồ khác, thì nghe một câu bâng quơ trong lòng của Hứa Tân Di.

Một việc vừa khéo đụng phải là trùng hợp, hai việc tam việc có khả năng không phải trùng hợp.

"Không cần, em là chủ tiệc nên ở lại tiếp đón khác, kêu phục vụ dẫn anh đi thì tốt rồi."

Tần Nghiên tươi cười có chút cứng đờ, tiếp theo sau gật đầu, kêu một phục vụ dẫn Dịch Dương vào phòng cho khách thay bộ đồ khác.

"Dịch Dương, em đi ......"

"Cô ở lại!" Dịch Dương lo lắng trước khi anh hết tức giận, nếu lại nghe thêm một câu trong lòng Hứa Tân Di, sợ bản thân khống chế không được bóp chết cô ta.

Ly thủy tinh cùng rượu trên sàn đã được lau dọn sạch sẽ. Tần Nghiên mỉm cười nhìn mọi người cúi chào xin lỗi, lại quay sang nói vài câu với lũ F4 bạn thân từ thuở bé, cuối cùng mới đi đến trước mặt Hứa Tân Di.

Toàn bộ quá trình, đều không có một ai trong Tần gia ra mặt giúp xử lý. Tần Nghiên một mình đảm đương một phía, có thể thấy năng lực xử lý tình huống đã được đào tạo, đủ sức giải quyết chuyện nhỏ này.

"Hứa tiểu thư, cảm ơn chị đi chung với Dịch Dương đến tham gia sinh nhật của em, chúng ta nói chuyện riêng một chút được không?"

Nhìn gương mặt phúc hậu và nụ cười vô hại trên mặt Tần Nghiên, trong lòng Hứa Tân Di thật sự có chút không nguyện ý.

Vì một tên đàn ông chó mà người lừa ta gạt, không đáng, còn không bằng ở đây uống chút rượu, ăn chút gì đó, nghe nhạc nhẹ nhàng, sau đó đi một vòng triển lãm, khoe cho mọi người thấy cái váy xinh đẹp của cô.

Nhưng rắc rối tìm tới cửa, không đáp ứng thì chứng minh bản thân quá yếu đấu không lại.

"Ừm, ok."

"Hứa tiểu thư, mời đi bên này."

Hai người đi đến một vườn hoa, là hoa viên của resort, trong hoa viên trồng rất nhiều hoa cỏ khác nhau, thời tiết đang vào đông vậy mà còn nở đẹp và đều khắp vườn.

"Toàn bộ hoa ở đây là do resort lấy ra từ nhà kính"

Có lẽ là thấy nét mặt ngạc nhiên của Hứa Tân Di, Tần Nghiên giải thích, nói:"Dù hoa có đẹp, cũng không phải nở rộ vào mùa này. Sau khi lấy ra khỏi nhà kính, chỉ sợ sang sáng ngày mai toàn bộ đều héo tàn, cũng giống như con người thôi. Dù là kết bạn hay là yêu đương, mặc kệ gia thế nhân phẩm cùng tính cách, đều phải chọn lựa người thích hợp với mình. Cho nên mới có bốn chữ môn đăng hộ đối, chị thấy có đúng không, Hứa tiểu thư?"

Hứa Tân Di gật đầu, cũng không nói một lời, tỏ vẻ tiếp tục nghe diễn.

"Em quen biết Dịch Dương từ lúc còn rất nhỏ, khi đó, chúng em luôn như hình với bóng. Mấy người bạn lúc nãy chị vừa gặp, cũng trong nhóm bạn chơi chung từ thuở bé. Trong quá khứ, có quá nhiều chuyện đã trải qua, em nghĩ, bản thân Dịch Dương cũng nhớ không rõ."

Tần Nghiên như đang nhớ lại quá khứ tươi đẹp đầy hạnh phúc đó: "Anh ấy nói, sau này lớn lên sẽ cưới em, sẽ đối xử tốt với em cả đời. Đáng tiếc, sau ngày hôm đó, anh ấy trở về nhà thì sinh bệnh, quên hết tất cả, quên luôn cả lời hứa hẹn"

"Chờ đến khi mọi người đã trưởng thành, thời điểm học trung học, anh ấy thậm chí cũng không có nhận ra em, nhưng em liếc mắt một cái đã nhận ra anh ấy ngay."

Hứa Tân Di đồng cảm như bản thân mình cũng bị, gật đầu, thở dài trong lòng.

Đây là một ngôn tình học đường, tình cảm học trò, hai người yêu nhau, vì lý do nào đó mà chia tay, giờ gặp lại nhau, châm lại tình xưa, gương vỡ lại lành.

"Sau đó chúng em học chung cấp hai, cấp ba rồi lên đại học. Tuy rằng anh ấy lớn hơn em vài tuổi, nhưng ở trong trường học tụi em như hình với bóng" 

"Dịch Dương đối với ai cũng lãnh đạm, nhưng em biết, tình cảm anh ấy đối với em không giống như những người khác"

" Em không biết anh ấy có còn nhớ hay không, anh ấy đã từng nói, nếu đến năm em 25 tuổi còn chưa kết hôn, thì sẽ cưới em. Hôm nay em đã tròn 25 tuổi, nhưng người anh ấy cưới lại là chị."

Tần Nghiên nhìn Hứa Tân Di cười nói: "Chị đừng hiểu lầm, cũng đừng để ý, em chỉ là muốn nói cho chị biết một chút về quá khứ của Dịch Dương mà thôi"

Hứa Tân Di gật đầu, cô nhịn không được, hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó ..."

Tần Nghiên mỉm cười, vô ý thức vuốt ve chiếc lắc trên tay.

"Sau đó, chúng em lên đại học, ghi danh hai ngành khác nhau. Anh ấy chọn Tài chính, em học Thiết kế, số lần gặp mặt càng ngày càng ít. Sau đó em đi du học, một đoạn thời gian rất dài cũng không có cách nào liên lạc được với anh ấy. Sau khi về nước, anh ấy cũng đã tiếp nhận Dịch thị, chỉ khi em đến Dịch gia mới có cơ hội nhìn thấy bóng dáng của anh ấy."



Chặc, chặc, chặc. Mối tình đầu tan vỡ, mấy năm sau gặp lại, cảnh còn người mất, drama quá bà ơi!

"Em cho rằng, em đã trở về, hai đứa tụi em sẽ có cơ hội nối lại tình xưa, nhưng không ngờ, ông nội Dịch lại ra lệnh ép Dịch Dương kết hôn, bởi vì ... Hôn ước."

Nói đến này, Tần Nghiên cười khổ: "Em biết, Dịch Dương rất kính trọng ông nội, không đành lòng cãi lại lời của ông. Lúc trước, cũng bởi vì ông nội của em bệnh nặng, tâm nguyện duy nhất chính là tận mắt chứng kiến cảnh em kết hôn. Ông nội Dịch không muốn để ông nội Hứa ra đi vẫn còn tiếc nuối. Cho nên mới ra lệnh ép Dịch Dương ... Kết hôn với chị."

"Chị biết không? Khi em nghe được tin tức này thật sự rất đau khổ, đều là người trải qua sự giáo dục cao đẳng, còn chấp nhận hứa hôn, cái trò phong kiến đè ép tương lai ... Em cho rằng điều Dịch Dương muốn chính là tự do"

"Nhưng không ngờ, anh ấy lại tiếp thu cái trò đùa mang hơi thở phong kiến này, thậm chí anh ấy còn có thể chịu đựng áp bức để kết hôn cùng một người chưa từng gặp mặt, chịu đựng sống chung suốt đời cùng một người con gái mà bản thân không có tình cảm cũng không hiểu biết"

"Nhưng hiện tại xem ra, anh ấy cũng không có yêu chị, cũng không có làm tốt chuẩn bị để sống chung cả đời với chị."

Hứa Tân Di thở dài, đúng vậy đấy. Tên khốn Dịch Dương này không yêu tôi còn nguyện ý cùng kết hôn với tôi, toàn bộ thời gian thanh xuân tốt đẹp nhất của tôi, cứ như vậy bị hủy ở trên người tên đàn ông chó này.

"Nghe nói chị rất thích Dịch Dương phải không?"

...... Bị buộc thích, tính sao?

"Tân Di, em biết chị rất thích Dịch Dương, nhưng em cũng biết đó, thích không phải chuyện của một người, nó là chuyện của hai người. Nếu chỉ có một mình chị tình nguyện trả giá, thì không có khả năng đến hạnh phúc trong cuộc hôn nhân này."

Hứa Tân Di muốn nói lại thôi.

Tần Nghiên nói lời này quá đúng!

Đạo lý cô đều hiểu, người không hiểu chính là tên khốn nạn Dịch Dương kia, cả ngày chết sống cứ quấn lấy cô, không chịu đồng ý ly hôn.

Tra nam!

"Tình yêu là tự do, chị không thể ích kỷ như vậy, bản thân đau khổ cũng bắt người khác đau khổ giống chị. Chị nên buông tha anh ấy, để anh ấy đi tìm hạnh phúc của chính mình, đây mới là tình yêu."

---- Không phải tôi không buông tha anh ta, mà là quỳ cầu anh ta buông tha tôi. Nếu tôi có thể ly hôn thì đã ly lâu rồi, còn cần cô nhắc, ai muốn sống cả đời với tên lưu manh chết tiệt kia.

"Vậy ý em muốn nói ... Dịch Dương thích em?"

Tần Nghiên sờ sờ lắc tay trên tay, cười dịu dàng: "Chiếc lắc tay này là quà sinh nhật năm em mười tám tuổi, anh ấy đích thân đeo cho em. Mấy năm nay em vẫn luôn mang ở trên người, anh ấy đối xử với em không giống người khác, em có thể cảm nhận được, em tin người anh ấy yêu là em."

Hứa Tân Di thở dài.

Đời này, Tần Nghiên chắc chắn trăm phần trăm BE, không thành với Dịch Dương

"Tần Nghiên à, em nói sai rồi, anh ấy có lẽ không yêu chị, nhưng chị cũng có thể khẳng định, anh ấy cũng không yêu em"

"Nếu anh ấy yêu em, thì tại sao đoạn thời gian em đi du học kia anh ấy lại chưa từng liên lạc với em? Nếu anh ấy yêu em, thì tại sao lại đồng ý kết hôn với chị? Nếu anh ấy yêu em, thì tại sao hôm nay lại dẫn chị tới tham gia tiệc sinh nhật của em?"

"Chị nghe em nói nhiều như vậy, cũng cho em một lời khuyên"

"Đừng vì một người đàn ông không yêu mình mà lì lợm la liếm như keo dán chó như vậy. Chính em nhìn không thấy, nhưng người ngoài nhìn vào thấy rất ghê tởm nha"

"À! Còn là đàn ông đã có vợ nữa chứ, chẳng lẽ em muốn làm con giáp thứ mười ba?."

Tần Nghiên tươi cười đột nhiên biến mất.

"Hứa Tân Di, mày có ý gì?"

"Chị không có ý gì hết á, chị chỉ đang khuyên em làm người mà thôi, em khuyên người khác bỏ chồng, lại không nghe chị khuyên em rời xa chồng chị?"

"Cho nên cô không muốn ly hôn với Dịch Dương phải không?"

"Chị sẽ không chủ động nói ra tiếng ly hôn với Dịch Dương. Nếu em có cách, em có thể kêu Dịch Dương ly hôn với chị."

Chê cười, nếu tôi có thể ly hôn thì đã ly từ tám đời rồi, còn đợi cô khuyên sao. Cái mạng này có lại không dễ dàng, dàn trai trẻ còn chưa có sờ qua tí nào, còn chưa đợi chồng trẻ lớn lên, mình không thể bị Dịch Dương đạp hư như vậy.

Tần Nghiên im lặng nhìn cô, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

"Nếu em làm Dịch Dương ly hôn, chị sẽ đồng ý sao?"

Hứa Tân Di khiêu khích đáp lại: "Chị đương nhiên đồng ý nha."

Tầm mắt Tần Nghiên lướt qua cô thoáng nhìn ra phía sau, gần như chỉ là liếc mắt một cái, Hứa Tân Di hiểu ngay. Làm trò trước mặt Tần Nghiên, thoải mái hào phóng, mở to mắt, nói: "Em có biết chị là diễn viên hay không, mấy cái kịch bản đó tôi chơi chán rồi."

Trong lúc Tần Nghiên nghi hoặc khó hiểu, Hứa Tân Di lập tức lảo đảo ra sau, ngã khụy xuống đất.

Có thể nghe rõ ràng tiếng bước chân dồn dập đang đi lại gần.



Hứa Tân Di ngẩng đầu, được như ý nguyện thấy Dịch Dương đang đứng trước cổng hoa viên, cùng với lũ chó hùa F4.

"Dịch Dương, anh đây rồi?"

Hứa Tân Di khóc lóc, nhào vào trong lòng ngực Dịch Dương như chim nhỏ, than thở khóc lóc, chỉ vào Tần Nghiên, bụm mặt, như bị ủy khuất rất lớn: "Tần Nghiên nói muốn hai chúng ta ly hôn, em ấy nói muốn tìm anh hợp lại, em không đồng ý, thì em ấy đánh em. Anh xem, em ấy tát em một cái làm em té xuống mặt đất, đau quá đi à, anh nhìn thử xem, trên mặt em có dấu tay hay không vậy, có phải bị hủy dung rồi hay không?"

Hứa Tân Di ngưỡng mặt cho anh xem.

Nghe Hứa Tân Di kể lể xong, Tần Nghiên nháy mắt luống cuống.

Kế hoạch bị quấy rầy, cô hoảng loạn nhìn Dịch Dương, chân tay luống cuống mà bất lực, e sợ Dịch Dương hiểu lầm cô: "Em không có nói như vậy ......"

Hứa Tân Di như con lười, ôm Dịch Dương không bỏ, dùng ánh mắt ghét cái ác như kẻ thù nhìn Tần Nghiên: "Em nói, Em có nói, em muốn chị rời khỏi Dịch Dương, chị không đồng ý, đời này chị sẽ không rời khỏi anh ấy, em đừng hòng chia rẽ tụi chị"

Một người thích gây chuyện, danh tiếng nát nhừ, một người hiền huệ, tiểu thư quý tộc. Ở trong mắt người xem, ai đúng ai sai trong lòng đều hiểu rõ.

Dịch Dương một lời khó nói hết nhìn Hứa Tân Di biểu diễn.

Diễn giả như vậy làm sao lăn lộn trong giới giải trí? Hiện tại đạo diễn đều mù hết sao?

"Hứa Tân Di, nói chuyện đàng hoàng, xảy ra chuyện gì?"

"Đúng vậy, Nghiên Nghiên, có nói cái gì muốn nói cậu cứ thẳng, đừng sợ, tụi này làm chủ giùm cậu." Lũ chó hùa F4 mở miệng bênh vực.

"Em không có ......" Tần Nghiên chống cự không chịu rớt nước mắt, không biết xấu hổ mà ủy khuất nhìn Hứa Tân Di.

Thật là một con sen trắng đáng thương lại quật cường.

Hứa Tân Di vốn đang ôm chặt Dịch Dương không bỏ, thấy vậy, buông tay chân bám vào trên người Dịch Dương, đứng thẳng người, sửa sang lại váy dài cùng biểu cảm mếu máo trên mặt, chải chuốc lại tóc tai, hơi hơi mỉm cười, là nụ cười sảng khoái.

"Không có việc gì, tụi em chỉ đang diễn kịch mà thôi"

Hứa Tân Di lau nước mắt không tồn tại trên mặt, nói: "Vừa rồi nói chuyện phiếm với Tần Nghiên về nghề nghiệp diễn xuất của em, chị ấy hứng thú dâng trào có chút tò mò. Cho nên muốn phối hợp với em diễn một đoạn ' hoành đao đoạt ái ' thôi, thế nào? Kỹ thuật diễn của tụi em không tệ hen? Đều lừa được mọi người hết kìa"

"Đúng không, Tần Nghiên?"

—— "Dám vung đao trước mặt Quan Công hả cưng, chơi tâm cơ ở trước mặt chị, cũng không tìm hiểu xem chị là ai, chị chính là diễn viên chuyên nghiệp nha"

—— "Muốn hãm hại chị? Nằm mơ đi cưng"

Hết chương 15

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.2 /10 từ 18 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status