Hào môn thịnh sủng: Cô dâu nhà giàu

Chương 73: Sinh một đứa trẻ ngốc (2)


Bác sĩ nhìn vẻ mặt trẻ con của Mộ ngốc nghếch, trong lòng âm thầm tiếc hận, lớn lên giống như đế vương đa tinh trong sách, đáng tiếc lại là một kẻ ngốc.

“Chắc là dạ dày có vấn đề, hai vị đi kiểm tra dạ dày một chút xem sao.”

Nửa giờ sau.

Mộ ngốc nghếch ủ rũ đi ra bệnh viện, mà vẻ mặt Giang Dĩ Mạch lại cao hứng, sau khi lên xe, đột nhiên liền cảm thấy đói bụng, bảo quản gia tìm một nhà hàng gần đây, đi ăn một chút gì đó.

Quản gia nhìn thấy thiếu phu nhân cao hứng thành như vậy, nhìn nhìn lại vẻ mặt ủ rũ của thiếu gia, cũng lắc lắc đầu.

Thiếu phu nhân vẫn không tình nguyện sinh con cho thiếu gia sao?

Trong phòng ăn của một nhà hàng sang trọng, Giang Dĩ Mạch chọn cơm rang thơm ngào ngạt bắt đầu ăn.

Tâm trạng vui vẻ như thế nào thì không cần phải nói.

Mộ ngốc nghếch đen mặt nhìn Giang Dĩ Mạch, hỏi: “Bà xã, không mang thai lại khiến em vui vẻ như vậy hay sao?”

“Đương nhiên, tôi cũng không muốn...” Giang Dĩ Mạch đột nhiên ngậm miệng, giương mắt nhìn vẻ mặt mất hứng của Mộ ngốc nghếch, vội vàng cười cười: “Không phải, tôi cũng rất đau lòng, nhưng không phải bác sĩ đã nói sao, phải để tâm trạng thật vui vẻ thì mới dễ dàng có thai, tôi đang cố gắng để tâm trạng được vui vẻ.”

“Thật vậy sao?”

“Đương nhiên là thật.” Giang Dĩ Mạch khẳng định.

“Vậy đêm nay chúng ta tiếp tục sinh đứa trẻ béo mập.” Mộ ngốc nghếch nói thật: “Trước kia là do anh không đủ cố gắng, đêm nay anh sẽ cố gắng gấp bội.”

Giang Dĩ Mạch đột nhiên cảm thấy cơm rang này rất khó nuốt xuống: “Tôi ăn no rồi.”

Trở lại nhà họ Mộ, Đường Hân vừa nghe không mang thai, mặt lập tức kéo ra cực kỳ dài.

Giang Dĩ Mạch đang chuẩn bị về thư phòng tiếp tục thiết kế, bị Đường Hân gọi lại.

“Dĩ Mạch, hiện tại đối với cô mà nói, sinh một đứa cháu trai cho nhà họ Mộ chúng tôi là quan trong nhất, không cần phải làm việc cả ngày như vậy.” Đường Hân răn dạy: “Tôi và ba Thiên Thần một lòng hi vòng cô có thể nhanh chông sinh một đứa bé, đó cũng là tâm nguyện duy nhất của tôi và ba Thiên Thần.”

“Mẹ, chuyện sinh con, một minh con không thể nào định đoạt được.” Giang Dĩ Mạch đáp, bà mẹ chồng này thường xuyên lấy chuyện sinh con ra để giao huấn cô, chưa bao giờ nói con trai minh lấy một lời, rõ ràng là cố ý gây sự với cô.

“Mẹ, con và Dĩ Mạch sẽ cố gắng...”

“Con đừng xen vào!” Đường Hân ngắt lời con trai: “Nếu không phải trước kia cô lừa gạt Thiên Thần, thì làm sao có chuyện đến bay giờ mà bụng cô vẫn chưa có động tĩnh gì?” Bà ta cố gắng nhắc lại chuyện trước kia, nhân cơ hội diệt sạch uy phong của cô.

“Dĩ Mạch, không phải tôi à mẹ chồng mà nói cô, thật sự cô quá không hiểu chuyện, cô cũng đã gả cho con tôi, nên cũng không được có những suy nghĩ khác.”

“Mẹ, mẹ cũng không phải con giun trong bụng con, làm sao mà biết con có suy nghi khác?”

“Cô có thể nói chuyện với trưởng bối như vậy hay sao?” Đường Hân mang dáng vẻ của mẹ chồng: “Dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết, cô lừa gạt Thiên Thần, không chịu sinh con với nó, không phải trong lòng cô có mờ ám thì còn có thể là cái gì?”

“Con cũng đã rất cố gắng sinh con với con trai mẹ, không mang thai có thể trách con sao? Sao mẹ không bảo con trai của mẹ có vấn đề?”

Đường Hân đột nhiên vỗ bàn một cái thật mạnh: “Giang Dĩ Mạch, cô vừa nói cái gì?”

Mộ ngốc nghếch khẩn trương giải thích: “Mẹ, là con sai.”

Đường Hân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn con trai của mình: “Thiên thần, con có thể có chút tiền đồ có được hay không?”

“Mẹ, là con sai thật, do con không đủ cố gắng, không thể khiến bà xã mang thai đứa nhỏ, từ hôm nay trở đi, con nhất định sẽ cố gắng gấp bội, để bà xã có thể mang thai đứa nhỏ.” Mộ ngốc nghếch mang giọng điệu trẻ con non nớt nói.

“Mẹ, mẹ đừng tức giận, bây giờ con với bà xã sẽ đi sinh đứa bé béo mập, sang năm mẹ và ba có thể ôm cháu rồi.” Mộ ngốc nghếch nói xong lôi kéo Giang Dĩ Mạch đi.

Trong lòng Đường Hân tự nhiên lại không thoải mái, đứng dậy về phòng của mình.

Người giúp việc nữ đi theo bên cạnh cẩn thân hỏi: “Phu nhân, người bỏ dược liệu không thể thụ thai vào thuốc bổ của thiếu phu nhân, vì sao nghe thấy thiếu phu nhân không mang thai người lại không vui như vậy?”

“Cô thì biết cái gì?” Đường Hân ngồi trên ghế sofa trong phòng mình.

Nữ giúp việc mới tới quả thật không hiểu.

“Mộ Đình muốn ôm châu trai như thế nào, ở bên ngoai tất nhiên tôi phải mong muốn Giang Dĩ Mạch sớm sinh cho nhà họ Mộ một đứa châu trai, nhưng tôi không thể để đứa bé đó được sinh ra.”

“Phu nhân, đây là vì sao?” Nữ giúp việc nghi hoặc.

Đường Hân nhìn thoáng qua nữ giúp việc mới tới: “Tiểu Tử, cô tới nhà họ Mộ cũng đã hơn hai tháng rồi nhỉ? Sao vẫn ngốc nghếch như vậy?”

“Thực xin lỗi, phu nhân, là lỗi của Tiểu Tử.”

“Thôi thôi, ngu dốt cũng không phải xấu, chỉ cần tay chân lanh lẹ, nghe lời, kín miệng cho tôi là được rồi!” Đường Hân nói xong lời cuối cùng, ánh mắt đột nhiên âm lãnh.

“Vâng, phu nhân yên tâm, cháu biết cái gì nên nói, nói cái gì không nên nói. Nếu không phải phu nhân cho ba cháu mượn tiền làm phẫu thuật, bây giờ cháu thật sự không biết phải làm sao, phu nhân đối với cháu có ân, cả đời này cháu cũng sẽ không quên được, cháu nhất định sẽ tận tâm tận lực báo đáp ân tình của phu nhân đối với cháu. Phu nhân kêu cháu làm cái gì thì cháu sẽ làm cái đó, nhất định sẽ không để phu nhân phải lo lắng.”

Sắc mặt Đường Hân dịu xuống: “Tiểu Tử, ngươi vừa tới nhà họ Mộ hơn hai tháng, rất nhiều chuyện cô sẽ không hiểu, tôi mới phải đối xử nghiêm khác với cô như vậy, tôi cũng nhắc nhở cô một chuyện, nhắc nhở cô sau này đừng xuất hiện sai lầm ở mặt này.”

“Phu nhân nói phải.”

“Kỳ thật tôi cũng không gạt cô, tôi cũng không hi vọng Giang Dĩ Mạch này sinh con cho Thiên Thần.” Đường Hân lúc này mới thở dài nói: “Tôi thừa nhận tôi có chút tâm tư, không muốn để cho con của Giang Dĩ Mạch sẽ thừa kế sản nghiệp, làm như vậy cũng không phải là do suy nghi cho nhà họ Mộ này hay sao?”

“Thiên Thần là một đứa ngốc, ngay cả Giang Dĩ Mạch sinh con trai cho nó, tài sản của nhà họ Mộ sau này đều giữ lại cho con của nó, nhưng con của nó cũng là con của Giang Dĩ Mạch, vậy không phải tất cả tài sản của nhà họ Mộ đều rơi vào tay Giang Dĩ Mạch hay sao? Tương lai, ngày nào đó, tôi và Mộ Đình có nhắm mắt, ai dám khẳng định Giang Dĩ Mạch sẽ không ly hôn với Thiên Thần để đến với một người khác? Đến lúc đó, không phải tất cả tài sản của nhà họ Mộ chúng tôi đều sẽ rơi vào tay người ngoai hay sao?”

“Có đạo lý!” Ninh Tử gật đầu: “Khó trách bây giờ phu nhân phải lo lắng như vậy.”

“Đúng vậy, kỳ thật tất cả tài sản của nhà họ Mộ để lại cho Thiên Thần, tôi cũng không có dị nghị, nhưng có thể cho tử duệ giúp đỡ xử lý, cũng không đến mức tài sản của nhà họ Mộ sẽ không rơi vào tay người ngoài.”

“Nhưng vì sao lão gia không đồng ý?”

“Ông ấy á, lão già cứng đầu!” Đường Hân có chút bất mãn oán giận chồng: “Còn không phải do không tin tưởng con trai thứ hai của ông ấy hay sao!”

Quản gia trước bị xa thải, hiện giờ trong nhà này, bà ta có thể nói chuyện mà không cố kỵ như vậy đại khái cũng là do trong lúc vô tinh bà ta vươn tay trả tiền phẫu thuật cho ba Ninh Tử mà thôi.

Bản thân có ân với cô ta, đương nhiên cô ta phải nghe minh rồi.

Mà trị liệu sau phẫu thuật của ba cô ta cũng cân một khoản tiền lớn, hiện tại cô ta chỉ có thể dựa vào mình, nghe lời mình.

Ninh Tử nghi hoặc: “Nhưng phu nhân, thiếu gia và thiếu phu nhân trẻ tuổi như thế, cô và lão gia thúc giục như vậy, chuyện sinh con cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi.”

“Cho nên tôi mới gấp!” Đường Hân nói: “Mỗi ngày tôi bảo cô đưa thuốc bổ đến cho thiếu phu nhân, cô phải nhớ kỹ, nhất định phải bỏ thuốc mà tôi đưa vào trong thuốc.”

“Cháu hiểu rồi.” Ninh Tử gật đầu: “Nhưng phu nhân, nếu thiếu phu nhân mãi vẫn không mang thai, ngộ nhỡ đến bệnh viện kiểm tra, có thể tra ra cái gì hay không?”

Đường Hân cũng băn khoăn chuyện này, nếu đẻ cn trai minh biết được, sợ là sẽ khiến nhà họ Mộ loạn đến long trời lở đất, đến lúc đó chồng bà ta cũng sẽ không bỏ qua cho ba ta.

Ninh Tử nói tiếp: “Thiếu gia để ý thiếu phu nhân như thế, nếu biết chúng ta bỏ thuốc vào thuốc bổ của cô ấy, nhất định sẽ rất tức giận. Nếu thiếu gia không để ý thiếu phu nhân, có lẽ sẽ tốt hơn một chút.”

Thuận miệng nói một câu, trai lại lại đanh thức Đường Hân.

Lúc trước khi nhắc đến kết hôn với con trai, nó kiên quyết không chịu, sau đó rất khó khăn mới có thể thuyết phục nó.

Kết quả lại không thể tưởng được, nó lại thích Giang Dĩ Mạch như thế.

Rốt cuộc cũng chỉ do thiên tinh của trẻ con.

Người khác nói, nó liền nghe, không có chủ kiến cả mình.

Nếu Giang Dĩ Mạch có thể dỗ nó vui vẻ như vậy, đương nhiên bà ta cũng có biện pháp tìm được một người còn có thể dỗ Thiên Thần vui vẻ hơn Giang Dĩ Mạch.

Đến lúc đó rời được lực chú ý của Thiên Thần, xem Giang Dĩ Mạch còn có thể hung hãn!

“Tiểu Tử, cô có biên pháp gì để thiếu ra không chú ý tới Giang Dĩ Mạch nữa hay không?” Đường Hân hỏi.

“Đấy không phải rất đơn giản hay sao, tìm người phụ nữ khác để sinh con cho thiếu gia, đến lúc đó thiếu gia chỉ một lòng nhớ đén tiểu thiếu gia, đương nhiên sẽ không thẻ chú ý tới thiếu phu nhân, mà cũng có thể diệt sạch uy phong của thiế phu nhân, khiến cô ấy không dám tranh cãi với phu nhân nữa.”

Đáy mắt Đường Hân hiện lên một tia kinh ngạc, không nghĩ tới cô ta lại có thể nghĩ ra chủ ý xảo quyệt như vậy, thật đúng là xem thường cô ta rồi: “Rốt cuộ cũng là người trẻ tuổi đầu óc vẫn tốt hơn.”

Ninh Tử ý thức được bản than nói nhữn lời không nên nói, vội vàng giải thích: “Thực xin lỗi, phu nhân, cháu cảm thấy sở dĩ thiếu gia để ý thiếu phu nhân như vậy là do thiếu gia quá cô đơn, bên cạnh thiếu gia chỉ có một mình thiếu phu nhân, mà cô còn bắt họ sinh con, thiếu gia mới có thể càng thêm như vậy, mà rõ ràng thiếu phu nhân cũng không muốn sinh con cho thiếu gia, cho nên cháu mới nghi tới để cho người phụ nữ khác sinh con cho thiếu gia, cũng để cho thiếu phu nhân hối hận.”

“Tiểu Tử, cô nói có đạo lý, để cho người phụ nữ khác sinh con cho Thiên Thần, cũng không cần lo lắng tài sản nhà họ Mộ sẽ rơi vào tay người ngoài.”

Bên này Đường Hân đã nghĩ ra biện pháp chia rẽ Mộ ngốc nghếch và Giang Dĩ Mạch, ở bên kia Mộ ngốc nghếch còn đang vội vàng đuổi theo Giang Dĩ Mạch, muốn cùng cô sinh con.

“Đừng làm loạn, nghe lời, mau tránh ra, bây giờ tôi muốn àm bản thiết kế...”

Mộ ngốc nghếch tựa vào cửa, trở tay khóa cửa lại.

“Bà xã, chúng ta phải cố gắng nhiều hơn mới có thể sinh đứa bé béo mập.” Vẻ mặt Mộ ngốc nghếch khờ dại.

“Ông xã à, vậy phải chờ tới buổi tối.” Giang Dĩ Mạch quát, chịu đựng đến tối rồi nói, cô cũng không muốn sinh một đứa trẻ ngốc nghếch.

“ Thời gian buổi tối không đủ, chúng ta sẽ làm từ bây giờ!” Mộ ngốc nghếch nói xong nhào tới, Giang Dĩ Mạch sợ tới mức chạy loạn trong phòng, cuối cùng bị dồn đến chỗ chết.

Mộ ngốc nghếch tính trẻ con xấu xa cười: “Bà xã, anh tới đây!” Lập tức nhào tới...

Hết
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status