Hào môn sủng hôn

Chương 41

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sở Nghiễm Ngọc đang buồn ngủ cũng phải giật mình tỉnh lại, cầm bình nước nhìn kĩ một hồi, mới thấy trong chậu hoa đã mọc ra một cái mầm cây nhỏ. Y nhớ rất rõ, tối qua khi người giúp việc nhà họ Đường cho đất vào chậu giúp y, bên trong tuyệt không hề có cái thứ giống cỏ dại này nọ, ngay cả một chút màu xanh lục cũng không có!Y nhìn kĩ, quả nhiên thấy mảnh lá kia run run trong không trung một cái, giọng nói mềm mại như đang làm nũng vang lên, "Người tốt người tốt, cảm ơn người tốt, nước nước, nước nước, còn chưa đủ đâu!"

Sở Nghiễm Ngọc: "..."

Y thấy hai mảnh lá cây kia thì lại có chút bất đắc dĩ, vẫn cho nó thêm một chút nước. Rất nhanh, hai cái lá kia lại run giọng nói trong làn nước được tưới xuống: "Nước đủ rồi, uống no rồi!"

Sở Nghiễm Ngọc: "..."

Đúng lúc này đám động vật tu luyện xong vừa trở lại, Sở Nghiễm Ngọc gọi kim điêu lại, hỏi: "Nó chính là "tinh túy của gỗ" mà ngươi nó hôm qua?"

Kim điêu đậu xuống tay vịn trên ban công cạnh y, nghiêng đầu nhìn mầm cây nhỏ trong chậu hoa kia, nói: "Đúng vậy."

Sở Nghiễm Ngọc nhíu mày, "Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?"

"Tinh túy của gỗ, chính là tinh hoa ngưng tụ trong đất trời dưới điều kiện thiên thời địa lợi nhân hòa, quá trình này sẽ rất khó đạt thành, bởi cây cối dù sao cũng không có ý thức tự chủ, cũng chính là căn bản không có khả năng chủ động tu luyện, cũng không thể tự di chuyển được, từ khi sinh ra tới khi chết đi cũng chỉ có thể ở yên một nơi, tìm được vận may càng ít hơn, nói đơn giản, thì cành cây này lớn lên trong cây trầm hương, rất may mắn đã chủ động thu được một số kì ngộ bám trên người, sau đó tu luyện "bị động", cũng chỉ khi tu luyện tới một trình độ nhất định, mới có thể may mắn nắm giữ được ý thức tự thân, bắt đầu chủ động tu luyện, sau đó thành tinh." Kim điêu nói vắn tắt phân tích của mình.

Sở Nghiễm Ngọc gật đầu, ra hiệu mình đã hiểu rồi, sau đó quay đầu lại nhìn hai cái lá non tơ kia, xoắn xuýt một chút rồi hỏi: "Ngươi, nếu đã thành tinh thì tại sao lại ở trong món đồ chạm khắc gỗ kia?"

Mầm cây nhỏ hiển nhiên vẫn luôn nghe họ nói chuyện, lúc này thấy y hỏi tới mình thì mới khéo léo đáp: "Bản thể của ta bị sét đánh hỏng mất rồi, cũng may ta đúng lúc áp tinh túy của gỗ vào trong cành cây nhỏ kia, nếu không đã mất mạng mất rồi, hihi."

Sở Nghiễm Ngọc hiểu ra ngay những chuyện liên quan sau đó, tỷ như vì sao nhựa cây của nó lại bị phong bên trong khối gỗ, tên nhóc này chắc chắn cũng không biết, đoán chừng là bị người nào đó phát hiện có nhựa cây trầm hương, cảm thấy rất đáng giá, liền phong nó lại trong một món đồ gỗ, sau đó nhựa cây vẫn ở nguyên đó, không bị lấy ra, rồi món đồ gỗ lại bởi đủ các nguyên nhân bị tuồn ra ngoài, lại bị họ mua mất.

"Nghiễm Ngọc, sao em còn chưa ăn sáng?" Tư Thần thấy y cứ đứng mãi ngoài ban công mà không vào thì hơi lo, liền tới gần gọi y một câu.

Mầm cây nhỏ run run hai phiến lá, lại còn cười hì hì nói: "Hai người có bé cưng rồi đó, hai người là người tốt, bé cưng rất khỏe mạnh, chúc mừng nha!"

Sở Nghiễm Ngọc: "..." Hai chuyện này thực sự có liên quan đến nhau sao?

Tư Thần không nghe thấy y đáp lời, liền trực tiếp đi tới, ôm lấy y từ sau lưng, nói bên tai y: "Sao lại đứng đây ngẩn người vậy? Không đói bụng sao?" Vừa nói, một tay đã theo thói quen mò lên bụng y, xoa xoa nhè nhẹ.

Sở Nghiễm Ngọc buồn nôn gạt tay anh ra, giơ giơ bình nước trong tay lên, "Đang tưới cây, đi ăn sáng thôi."

Tư Thần lại gần hôn lên môi y một cái, lúc này mới nắm tay y xuống tầng ăn cơm.

Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông cụ Đường, toàn trang viên đều người người qua lại, đám người giúp việc thì bận rộn chuẩn bị đủ các món ăn tiếp đãi khách, toàn bộ trang viên đều khí thế ngất trời. Bởi ông cụ không thích phô trương lãng phí, nhà họ Đường hiếm mới có dịp hoành tráng như thế, các chủ nhân trong nhà đều vô cùng cao hứng, ông Đường trước đây đúng là không thích tình cảnh khoa trương thế này, nhưng thỉnh thoảng tổ chức tiệc một lần thế này, cảm thấy cũng không tệ lắm, trong nhà cũng náo nhiệt.

Hai người Sở Nghiễm Ngọc ăn sáng ở chỗ ông cụ Đường, họ có thể coi là khách đến sớm nhất. Ông cụ bởi hôm qua được y tặng một khối nam hương cực phẩm hiếm có, nên ngủ mơ cũng cười tỉnh, khi ăn sáng còn cố ý bảo y tới ngồi cạnh mình, vừa cười vừa căn dặn: "Nghiễm Ngọc à, chút nữa cháu cùng với hai anh em Đường Huyền tới, giúp ta tiếp khách, biết chưa?"

Sở Nghiễm Ngọc cả kinh trong lòng, y là người sáng suốt, sao có thể không hiểu ý của ông Đường khi nói vậy, có điều y vẫn do dự nhìn ba người còn lại trên bàn ăn. Dù sao đây cũng không phải là chuyện của một mình y.

Đường Huyền và Đường Viêm có vẻ đã sớm biết tới sự sắp xếp của ông mình, Đường Huyền gật đầu trước tiên, nói: "Ừ, chút nữa cứ đi cùng với chúng tôi là được."

Đường Viêm vô cùng vui vẻ, cậu và Sở Nghiễm Ngọc mỗi người ngồi ở một chỗ bên cạnh ông cụ, lúc này cậu cũng làm nũng, kéo tay ông, cười híp mắt nói: "Ông nội, ông muốn nhận Tiểu Ngọc làm cháu nuôi sao? Vậy là cháu có thêm em trai rồi? Hay quá!"

Tuy trong lòng Sở Nghiễm Ngọc đã có chuẩn bị, nhưng nghe nói vậy thì vẫn hơi giật giật khóe miệng, trực tiếp bỏ qua con trai con dâu, nhận cháu nuôi gì đó... vừa nhìn đã thấy là chủ ý của Đường Viêm! Hơn nữa y với Đường Viêm không phải là tầm bằng tuổi nhau sao? Sao y lại thành em trai được?!

Quả nhiên thấy ông cụ Đường yêu chiều xoa xoa đầu cháu trai, lại kéo tay Sở Nghiễm Ngọc, mong chờ hỏi: "Có được không?"

Sở Nghiễm Ngọc cũng chưa trả lời ngay mà quay đầu đưa mắt nhìn Tư Thần một cái, dùng ánh mắt hỏi ý kiến anh. Tư Thần nhìn y một cái, lại nhìn ông Đường một cái, sau đó trực tiếp đồng ý thay y, "Thật cảm ơn ông, Nghiễm Ngọc, còn không gọi ông nội đi?" Câu sau là nói với Sở Nghiễm Ngọc.

Sở Nghiễm Ngọc giật khóe miệng một cái, quay đầu lại cười nói: "Vậy cháu cảm ơn ông... ông nội, chút nữa cháu sẽ tận tâm chiêu đãi khách, ông nội cứ yên tâm."

Ông cụ Đường vô cùng hài lòng nở nụ cười, nắm lấy tay y nói: "Vậy mới là cháu trai ngoan của ông chứ." Đường Viêm ngồi cạnh nháy mắt với y, Sở Nghiễm Ngọc coi như không nhìn thấy, ai mà biết được cậu muốn nói gì chứ.

Nhìn phản ứng của ba người, Sở Nghiễm Ngọc cũng đoán được rằng họ đã thương lượng xong từ sớm, ngay cả Tư Thần, chỉ sợ là cũng đã biết trước chuyện này. Có điều cái tên này thế mà lại giúp người khác, gạt một mình y, đúng là thiếu dạy bảo! Y quay đầu cười híp mắt nhìn anh, Tư Thần bây giờ đã bị huấn luyện tới mức chỉ cần nhìn ánh mắt của vợ cũng hiểu được ý của y, đối với nụ cười này của y, anh ân cần múc cho y một bát cháo ngô, lại gắp cho y hai cái bánh bao canh, đặt xuống trước mặt y, còn nhanh tay lẹ chân bóc cho y một quả trứng luộc, đút vào trong miệng y. Gần đây bởi đang mang thai nên cơ thể Sở Nghiễm Ngọc cần một lượng dinh dưỡng rất lớn, mới có thể đảm bảo sẽ không hôn mê bất tỉnh cả ngày không dậy nổi để hạn chế lượng dinh dưỡng bị tiêu hao, cung cấp cho đứa bé trong bụng, cho nên trước khi tới, Sở Nghiễm Ngọc cố tình mang toàn bộ trứng gà cảnh trong nhà tới, tránh cho khi đến nhà họ Đường, mỗi ngày đều chỉ ngủ trong phòng thì cũng thật mất mặt.

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu

Đường Viêm trông mà thèm, cũng cầm một quả trứng gà cảnh tới ăn, trước đây sức khỏe cậu không tốt, nên rất ít khi ăn mấy thứ đồ dễ làm cho cơ thể bị lạnh này, có điều bây giờ sức khỏe đã tốt, nguồn bệnh đã khỏi hẳn, chỉ cần không làm ra chuyện gì quá khác người thì cũng không ai quản cậu nữa.

Chỉ là tay nghề bóc trứng của cậu kém tới không có giới hạn, lòng trắng trứng bóng loáng đã bị bóc tới loang loang lổ lổ, bề ngoài trông thật khó coi, Đường Huyền nhìn không nổi nữa, giơ tay nhận lấy trứng luộc, ngón tay thon dài xoay một cái, chỉ hai ba lần đã bóc xong quả trứng bóng loáng.

Đường Viêm mất hứng nhìn đồ ăn đã bị hắn chạm vào, trông có vẻ rất không tình nguyện ăn vào, nhưng cũng không thể tùy tiện lãng phí đồ ăn, chỉ có thể nghẹn khuất nhận lấy.

Sở Nghiễm Ngọc ngồi đối diện vừa ăn vừa nhìn cậu xem trò vui, xem ra đôi anh em này đúng là có vấn đề.

Bữa sáng được ăn xong trong bầu không khí nhẹ nhàng thoải mái, Sở Nghiễm Ngọc cũng lại lần nữa thay lễ phục, trao đổi vài thứ với Đường Huyền và Đường Viêm. Tư Thần tuy cảm thấy để cho Sở nghiễm Ngọc có quan hệ càng gần với nhà họ Đường thêm một bước, thì sau này người ta sẽ phải kiêng kị thêm tầng thân phận này của y, không dám nói lời không hay ngay trước mặt y, nhưng rồi anh lại lo cho sức khỏe của y, sợ cả ngày y phải đi tới đi lui cùng hai anh em họ Đường, cơ thể lại không chịu được, đành phải lúc này cũng kè kè theo sát y.

Bởi vậy đợi tới khi các vị khách tới nhà họ Đường tham dự tiệc mừng thọ, đều không hiểu hai người trẻ tuổi đi theo hai anh em họ Đường kia là ai, rõ ràng không phải là người của nhà họ Đường, lại cùng chủ nhân tới chào hỏi khách khứa, thực có chút kì lạ. Mà người có "kiến thức rộng rãi", không chỉ vừa liếc mắt đã nhìn ra thân phận của Sở Nghiễm Ngọc, mà ngay cả chuyện Tư Thần là thiếu gia của nhà họ Tư ở Bắc Kinh cũng đã từng nghe qua, thì sắc mặt nhất thời liền trở nên cổ quái.

Họ đã sớm nghe nói, Sở Gia Đức tìm cho mình một người con rể hiền, thực ra trong lòng mọi người đều đã sáng như gương, lão căn bản chỉ muốn thu tài sản của đối phương vào trong tay mình mà thôi! Khi đó nghe nói tới tên người rể hiền kia là Tư Thần, họ vẫn chưa nghĩ sâu xa gì, lúc này thấy người, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa không nhịn được phải cười nhạo chiêu thức của Sở Gia Đức, đúng là trộm gà không xong còn mất nắm thóc, sợ là tới lúc đó sản nghiệp nhà họ Sở còn phải đưa ra ngoài không ít thứ.

Còn có người nhớ tới chuyện gì đó, đưa mắt quan sát một vòng, bỗng nói: "Hình như tôi thấy Sở Gia Đức cũng đã tới tỉnh G, làm sao con trai đã được ông cụ Đường nhận làm cháu nuôi mà cũng không thấy mời người cha này tới vậy?"

Một người khác lúc này mới cười nhạo mà nói: "Nhà họ Sở là truyền thừa đại thế gia, thực ra chuyện năm đó làm gì có ai không biết, kẻ con riêng lại chiếm vị trí chủ nhà, bây giờ đang nỗ lực, hoàn toàn xóa đi sự tồn tại của chủ gia tộc trước đây... Với gia thế của nhà họ Đường bây giờ, cũng chưa chắc đã phải để ý tới họ, Sở Gia Đức nếu lúc trước biết được chuyện người con trai lão đã bỏ qua, giờ càng lúc càng phất lên thì không biết là vẻ mặt sẽ như thế nào nhỉ."

Người kia nói xong, ai nấy đều nở nụ cười, "Tôi thấy tới khi đó, lão ta nhất định sẽ hối hận tới phát điên luôn, chỉ là thật tiếc, lúc trước, lão làm việc quá quyết tuyệt, cho dù sau này có biết cũng không thể cứu vãn được nữa rồi, nhà họ Đường và nhà họ Tư người ta, hơi đâu để tâm tới cái loại như vậy."

"Đúng đấy đúng đấy, nghe mọi người nói, tôi lại nhớ ra vài vụ bê bối của nhà họ Sở, nghe nói..."

Những người khác đang buôn dưa lê thế nào, Sở Nghiễm Ngọc tạm thời chưa biết tới. Hôm nay người tới yến tiệc, dù là muốn nịnh bợ nhà họ Đường thì cũng là người mà nhà họ Đường để vào mắt, người muốn vót nhọn đầu chui vào trong cũng có không ít, nói chung chỉ cần có cơ hội có thể tham gia, thì nhất định sẽ không dễ bỏ qua. Trong đó cũng có không ít người quen biết Sở Nghiễm Ngọc khi y còn làm đại thiếu gia nhà họ Sở trước kia, y không hề để ý tới ánh mắt ngạc nhiên kì quái của người khác, hay lời xì xào bàn tán xung quanh, vẫn luôn giữ khuôn mặt cười ôn hòa, trong nụ cười lại giấu đi chút cảm xúc, không ai có thể nhìn thấu suy nghĩ thực sự trong lòng y.

Đi qua đi lại yến tiệc tới giữa trưa, đến lúc xế chiều, Sở Nghiễm Ngọc vẫn cảm thấy có phần chịu không nổi, chưa nói tới việc trong bụng cảm thấy trướng đầy thì cơ thể cũng cực kì uể oải, có phần mệt rã rời.

Đường Viêm đã sớm biết tới tật xấu này của y, làm người nằm trên giường bệnh triền miên lâu năm, cậu hiểu quá rõ sự đau khổ này, liền nhanh chóng bảo Tư Thần đỡ y vào trong phòng nghỉ ngơi, "Ở đây còn có chúng tôi, dù sao cậu ấy cũng đã lộ mặt trước mặt người khác rồi, ai cũng đã biết tới thân phận, mấy chuyện khác không cần phải để ý tới nữa, anh cứ dẫn cậu ấy về nghỉ ngơi trước đi."

Sở Nghiễm Ngọc quả thực đã có chút không chịu nổi nữa, nếu có chỗ nào trên người không thoải mái, y cũng nhịn xuống được, nhưng dù sao trong bụng y bây giờ là một... bé con, còn có liên kết máu mủ, là đứa bé mang cốt nhục dung hợp giữa y và Tư Thần, còn là do y tự mình mang thai, khụ, y cũng không thật sự là kẻ lạnh lùng tàn nhẫn, sao có thể không thèm để ý tới?

Y nghĩ một lát rồi nói: "Vậy cũng được, tôi đi nghỉ ngơi một lúc, có việc nhớ gọi tôi."

"Không thành vấn đề." Đường Viêm ra hiệu OK với y, vội vã đi mất.

Tư Thần muốn ở lại chăm sóc Sở Nghiễm Ngọc nhưng lại bị y đuổi đi, "Bên ngoài bận rộn như vậy, anh mau đi xem giúp tôi đi, mấy người Đường Huyền có thể sẽ không làm xuể."

Tư Thần không muốn làm trái ý y, cúi đầu hôn lên môi y một hồi, khi mở mắt ra, trong đôi mắt của cả hai đã có chút động tình, có điều bây giờ thời cơ không đúng, Tư Thần hít sâu một hơi, nói: "Vậy anh đi đây, anh bảo người giúp việc dưới tầng để ý, có chuyện gì nhớ gọi cho anh đấy, biết chưa?"

"Ừm." Sở Nghiễm Ngọc khẽ ngẩng đầu hôn lên môi anh một cái, cười tít mắt tiễn anh đi.

Sở Nghiễm Ngọc có chút mệt rã rời, lúc này, lại nghe thấy một âm thanh non nớt vang lên từ nơi bệ cửa sổ, "Ngươi có phải là đang không thoải mái không? Bé con trông có vẻ hơi khó chịu kìa."

Sở Nghiễm Ngọc nghe vậy thì mở mắt ra nhìn nó một chút, có chút hưng phấn hỏi, "Ngươi có thể nhìn ra sao?" Kim điêu, rắn đen chim khách đều đã ra khỏi nhà cho thoáng khí, ở lại trong nhà cũng chỉ còn lại cái cây hương nhỏ không thể nào tự bước đi này, cây hương nhỏ cũng có tính cách ôn hòa đơn thuần giống bọn rắn đen, chọc cho người yêu thích, Sở Nghiễm Ngọc cũng rất nhanh đã tiếp nhận được chuyện thực vật cũng có thể nói chuyện với mình này.

"Ừm." Cây hương nhỏ rung rung cái lá, còn nói thêm, "Đúng rồi, ngươi có muốn nhìn bé con của ngươi một chút không? Thật đáng yêu nha, bé yêu ngươi lắm đấy."

Sở Nghiễm Ngọc bị lời nó nói làm cho phì cười, "Nó còn chưa được sinh ra mà, sao có thể biết nhiều tới vậy?"

"Không đâu, bé con cũng có ý thức, bây giờ bé đang cột thật chặt vào cơ thể ngươi, liên kết huyết thống với ngươi, có thể nói ngươi chính là cả thế giới của bé, đương nhiên là bé phải yêu ngươi nhất rồi." Giọng nói của cây hương nhỏ thật êm tai, giống như giọng của một đứa trẻ, nhưng tư duy lại đâu ra đấy, thực đúng là bảo người ta đừng thích nó cũng khó.

Sở Nghiễm Ngọc nghe nó nói mà trong lòng cũng thấy xúc động, bỗng có chút khó đợi, muốn nhìn thấy con mình ra đời, có điều nghĩ lại cảm thấy mình gần đây đúng là quá hay thay đổi, hơn nữa sao có thể dễ như vậy, muốn là có thể nhìn thấy?

Cây hương nhỏ lúc này mới nói: "Nếu như ngươi muốn gặp mặt bé, ta có thể giúp ngươi, để ngươi gặp bé một lần trong mơ."

Sở Nghiễm Ngọc kinh ngạc nhìn nó, nói: "Không ngờ ngươi còn có bản lĩnh như vậy, thật là lợi hại."

Cây hương nhỏ được khen ngợi, ngay lập tức liền không khỏi cao hứng, còn có phần đắc ý nho nhỏ, nó ưỡn hai cái lá cây, đáp: "Đương nhiên rồi, ta là trầm hương, còn là thánh phẩm trong hương, có công hiệu tĩnh tâm an thần, có điều ta cũng có chút phép thuật trời sinh, cũng có chút liên quan tới chuyện này, sao nào, ngươi có muốn thử một lần không?"

Sở Nghiễm Ngọc do dự một chút, hỏi: "Có thể gây ra bất kì thương tích nào cho bé con không?" Bé con còn chưa được sinh ra, có nghĩa là vẫn chưa hoàn toàn hoàn thiện mà phải không?

"Sẽ không đâu, ta chỉ để cho các ngươi tâm thần tương thông trong mộng mà thôi, giống như khi nằm mơ, còn có thể làm cho tình cảm giữa cha con các ngươi sâu sắc hơn, đồng thời có thể kích thích nhẹ tổ chức não bộ của bé, để bé sau này càng trở nên thông minh hơn."

Ngoài thiên tính ích kỉ lạnh lùng đối với người ngoài, thì chẳng ai lại không muốn tình cảm giữa mình và con mình càng thêm sâu đậm, cũng không có bao nhiêu người lại không mong con mình có thể thông minh bẩm sinh, ngay lập tức Sở Nghiễm Ngọc đã động lòng, y trầm tư một lát, cuối cùng gật đầu nói: "Vậy thì làm phiền ngươi giúp ta thử xem, có điều nếu có gì không ổn, thì nhất định phải dừng lại ngay, ta không muốn để cho nó phải chịu bất kì tổn thương gì."

Cây hương nhỏ vẫn rất đáng tin, chỉ nhìn vào việc bản thể của nó đã bị sét đánh chết mà nó vẫn còn có thể quyết định rất nhanh, chuyển toàn bộ tinh túy của gỗ sang một cành cây nhỏ, chôn thật sâu vào trong nhựa cây, để mình lại một lần nữa có thêm cơ hội sống sót, đã có thể nói lên nó rõ ràng là rất thông minh, tính cách cũng quyết đoán, Sở Nghiễm Ngọc cảm thấy tin tưởng nó.

Được Sở Nghiễm Ngọc đồng ý, từ trên ban công rất nhanh đã tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt, không nồng, nhưng lại như thấm sâu vào trong tim phổi con người, Sở Nghiễm Ngọc càng lúc càng buồn ngủ, rất nhanh đã hoàn toàn chìm sâu vào mộng.

Trong giấc mơ, Sở Nghiễm Ngọc "tỉnh" lại, lúc này y như đang bước trên những đám mây, bầu trời đẹp tới khó tin, mang màu xanh lam trong suốt, dưới chân có chút phập phồng mềm mại.

Một lát sau, y tựa hồ đã hoàn toàn bước vào trong những đám mây trắng xóa, thì chợt nghe thấy tiếng cười lanh lảnh đáng yêu của trẻ con, Sở Nghiễm Ngọc hơi động lòng, theo âm thanh mà tìm tới.

Rất nhanh y đã nhìn thấy một đứa bé chỉ lớn khoảng bằng một bàn tay đang ngồi trên những đám mây, tự ôm lấy đôi chân nhỏ của mình chơi vui vẻ, như cảm nhận được y đến, bé con cố gắng quay đầu lại nhìn y.

Sở Nghiễm Ngọc sau khi thấy rõ tướng mạo của con, cũng không nhịn được phải trợn tròn đôi mắt, mặt mày của bé con giống y vô cùng, nhưng có vẻ như mỗi một góc lại đều có thể thấy được dấu tích trên gương mặt Tư Thần, hơn nữa cũng không biết có phải ảo giác của người làm cha hay không mà y luôn cảm thấy con mình trời sinh càng thêm đẹp đẽ đáng yêu hơn những đứa trẻ khác, chính là tình cảm yêu thương chiều chuộng sinh ra vô cùng tự nhiên, y nhanh chóng cất bước đi tới.

Bé con thấy y tới thì lập tức cười càng thêm vui vẻ, bé nghiêng người nằm trên đất, sau đó dùng cả tay và chân muốn bò tới bên cạnh y, nhưng đáng tiếc tay chân nhỏ bé của bé con đều quá mềm, cố gắng tới nửa ngày trong đám mây mềm mại cũng chưa di chuyển được bao nhiêu, nhất thời mặt bé con đầy ấm ức, ngẩng đầu nhìn y, kêu a a vài tiếng, cái miệng nhỏ đáng yêu cũng bĩu ra, tựa như chỉ một giây sau là có thể khóc lên.

Sở Nghiễm Ngọc nhíu mày, một cách khó giải thích, y cảm thấy bé con đây căn bản là đang muốn làm nũng với mình, lại nghĩ tới chuyện sau này nhóc này chỉ sợ cũng là một tên phúc hắc thì cũng không khỏi nở nụ cười, đi tới trước mặt bé con, ngồi xổm xuống, thò hai tay ra với bé.

Bé con quả nhiên lập tức phát ra tiếng cười thanh thúy, ra sức vung cặp móng lên, muốn nhào vào trong lòng y.

Sở Nghiễm Ngọc cảm thấy tim như sắp nhũn ra, y cũng không thạo cách bế trẻ con, nghĩ một lát, một tay y ôm lấy ngực bé, tay kia thì nâng cái bụng, bế đứa bé lên.

Bé con được y ôm có vẻ vô cùng hào hứng, bé giơ hai cái tay vẫy vẫy, tiếng cười lanh lảnh cứ vang lên mãi không ngừng, làn da trơn nhẵn mịn màng không ngừng cọ vào bàn tay y, tựa như một tấm lụa thượng đẳng, cảm giác thực sự tuyệt diệu.

Sở Nghiễm Ngọc nhịn rồi lại nhịn, vẫn không nhịn lại được, đến gần hôn lên mặt bé một cái, bé nhất thời cười lại càng vui vẻ hơn.

Sở Nghiễm Ngọc cũng bật cười, ngay sau đó y nghe được giọng của mình vang lên: "Nhóc con, nào, mau gọi ba?"

Bé con đương nhiên là không thể, bé còn chưa được sinh ra, thế nhưng bé có phản ứng lại với giọng nói của y, bé chớp chớp đôi mắt đen láy, quay đầu nhìn về phía y, miệng giật giật, phun ra một cái bong bóng, trong miệng nhỏ nhất thời phun ra một đống dãi, dính đầy một tay y.

Sở Nghiễm Ngọc không khỏi tự giễu một tiếng, cảm thấy mình đúng là đã quá cả nghĩ, nhưng lại vẫn không nhịn được tiếp tục nói chuyện với con, "Nhóc con, con có biết cả hai ba ba đều đang chờ mong con ra đời không?"

"Phải lớn lên thật nhanh nhé, ba đã mua cho con thật nhiều quần áo, còn chuẩn bị mua cả đồ chơi cho con, chờ con ra rồi, sẽ chơi đùa cùng với con." Sở Nghiễm Ngọc cười tít mắt, hôn lên mặt bé con một cái, mang theo nụ cười thật tươi trên mặt.

Bé con cười khanh khách, sau đó há miệng, lại phun ra một loạt bong bóng nước dãi.

Sở Nghiễm Ngọc cũng không ngại bẩn, còn đang muốn chơi thêm với bé con một lát, chợt nghe thấy hình như ở đằng xa, vang lên tiếng gọi của Tư Thần, mang theo chút lo lắng, Sở Nghiễm Ngọc ngơ ngác, bỗng tỉnh dậy từ trong mộng.

"Nghiễm Ngọc! Em rốt cuộc cũng tỉnh rồi!" Tư Thần thấy y đã mở mắt ra thì đột ngột ôm y vào lòng, trong giọng nói còn mang theo chút run run, "Em dọa anh một hồi."

Sở Nghiễm Ngọc để anh ôm mình một hồi lâu, còn giơ tay ra an ủi, vỗ vỗ tấm lưng anh, chờ anh bình tĩnh lại rồi, mới ôn hòa hỏi: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Giọng y nhu hòa tới mức ngay cả chính y cũng không dám tin tưởng, có lẽ là bởi mới được gặp con của chính mình, nên tâm tình mềm mại kia vẫn chưa thể bình phục lại.

Y nghiêng đầu nhìn, lúc này mới thấy sắc trời đã đen kịt cả lại, thì hơi ngạc nhiên, thời gian trong mơ trôi đi cũng chưa lâu lắm, không ngờ đã là buổi tối, thời gian trôi đi cũng thật nhanh.

Tư Thần bình phục lại, hơi buông lỏng y ra, lại hôn lên mặt y một cái, nói: "Lúc ăn tối anh tới gọi em, em không tỉnh, nửa tiếng sau lại gọi thêm lần nữa, đây đã là lần thứ ba anh tới gọi em rồi, một chút phản ứng cũng không có, làm anh sợ muốn chết."

Tư Thần rất ít khi nói chuyện như vậy, tựa như còn mang theo chút bối rối, đối với một người như anh mà nói, thực sự quá hiếm có.

Thế nhưng Sở Nghiễm Ngọc cũng không cảm thấy đắc ý bao nhiêu, y giơ tay vỗ vỗ sống lưng anh, an ủi. "Tư Thần, tôi không sao, chỉ là nằm mơ thôi." Y do dự một chút rồi vẫn nói. "Tôi mơ thấy con của chúng ta, trông rất đáng yêu, giống cả hai chúng ta." Đây thật sự là một chuyện rất kì diệu, thế gian này không ngờ lại có thể có một khuôn mặt dung hợp được cả hai khuôn mặt hoàn toàn khác biệt của họ lại, sao có thể không làm cho người ta cảm thấy không kinh ngạc được đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status