Nữ phụ nhà giàu không nghĩ có được tình yêu

Chương 16: Hạ dược



Hứa Tân Di tự nhận kỹ thuật diễn không đến nỗi nào, tuồng diễn vừa rồi chính là cô dốc hết sức mình biểu diễn, sử dụng hết tất cả kiến thức suốt đời nha.

Câu cuối cùng kia xem như là cho Tần Nghiên một bậc thang, tốt xấu đây cũng là tiệc sinh nhật của cô ta, cũng không thể làm cô ta mất mặt trước mặt nhiều bạn bè người thân thích như vậy.

—— "Hôm nay coi như là tặng cho cô ta một cái cảnh cáo, lần sau còn dám trêu chọc tôi, xem tôi không tay xé xác cô. Ai, không có đuổi tận giết tuyệt, mình thật một cô gái lương thiện mà."

Dịch Dương ấn đường nhảy dựng, sâu kín nhìn Hứa Tân Di.

Tần Nghiên tự tạo quả đắng thì tự nuốt, giả tạo kéo khóe miệng mỉm cười: "Đúng vậy."

"Diễn kịch? Tần Nghiên, mình rõ ràng thấy......" Một trong lũ chó hùa F4 lập tức xuất hiện.

"Được rồi"

Tần Nghiên thu thập tốt tâm tình, cố gắng không khó coi ở trước mặt Dịch Dương: "Thật sự không có việc gì, là em tò mò về kỹ thuật diễn của Tân Di, cho nên mới chơi trò này thôi. Em còn có việc, đi vào trước, mọi người chơi vui vẻ."

Tần Nghiên vừa đi, thì lũ chó hùa F4 kia sôi nổi trừng mắt liếc nhìn Hứa Tân Di, ôm một bụng đầy oán khí vào sảnh chính.

Ở đây chỉ còn hai người là Hứa Tân Di cùng Dịch Dương. Gió thu vừa thổi, toàn bộ những bông hoa quý hiếm đong đưa theo gió, Hứa Tân Di rùng mình, run lập cập.

"Vui lắm hả?" Dịch Dương nhéo má cô, hai tay ôm mặt cô xoay trái xoay phải, nhìn nhìn.

"Anh làm cái gì vậy?"

Dịch Dương cười như không cười, nói: "Nhìn xem mặt cô có dấu tay hay có bị hủy dung hay không thôi."

Hứa Tân Di đánh rớt tay anh: "Đừng đùa nữa, không phải em đã nói rồi sao, chỉ là đang đùa giỡn với Tần Nghiên."

Sau khi Dịch Dương nhìn kỹ cô thật lâu. Hứa Tân Di không chút nào chột dạ nhìn lại anh.

—— "Tên lưu manh này nhìn mình làm gì? Thế ngươi Tần Nghiên bênh vực kẻ yếu sao? Lại xem gõ bạo ngươi đầu chó!"

Dịch Dương bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt.

—— "Coi như anh biết điều, hừ."

Trong đại sảnh, khách đến tham gia tiệc sinh nhật của Tần Nghiên đều đã đến đông đủ, Tần Nghiên sửa sang lại cảm xúc, mỉm cười ưu nhã đứng ở trước một ổ bánh kem mười tầng, cầm dao cắt bánh.

Hứa Tân Di đứng ở một bên rất có hứng thú nhìn Tần Nghiên mỉm cười tự do bay nhảy ở trong đám đông, con nhỏ này mang bộ mặt giả tạo riết bộ không mệt sao?

"Dịch Dương, đã lâu không thấy." Có người đàn ông cầm ly rượu đi tới, cười vươn tay chào hỏi Dịch Dương, nhìn giống như là người quen cũ của Dịch Dương.

Dịch Dương ngạc nhiên, đang cố gắng nhớ xem người đàn ông lạ mặt này là ai, sau khi lục lại trí nhớ, hơi hơi mỉm cười, cũng duỗi tay chào hỏi: "Đã lâu không thấy."



"Vị này chính là Dịch phu nhân? Thực xin lỗi, lúc Dịch Dương kết hôn tôi ở nước ngoài, không thể trở về tham gia hôn lễ của hai người, phu nhân không ngại để bọn đàn ông đã kết hôn chúng tôi tâm sự riêng đi?"

"Đương nhiên không ngại."

Dịch Dương chần chờ liếc mắt nhìn Hứa Tân Di: "Em ......"

"Em không sao đâu, anh cứ đi đi."

—— "Một đám đàn ông thúi đã lấy vợ thì có cái gì để nói, hứ."

"......" Dịch Dương xoay người đi ngay lập tức.

Hứa Tân Di nhìn Dịch Dương cùng một đám đàn ông ở một bên nói chuyện phiếm, bản thân tự tìm một nơi an tĩnh có ghế sô pha ngồi xuống nghỉ ngơi.

Trải qua hai vở hài kịch vừa rồi, Hứa Tân Di đã có chút hiểu biết quân đoàn bạn thân từ bé của Tần Nghiên, biết chắc là cô không có đơn giản như mặt ngoài, cộng thêm có Dịch Dương ở đây nên cũng không dám dễ dàng trêu chọc tới cô.

Hứa Tân Di cũng vui vẻ thanh nhàn, vốn dĩ trường hợp này là người hay quỷ đều phân biệt không rõ cũng không có cách nào biết, không quen biết thì cười ha ha làm quen, nói mấy lời khách sáo không có dinh dưỡng, không thú vị gì hết.

Cô chán đến chết ngồi ở trên sô pha mơ màng sắp ngủ, cũng không biết qua bao lâu, rượu vang đỏ trong tay đã thấy đáy, đang chuẩn bị gọi phục vụ, thì người đã đi đến gần chỗ cô ngồi.

"Cảm ơn."

"Dịch phu nhân, có thể làm phiền ngài một chút được hay không?" Anh ta đè thấp âm thanh.

Hứa Tân Di nhướng mày, mở đôi mắt còn buồn ngủ, là người phục vụ vừa nãy hất cả khây rượu lên người Dịch Dương.

"Cậu tìm tôi? Chuyện gì?"

Cậu phục vụ kia quan sát nhìn bốn phía: "Dịch phu nhân, vừa rồi tôi thấy có người bỏ thứ gì đó vào trong ly rượu của Dịch tiên sinh."

Hứa Tân Di ngẩn ra, thần sắc nghiêm túc lại.

"Cậu xác định là bỏ vào trong ly rượu của chồng tôi?"

"Đúng vậy."

"Thứ gì cậu biết không?"

Phục vụ lắc đầu.

"Vậy cậu biết chồng tôi hiện tại ở đâu sao?"

"Tôi thấy bọn họ đi lên lầu hai, vào cái phòng cuối cùng kia."

Lầu hai, phòng cuối? Hứa Tân Di ngẩng đầu nhìn thoáng qua lầu trên.

Muốn bỏ thuốc cho Dịch Dương uống? Trong loại trường hợp tiệc tùng quý tộc này? Không ngoài khả năng khác, chỉ có thể là người nào đó vô cùng ham muốn chiếm đoạt thân thể của Dịch Dương.

Tần Nghiên?

Chẳng lẽ con nhỏ đó muốn xảy ra quan hệ thân xác với Dịch Dương sau đó thuận thế áp chế Dịch Dương?

Nếu Dịch Dương thật sự xảy ra quan hệ với con nhỏ đó, Tần gia khẳng định sẽ kêu réo bắt Dịch Dương phụ trách, đến lúc đó...... Dịch Dương phải ly hôn với cô. Vậy không phải vừa lúc vừa lòng đẹp ý sao?

Hứa Tân Di nhìn phía Tần Nghiên, chỉ thấy hai người bạn thanh mai của Tần Nghiên mỉm cười đi đến gần cô ta, ở bên tai cô ta nói cái gì đó, Tần Nghiên thay đổi sắc mặt, nhanh chóng phóng ánh mắt lên lầu hai.

*Thanh mai trúc mã: Bạn chơi chung từ nhỏ, Thanh mai (chỉ con gái), trúc mã (chỉ con trai)

Xem ra, Tần Nghiên cũng không biết chuyện này. Mà là do mấy người kia tự làm việc thiện.

Cái đám bạn chó hùa kia của Tần Nghiên còn không đáng tin cậy hơn bản thân cô ta, cái loại thuốc này ......

Lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ? Hứa Tân Di có chút do dự, trong lòng hoang mang.

Tuy nói tên lưu manh Dịch Dương kia cũng xứng đáng, nhưng mà xảy ra quan hệ với Tần Nghiên tại loại trường hợp này, chẳng phải là đang đánh vào mặt cô? Muốn cho mọi người ở đây biết cô bị đội nón xanh?

Không chỉ ném mặt mũi, mà sau này chỉ sợ sẽ bị mọi người ở sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ, nói cái gì ' đây là Hứa Tân Di, chồng trước lộn xộn với người khác ở ngay dưới mí mắt cô cũng không biết '.

Không được, hôm nay nhất định phải ra tay cứu mạng chó của Dịch Dương, không thể để Tần Nghiên tùy ý làm bậy. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Hứa Tân Di nói với cậu phục vụ kia: "Vậy làm phiền cậu giúp tôi một việc được không?"

"Ngài nói, có thể giúp tôi nhất định giúp."



Hứa Tân Di ở bên tai cậu nói một câu, cậu phục vụ nghe xong có chút chần chờ.

"Cậu yên tâm, tôi biết việc này sẽ liên lụy đến công việc của cậu, nhưng tôi sẽ lo liệu hết mọi chuyện còn lại."

Có Hứa Tân Di bảo đảm, lúc này cậu phục vụ kia mới gật đầu, bưng khây rượu đi đến gần đám Tần Nghiên.

Rầm, xoảng, âm thanh đổ vỡ vang lên.

"Sao lại là cậu? Cậu có biết cái váy này rất đắt hay không?"

Thừa dịp mọi người đều chú ý vào đám Tần Nghiên, Hứa Tân Di nhân cơ hội chạy vội lên lầu hai.

Lầu hai, chỉ có căn phòng cuối hành lang là không có khóa, nhẹ nhàng đẩy thì mở ra ngay.

Phòng không bật đèn, chỉ nửa mở một cánh cửa sổ, ánh trăng xuyên qua đêm tối nặng nề bao phủ toàn bộ trong phòng, ánh trăng tối tăm, Hứa Tân Di liếc mắt một cái thì nhìn thấy Dịch Dương nằm ở trên giường.

Cô vội vàng đóng cửa lại, đi đến mép giường, thấy Dịch Dương hai mắt nhắm nghiền, cả người toàn mùi rượu, giống như say rượu đến hôn mê bất tỉnh.

Dịch Dương sẽ không uống say như chết tại loại trường hợp này, như vậy cậu phục vụ kia nói đúng, giống như bị cho uống thứ gì rồi.

Nghĩ nghĩ, Tân Di gọi cho tài xế riêng của Dịch gia, kêu anh đi lên lầu hai phòng cuối.

"Dịch Dương, tỉnh tỉnh"

Kêu không tỉnh. Hứa Tân Di quan sát xung quanh căn phòng, cũng may có phòng tắm riêng, cô đi vào phòng tắm đổ đầy một ca nước, hất thẳng vào mặt Dịch Dương.

"Khụ khụ......"

Dịch Dương sặc nước, từ từ chuyển tỉnh.

Hứa Tân Di kinh ngạc vui mừng, hỏi liên tục: "Anh tỉnh rồi? Mau, dậy, chúng ta đi bệnh viện, cái đám chó hùa khốn nạn kia không biết cho anh uống thứ gì nữa."

Dịch Dương ấn đường nhíu chặt, dưới ánh sáng yếu ớt thấy không rõ nét mặt của Hứa Tân Di, trong miệng mơ hồ không rõ: "Cô là ai?"

"Em là ai? Em là mẹ của anh"

Hứa Tân Di vừa đỡ anh lên, vừa nói: "Anh bênh vực nữa đi, cái đám bạn thân từ nhỏ của anh đều là thứ người không đứng đắn, hành động như lưu manh ngoài đường, chiêu trò bỉ ổi như vậy cũng làm ra được, thuốc có thể tùy tiện uống bậy sao? Uống nhầm thứ không tốt xảy ra chuyện thì sao bây giờ?"

Dịch Dương quá nặng, toàn bộ cơ thể đè ở trên vai nhỏ gầy của Hứa Tân Di, cô thật sự căng không nổi nữa, còn chưa kịp nâng người dậy, cũng đã mệt đến thở hồng hộc.

"Ê, anh đừng có ngủ mà, thanh tỉnh một chút dùm em đi"

Dịch Dương đầu dựa vào trên vai cô, một mùi hương thơm ngọt như có như không từ trên mái tóc, trên cổ Hứa Tân Di, cứ quanh quẩn chạy thẳng vào trong cánh mũi Dịch Dương, khiến hầu kết của anh lăn lộn lên xuống, miệng khô lưỡi khô, hô hấp dần dần dày đặc.

Lăn lộn lên xuống lăn ra bản năng đàn ông, trong lòng xao động làm thân thể anh nóng lên từng cm.

Ánh mắt Dịch Dương tối sầm lại, xoay người dùng sức nắm chặt bờ vai Hứa Tân Di, long trời lở đất, Hứa Tân Di bị anh đẩy ngược nằm trên giường, sức lực cách xa làm cô không thể động đậy.

Nhìn đôi mắt mê ly của Dịch Dương, trong lòng Hứa Tân Di lộp bộp một tiếng, chết mẹ rồi. Cô cố gắng hít thở sâu: "Dịch Dương anh bình tĩnh một chút, đừng xúc động, hít sâu, sau đó buông em ra, em đã gọi người tới, anh cố chịu đựng một chút đi."

Khoảng cách hai người chỉ cách một lóng tay, đôi mắt Dịch Dương nhìn cô như sói như hổ, giống như cô là con mồi đã nằm trong lòng bàn tay anh.

Ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô, hô hấp dồn dập, cơ thể dán dính vào nhau, làm Hứa Tân Di cảm nhận nguy cơ xưa nay chưa từng có, ngay cả âm thanh cũng không tự giác run rẩy.

 "Anh thích dạng con gái gì? Tần Nghiên? Anh thích không? Em cho người kêu Tần Nghiên lại đây được không?"

Nghe được hai chữ Tần Nghiên, ánh mắt Dịch Dương càng dữ càng ác, đột nhiên chui đầu vào cổ Hứa Tân Di.

"A a a a! Dịch Dương anh thanh tỉnh một chút đi" Hứa Tân Di cảm giác vừa tự đưa mình vào miệng cọp, mặc Dịch Dương xâu xé.

—— "Tại sao mày lại muốn xen vào việc người khác? Tại sao mày muốn tự tìm trái đắng tới cứu tên khốn nạn này làm gì?"

Dịch Dương đột nhiên dừng động tác lại, từ cổ cô ngẩng đầu lên.

Ruột gan phèo phổi của Hứa Tân Di đều run lên, đôi mắt ngập nước, nhỏ bé nhu nhược đáng thương nhìn Dịch Dương, nức nở nói: "Dịch Dương, em sợ."

Nháy nháy, một giọt nước mắt từ trong khóe mắt chảy xuống, hoàn toàn đi vào sợi tóc rồi biến mất không thấy.

Đôi mắt ngập nước cứ như vậy nhìn chằm chằm vào mắt anh, tràn ngập sợ hãi, nháy mắt một cái là một giọt nước mắt rơi xuống, giống như anh là thú dữ tránh còn không kịp.

Dịch Dương nắm chặt cổ tay Hứa Tân Di, cắn chặt răng, hầu kết kịch liệt di chuyển lên xuống, sở hữu dục vọng đạt tới đỉnh điểm, anh rất muốn tại đây, tại một giây một phút này, không quan tâm, không màn tất cả, không suy xét mọi hậu quả, đón ý nói hùa dục vọng, chỉ muốn chiếm đoạt cô .....

Nhưng không được, anh là người, nah có lý trí, không thể làm như vậy.

Cuối cùng một chút một chút, dưới sự khống chế cực đại của ý chí, buông cổ tay Hứa Tân Di ra, xoay người ngã sang một bên.

Nguy cơ giải trừ.

Hứa Tân Di vội bò dậy, nhìn Dịch Dương nằm trên giường như chó chết, bị kinh hồn, tinh thần chưa ổn định, thở hổn ha hổn hển.

—— "Cô thiếu chút nữa đã bị tên khốn nạn Dịch Dương này làm bẩn. Không được, mình chịu không nổi cái ủy khuất này"

Hứa Tân Di tay đều đang run rẩy.

"Ký chủ ngươi bình tĩnh một chút, hiện tại việc cấp bách là......"

"Ngươi câm miệng! Việc cấp bách? Hiện tại việc cấp bách chính là nghĩ cách thiến tên khốn nạn này, để sau này anh ta không thể lại làm ác"

"............"

Cô nhìn xung quanh, ở trong phòng tìm kiếm thứ gì đó. Cuối cùng không tìm được dao kéo, mò khắp nơi trong phòng tắm chỉ tìm được một cái thao, xả một thao nước lạnh, trở lại phòng, đi đến trước giường, tạt toàn bộ lên người Dịch Dương.



Chuyện xảy ra đột nhiên không kịp phòng bị, Dịch Dương bị làm giật mình, tỉnh luôn.

Hứa Tân Di lại chạy ngược vào phòng tắm, lại xả đầy một thao nước lạnh, lại quay trở lại trong phòng, đứng trước giường, trước khi Dịch Dương kịp phản ứng lại, thì đã bị cô tạt thêm lần nữa.

Hai thao nước lạnh, Dịch Dương là thật sự tỉnh, ghé vào mép giường, ngửa đầu, cách một lớp nước như mưa từ đỉnh đầu rơi xuống nhìn Hứa Tân Di : "Khụ khụ khụ...... Hứa Tân Di, đủ rồi...... Thật sự đủ rồi......

Khụ khụ khụ......"

Hứa Tân Di ngoảnh mặt làm ngơ, lại đi vào phòng tắm xả tiếp một thao nước lạnh.

"Hứa Tân Di! Khụ khụ...... Tôi nói đủ rồi"

"Không, còn chưa đủ." Hứa Tân Di mặt không cảm xúc bưng lên cái thao, tạt tiếp.

"...... Hứa Tân Di, tôi nói cuối cùng một lần, đủ rồi, tôi đã tỉnh, tôi...... Khụ...... Khụ khụ khụ khụ...... Hứa Tân Di"

—— "Cái thứ vô dụng, chỉ số thông minh đều bị chó ăn hết rồi sao? Không biết phòng bị gì hết, còn bị người ta chuốc thuốc kích dục, còn không biết tự kiềm chế, sau này đi ra ngoài đừng nói với người ta anh là chồng của tôi. Mất mặt"

Trên mặt đất có thứ gì phản quang lóe đôi mắt Hứa Tân Di một chút.

Nhặt lên tới nhìn, thì ra là sợi dây nịch của Dịch Dương.

Hứa Tân Di nhất thời giận không thể át, cầm dây nịch chỉ vào Dịch Dương, hận sắt không thành thép : "Anh nhìn xem đi! Dây nịch đều bị người ta lột đây nè"

Cùm cụp ——

Cửa mở.

Tài xế cùng với những người khác đứng ở trước cửa, nhìn Dịch Dương nửa nằm trên giường, cả người chật vật, áo sơ mi nửa cởi, lại nhìn Hứa Tân Di một tay chống nạnh một tay nắm dây nịch, cùng lúc im lặng.

"Thực xin lỗi, quấy rầy." Tài xế trở tay đóng cửa lại.

Hứa Tân Di cùng Dịch Dương liếc nhau. Dịch Dương cúi đầu nhìn chính mình.

Hứa Tân Di nhìn dây nịch trên tay, mặt nóng lên, như ý thức được cái gì, nhanh chóng ném lên trên người Dịch Dương : "Mau đeo dây nịch vào giùm em cái đi"

Lỡ tay, ném sợi dây nịch không khéo ném ngay vào mặt Dịch Dương, dây nịch quét lên trên mặt, đầu dây đâm thẳng vào hàm dưới rơi xuống cổ, bổng chốc sưng đỏ lên.

Dịch Dương che lại hàm dưới, toàn thân phát run, cũng không biết là tức hay là lạnh.

"Hứa Tân Di, đây không phải dây nịch của tôi"

Hết chương 16

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.2 /10 từ 18 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status