Nữ phụ nhà giàu không nghĩ có được tình yêu

Chương 23: Giải thích



―― "Tên lưu manh này thuộc giun đũa hả trời? Sao có thể thần như vậy?"

―― "Gặp quỷ."

Vào lúc Hứa Tân Di ngẩng người, Dịch Dương buông laptop xuống, 'bộp' một tiếng khá to, quăng quyển tạp chí xuống giường, ở trước mặt cô, khép hai tay trước ngược, ung dung nhìn cô, mở miệng thúc giục,

"Nói ."

"......"

Thật ra, việc làm Hứa Tân Di giật mình còn không ngừng ở chuyện này, thời điểm cô không có việc gì tìm chuyện gây gỗ. Từ trước đến nay Dịch Dương không hề phản ứng, thờ ơ lạnh nhạt bình tĩnh giống như người xem diễn, mỗi lần cô đều luôn có loại ảo giác đang đóng phim, bị đạo diễn nhìn chằm chằm.

"Thằng đàn ông kia là ai? Hai người quen biết như thế nào, quen đã bao lâu, hiện tại là quan hệ gì, tại sao lại quần áo lộn xộn leo lên xe cô, sau đó cô lại dẫn thằng đó đi nơi nào lêu lổng? Một năm một mười nói rõ ràng."

Dịch Dương nói rất rõ ràng, đâu vào đấy, cảm xúc bình tĩnh, hoàn toàn không có cảm xúc phẫn nộ của một người chồng biết vợ mình ngoại tình.

―― "Sao không kích động phẫn nộ gì hết vậy?"

―― "Vẫn là cần mình ra ngựa, nâng cao bầu không khí căng thẳng này tới mới được."

Kinh nghiệm nhiều năm đóng phim điện ảnh của Hứa Tân Di cũng không phải ăn chay, lập tức phản ứng lại, bắt đầu khóc lóc nỉ non, xốc chăn lên, đi chân trần từ trên giường xuống dưới, nhíu mày, gương mặt đau khổ ngồi vào bên cạnh Dịch Dương.

"Dịch Dương, anh nghe em giải thích, tụi em không giống như những gì viết trên đó......"

"Tụi em?" Dịch Dương nhạy bén bắt được cách gọi đầy thân mật này.

―― "Đúng đúng đúng. Phải kiếm chuyện như vậy chứ, bất kỳ một chi tiết nhỏ nào cũng đều không cần buông tha, tiếp tục tiếp tục đi"

"Em nói là em với người đó, mối quan hệ không giống như những gì trong tạp chí viết, chỉ là làm việc chung công ty trước mà thôi, không có chút liên lạc gì hết á, ngày đó là lần đầu tiên gặp mặt riêng."

"Gặp mặt riêng? Lần đầu tiên gặp mặt cô đã cho thằng đó lên xe?"

"Anh không biết, cậu nhóc đó cũng rất đáng thương, lớn lên rất đẹp trai, ký với công ty đã mấy năm nhưng vẫn không nổi ......"

"Lớn lên đẹp trai?"

Dịch Dương cười lạnh: "Có bao nhiêu đẹp?"

"Không đẹp"

Hứa Tân Di chém đinh chặt sắt vội vàng cứu vớt: "Cậu ta còn không đẹp trai bằng một nửa anh"

―― "Lương tâm có chút đau."

"Cậu nhóc là bị người làm khó dễ, vừa vặn bị em bắt gặp, anh không biết đâu, giới giải trí này rất khó kiếm ăn. Nếu không may cậu nhóc đó bị người khác chụp dính cảnh mặt mũi bầm dập quần áo tơi tả, nhất định sẽ viết tùm lum" 

"Cậu nhóc nhờ em giúp, em nhất thời mềm lòng, nên cho cậu nhóc quá giang một đoạn đường, đưa về nhà, thật sự không có gì mà, anh tin em đi."

"Nhưng ảnh chụp lại khác, trên mặt thằng đó cũng không có dấu vết bầm dập."

"Ảnh chụp mơ hồ, hơn nữa lại có mosaic, đương nhiên không rõ ràng."



Dịch Dương gật đầu: "Nói cách khác, không có chứng cứ cho thấy những lời này của cô là sự thật?"

―― "Hỏi rất hay. Làm người nên như vậy nghiêm túc, cẩn thận như vậy, theo đuổi khoa học, chú trọng chứng cứ"

Nét mặt Hứa Tân Di khá khẩn trương, đầu ngón tay nắm chặt góc áo Dịch Dương, biểu tình ủy khuất lại nôn nóng, đầy chi tiết, đầy đắn đo, so great!

Nhưng cô cũng không có tiếp tục giải thích, chỉ nói: "Dịch Dương, anh tin em đi, em không có ...."

Nói đến đây là đủ rồi, gợi lên lòng hoài nghi cùng tò mò của Dịch Dương. Mai phục một kíp nổ tùy thời có khả năng phát nổ. Tuy chỉ là một việc nhỏ, nhưng trong đời sống thường ngày, những việc nhỏ như vậy sẽ bức người hạ quyết tâm làm ra quyết định khó đỡ.

"Tin tưởng cô? Ngay cả chứng cứ cô đều lấy không ra, kêu tôi làm cách nào tin tưởng cô?"

Dịch Dương đứng dậy, cầm lấy quyển tạp chí chỉ chỉ vào người Hứa Tân Di: "Tôi cho cô thời gian một đêm, nghĩ kỹ nên giải thích như thế nào với tôi đi. Nếu không, buổi sáng ngày mai, quyển tạp chí này sẽ xuất hiện ở trước mặt ông nội"

Hứa Tân Di ngẩn người nhìn anh.

―― "Xuất hiện ở trước mặt ông nội?"

―― "Anh ta có ý gì? Áp chế mình?

―― "Tên chó kia, chơi không lại, dám tung chiêu mách lẻo gia trưởng? Già đầu rồi mà tưởng còn con nít hả?"

"Đây là chuyện riêng của vợ chồng chúng ta, ông nội tuổi đã lớn, sức khỏe cũng không còn tốt, loại chuyện nhỏ nhặt này cũng đừng làm phiền toái ông làm gì"

Dịch Dương gật đầu: "Ok, vậy ngày mai tôi đưa cho mẹ, nghe xem mẹ nói như thế nào?"

―― "Tên già kia, thử chiếu gương thử đi, anh đã một tuổi lẻ 330 tháng, cai sữa 300 tháng. Đến tuổi này mà còn tìm mẹ, muốn uống sữa hả"

―― "Thứ đàn ông bám váy mẹ, phi"

"Thật sự không cần thiết đâu anh, chuyện nhỏ này cần gì làm phiền người lớn trong nhà"

"Cô cũng biết đây là chuyện của hai vợ chồng, không cần thiết làm phiền người lớn trong nhà?"

Hứa Tân Di nháy mắt hiểu ra, Dịch Dương là đang tính sổ chuyện ngưng hợp đồng với Thiên Ngu. Sau khi tìm Dịch Dương hỗ trợ bị cự tuyệt, lén méc ông nội đây mà.

Quả nhiên là tên khốn nạn, đồ đàn ông chó, nhỏ mọn như vậy sao, đã qua lâu như vậy còn nhớ rõ?

Muốn trả thù cô đến như vậy sao?

"Không phải anh muốn nghe em giải thích sao? Ok, em giải thích"

"Thật ra, đêm đó Giang Niệm bị công ty bắt đi uống rượu tiếp khách tại nhà hàng Ung Phúc, cậu ta không muốn, nên bị đánh. Cho nên quần áo mới tả tơi như trên ảnh. Hơn nữa, lúc đó cũng không phải chỉ có mình em với Giang Niệm, mà còn có An Nhã nữa. Anh không tin thì ngày mai cứ việc hỏi An Nhã? Nếu không tin thì để em đến nhà hàng Ung Phúc tìm CAM an ninh cho anh xem"

Hứa Tân Di nghiến răng nghiến lợi, giải thích rõ ràng rành mạch: "Ông xã, anh còn có cái gì không hiểu rõ cứ hỏi đi?"

"Hiểu thì hiểu đó ......" Dịch Dương im lặng nhìn cô, như đang tự hỏi, cẩn thận suy nghĩ xem, những lời giải thích vừa rồi của Hứa Tân Di có nên tin tưởng hay không?

Hứa Tân Di cố làm ra vẻ đáng thương, nhưng trong lòng lại hận không thể một táp cắn chết anh.

"Ok, chuyện này tạm thời tin cô, sau này đừng đến gần những người đàn ông khác, để tôi băt gặp thì cô biết ..... Lỡ như bị ông nội cùng mẹ nhìn thấy, hiểu lầm thì sao, cô nói đi?"

―― "Tên chó này dám .... Uy. Hiếp. Mình"

―― "Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, mình nhịn, nhà ngươi chờ đó"

Hứa Tân Di cứ lập lại cái suy nghĩ gõ bẹp đầu chó tên khốn nạn này, mỉm cười nói: "Anh yên tâm, em biết nên làm cái gì mà."

Đinh ――Tin nhắn WeChat gửi đến di động.

Phòng quá mức yên tĩnh, đến nỗi có thể nghe rõ ràng âm thanh tin nhắn.

Hai người đều chuyển ánh mắt vào màn hình di động.

Giang Niệm: Chị Tân Di, chị ngủ rồi sao?

Đậu má nó, trễ không đến, sớm không đến, thực xấu hổ quá mà, vừa mới hứa xong.

Dịch Dương lạnh lùng nhìn cô.

Hứa Tân Di bước đến sô pha, cầm lấy di động, căng da đầu giải thích: "Khẳng định là cậu ta nhìn thấy tin trên tạp chí giải trí, cho nên trễ như vậy mới gửi tin nhắn hỏi thăm em."

"Hai người còn add nick WeChat?"

―― "Tại sao tên chó này lại có thể phát hiện điểm mù?"

―― "Add WeChat thì sao, anh biết thì sao? Suốt ngày bla bla bla, khó chịu chết được"

"Có add, An Nhã cũng add vậy."

Nói xong, cô nghi ngờ, khó hiểu nhìn Dịch Dương: "Không phải anh đã nói sẽ không can thiệp vào đời sống riêng tư của em sao? Em có rất nhiều bạn bè khác phái trong ngành này, anh cũng không thể bắt em không giao tiếp với bọn họ được?"

"Đúng vậy, tôi từng nói qua sẽ không can thiệp cuộc sống riêng tư của cô, nhưng cô vẫn phải biết những ai cần xã giao, những ai không nên xã giao."

"Cái này khác nào không cần giao tiếp, thằng nhóc Giang Niệm .... Rất hiền lành." Hứa Tân Di nhớ lại Giang Niệm, nghiêm túc cẩn thận suy nghĩ.

Thằng bé lớn lên dễ nhìn, dacing cũng tốt, người cũng khiêm tốn, có lẽ có một chút mưu mẹo. Nhưng trong giới giải trí này, không mưu mẹo thì không thể tồn tại được.

Sợ nhất loại người vừa ngu vừa không có đầu óc, không bố trí phòng vệ, sẽ không thể có tính toán cùng tranh thủ lợi ích cho bản thân.

Đêm đó, ở nhà hàng Ung Phúc, Giang Niệm cự tuyệt sự sắp xếp của Thiên Ngu. Hậu quả ra sao, cậu ta rõ ràng nhất, không phải phong sát chính là tuyết tàng, Thiên Ngu không phải loại công ty có lòng tốt như vậy.

―― "Nếu có thể nghĩ cách làm Giang Niệm ngưng hợp đồng, đào đến công ty mình, bồi dưỡng một thời gian, đó là một hạt giống tốt, có thể phát triển thành cây đại thụ che lấp một nửa bầu trời."

Dịch Dương nghe được lời này, đã hiểu ra ý đồ của Hứa Tân Di, chuyển biến tốt thì thu lại ngay: "Nếu cô không có quan hệ với cậu ta, như vậy thì chuyện này cứ thế cho qua ..... Không có lần sau."

Hứa Tân Di thầm trợn trắng mắt.

Mọi chuyên đến đây rốt cuộc cũng hạ màn.

Dịch Dương 01 vs Hứa Tân Di 00. Nửa đêm ngủ không được, càng nghĩ càng giận, nhớ lại tình huống vừa rồi, bị Dịch Dương từng bước ép sát, hấp thụ giáo huấn, thề, lần sau nhất định phải trả thù, lấy lại tôn nghiêm của bản thân.



Nghiêng người, kéo hết phần chăn trên người Dịch Dương về phía mình.

Mà giờ phút này, Giang Niệm ở trong phòng luyện nhảy của Thiên Ngu, ngồi ở trên sàn, không nói một lời, nhìn chăm chú vào di động.

Nhưng màn hình di động vẫn tối đen, chậm chạp không có động tĩnh.

"Giang Niệm"

Một thành viên trong BIG_FIVE thở hồng hộc chạy tới: "Sao lại thế này? Vừa rồi quản lý thông báo, cậu phải rời khỏi nhóm là sao?"

Giang Niệm cầm lên di động lên tay, thản nhiên nói: "Nói đúng ra, là tôi bị công ty tuyết tàng."

"Tuyết tàng? Xảy ra chuyện gì?"

Giang Niệm khá bình tĩnh, như là thật sự không chút nào để ý đến chuyện này, tay luôn đùa nghịch di động, nói: "Tôi đắc tội một nhà đầu tư, cho nên công ty muốn tuyết tàng."

"Khốn nạn. Công ty này chó chết thiệt, sao có thể làm như vậy? Vậy cậu làm sao bây giờ? Tớ nhớ rõ cậu cũng ký 5 năm giống tụi tớ"

"Không sao, 5 năm thì 5 năm thôi, tuyết tàng cứ tuyết tàng đi, tôi đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy. Vốn dĩ tôi cũng không tính toán tiếp tục chờ đợi ở nơi này"

Màn hình di động vẫn không có tin tức, chờ đợi hồi lâu, Giang Niệm đứng dậy, vỗ vỗ bả vai cậu bạn trong nhóm của mình, nhướng mày cười: "Sau này BIG_FIVE sẽ đổi tên thành BIG_FOUR, mấy cậu phải cố lên, tôi đi trước."

"Cậu đi đâu?"

"Tôi còn có thể đi đâu, đương nhiên là tìm công việc khác sống tạm qua ngày"

Giang Niệm cũng không quay đầu lại, vẫy vẫy tay: "Đi đây."

Rời khỏi trụ sở Thiên Ngu, Giang Niệm đứng ở ven đường, cúi đầu nhìn khung tin nhắn WeChat giữa mình với Hứa Tân Di.

Giao diện vẫn không có tin mới, chỉ có mỗi tin cậu gửi từ một tiếng rưỡi trước: Chị Tân Di, chị ngủ rồi sao?

Vẫn luôn không có câu đáp lại.

Cậu không khỏi nhớ lại buổi tối hôm đó, cảnh ngẫu nhiên gặp được Hứa Tân Di, bị người truy đuổi, bị người cưỡng ép, bị người đánh đập, toàn bộ hành trình toàn ở vào thế yếu.

Cho nên, có phải bản thân quá chật vật, cho nên người thành công giống như Hứa Tân Di không để mắt đến mình, có phải bởi vì mình không thể đánh trả nên khinh thường mình?

Bốn chữ ' môn đăng hộ đối ' này, cũng có thể sử dụng cho mối quan hệ giao tiếp hằng ngày.

Mình hèn mọn như vậy, ai cũng có thể dẫm một chân lên người, bởi vậy nên không ai để mắt đến?

Ô tô chạy trên đường như nước chảy, âm thanh ồn ào xen lẫn tiếng tin nhắn của di động, kéo suy nghĩ của cậu trở lại.

Ấn đường nhíu chặt, kinh ngạc vui mừng giãn ra, mà khi cậu dời ánh mắt đặt ở trên màn hình, lại phát hiện đó không phải là tin nhắn từ WeChat, mà là tin nhắn di động.

Một dãy số xa lạ.

―― Nhóc con, bị công ty phong sát, có phải đến thời điểm nên quay trở về nhà rồi hay không?

Một chiếc Maybach mới tinh chạy như bay mà đến, ngừng ở trước mặt cậu.

Cửa sổ xe chậm rãi tuột xuống hơn phân nửa, bên trong tối đen, dù là ánh sáng đèn đường cùng ánh đèn ô tô cũng không có biện pháp chiếu tới.



Giang Niệm liếc mắt một cái, mặt không biểu cảm, xoay người, thuận tay ném di động vào thùng rác ven đường.

Hết chương 23

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.2 /10 từ 18 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status