Hệ thống: Bàn tay vàng nổ mạnh

Chương 117: Phù thủy truyện cổ tích 46


Tác giả cắm Flag có phản ứng:

Ta thật sự, thật sự, thật sự không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.... Danh sách BXH tháng này mê đọc truyện đã được công bố, ta lọt vào 2 BXH, một là BXH cập nhật một là BXH đề xuất. Nhờ phần lớn phiếu do Moon Red và chính ta cung cấp, ta lọt vào top 30 bảng đề xuất. Cái top 30 này, ta không nhận nhé, ta chỉ nhận top 10 thôi.

Về phần top cập nhật ta xếp hàng 11 (thốn vkl~ con số 11!) mà phía trước ta có 3 tác phẩm chờ xác nhận, ta cảm giác lần này có vẻ đắng! Nếu.. ta nói nếu nha, ngày 10 ta xác nhận nhận được tiền thưởng top 10, ta sẽ up các chương bonus như đã hứa. Hãy cầu nguyện cho ta, hãy ủng hộ ta, ta sẽ trả chương cho các nàng, ta muốn mua máy tính mới mà ~

Tương lai vẫn còn là một ẩn số ~

...

“Nếu như nhất định phải tòng quân, không bằng chú đi trước vương quốc Lion?”

Thở dài, Lâm Y Thần cuối cùng cũng nói.

“Lion?”

Đối với dân thường mà nói, mặc dù chỉ là đi từ vương quốc này sang vương quốc khác cũng là một chuyện rất xa xôi. Huống hồ, vương quốc Lion hiện tại chính ở chiến tranh loạn lạc.

“Đúng vậy. Lần này quốc vương muốn triệu tập binh mã hẳn là cũng đoán trước đến sẽ có chiến tranh. Theo ta nhìn đến, nếu tiếp tục chờ quốc vương chậm rì rì tuyển binh, chiêu mộ sau lại chậm rì rì huấn luyện, chiến loạn đến hẳn là cửu tử nhất sinh. Chiến trường so với dã thú nguy hiểm hơn rất nhiều, nếu như huấn luyện không theo kịp, lúc đó chú chết cũng không kịp hối tiếc.”

Lâm Y Thần nói những lời này cũng không phải là tin giật gân, đây là tin tức Lâm Y Thần rút ra được từ tầng lớp quý tộc.

Sau một thời gian dài nghiên cứu lại phân tích đời sống cũng như thói quen tính cách của quý tộc, Lâm Y Thần phát hiện rằng, quý tộc hiện tại giống như một gốc cổ thụ cành lá xum xuê rậm rạp, tán lá phủ kín bầu trời nhưng bên trong lại mục rỗng thối rữa, kiến mối rậm rạp. Bọn họ vô cùng vô cùng chậm chạp.

So với những nguy cơ “có thể” sẽ gặp phải, bọn họ càng tin tưởng vào chính bọn họ, tin tưởng vào nền tảng quý tộc vững chắc ngàn năm sẽ tiếp tục kéo dài vinh quang đến mãi mãi.

Mù quáng tin tưởng vào quý tộc, thường dân của vương quốc này nhất định sẽ chết hết!

“Yo, sẽ không nghiêm trọng vậy đi?”

Nghe Lâm Y Thần, Warence cảm thấy sợ hãi.

“Sẽ nghiêm trọng hơn! Lion cùng Tiger là hai vương quốc cường đại. Nhưng cường đại như Lion cùng Tiger hiện tại cũng chỉ là con cờ, bị chủ mưu chỉ đâu đánh đó mà thôi. Chú chẳng lẽ cho rằng khi chiến tranh thổi quét đến, frame sẽ không bị càn quét tan rã?”

“Mặc dù ta nghe không hiểu Anna nói cái gì nhưng có vẻ như rất đáng sợ!” Warence tự biết chính mình vóc dài nhưng não ngắn, đối với những người có học thức, có thể bọn họ nói Warence không hiểu, chính là không hiểu nhưng biết nghe lời nha!

“...” Nói đơn giản đến vậy vẫn không hiểu?

“Vậy tại sao phải đến Lion?”

Mặc dù có đần nhưng Warence vẫn hiểu đến Lion lúc này dường như không có quá nhiều lợi ích, chiến tranh đâu, muốn chết người!

“Ta có chút quan hệ với vương hậu của vương quốc Lion… Ánh mắt đó của chú là cái gì?”

Vốn định nói về Vivian, Lâm Y Thần bị ánh mắt ghét bỏ của Warence làm cho chột dạ.

“Chém gió! Ngươi tiếp tục chém! Sắp chém thành bão rồi!” Warence khinh bỉ. “Không nói từ đây đến Lion có bao nhiêu xa, chỉ nói đơn giản giống như ngươi như vậy, sau đó lại nói đến vương hậu của Lion, ngươi biết vương hậu đại biểu cái gì sao? Tôn quý, quyền uy, biết không?”

Ngay cả quốc vương tin tức, Warence còn phải nghe ngóng qua bao nhiêu người? Mà Lâm Y Thần cái dạng này, quần áo rách rưới thảm hại, dân bản xứ còn dám bịa chuyện có quan hệ với vương hậu của quốc gia khác. Thật sự nói dối không chớp mắt!

“Ta thật sự có quen biết với vương hậu Vivian…” Lâm Y Thần nói lời này, trong lòng là nhút nhát.

Hai người, nói thế nào đây, tám gậy tre đánh cũng không liên quan nhưng chính là lại quen cùng một người, Lacy, làm cùng một nghề, phù thủy.

Mặc dù hiện tại hai người nói quen biết cũng liền giới hạn ở 7 ngày của Liz, Lâm Y Thần lại mạc danh có loại tin tưởng, tương lai hai người còn sẽ gặp mặt. Đối với Warence, Lâm Y Thần cũng chẳng có cảm tình gì, giao tình miễn cưỡng dừng ở level nhận biết có người như vậy tồn tại. Ít nhiều cũng đã nói chuyện với nhau thật là vui, Lâm Y Thần cũng không ngại cho Warence một cái đường ra.

“Thật?”

“Thật!” Lâm Y Thần chém đinh chặt sắt.

“Ha ha, vậy mà Anna không nói sớm! Nếu có giao tình với vương hậu, ta đây liền mặt dày đi nhờ cậy rồi!” Warence sung sướng một tay vỗ vào lưng Lâm Y Thần làm cô suýt chút nữa hộc máu.

Không biết có phải là ảo giác hay không, gần nhất mặc dù vẫn kiên trì chạy bộ rèn luyện thể lực, Lâm Y Thần lại bực bội cảm thấy sức chịu đựng của cô yếu hơn hắn.

Gặp mặt nam tước Firmance vẫn như vậy, chủ yếu là nghe phân tích các loại vải vóc sau đó tán gẫu, dù sao cũng là một cuộc gặp gỡ vui sướng.

“Ngài có dự yến hội tại vương cung nửa tháng tới không?” Lâm Y Thần uống trà hoa hồng động tác ưu nhã.

“Yến hội? Chuyện gì?” Nam tước Firmance ngạc nhiên.

“Ngài không biết?” Lần này đến phiên Lâm Y Thần kinh ngạc.

“Hắc hắc!” Nam tước Firmance cười gượng. “Bởi vì xuất thân của ta không cao lắm, tiểu thư Anna hẳn cũng biết, bọn họ không thích sự xuất hiện của ta…”

“Nam tước, phu nhân cùng hai vị tiểu thư đến chọn vải vóc cũng yêu cầu chế tác gấp lễ phục tham dự yến tiệc của quốc vương nửa tháng sau!” Còn chưa đợi nam tước Firmance nói hết lời, quản sự liền đi đến bẩm báo.

Nam tước Firmance: …

Nhìn thoáng qua nam tước Firmance, Lâm Y Thần cuối cùng mơ hồ đoán được đây là chuyện gì xảy ra.

Nam tước Firmance dường như bị giới quý tộc ghét bỏ!

Thiệp mời của vương thất nơi này có phân công thiếp cùng tư thiếp. Công thiếp đưa đến các quý tộc trong tay, đại diện cho quốc vương gửi lời mời cũng cấp giấy phép cho các thần tử được tiến vương cung, đây là việc công. Tư thiếp gửi cho những cá nhân được đặc cách mời. Tương đối dễ hiểu mà nói, tất cả các vương công, quý tộc có tước vị đều sẽ nhận công thiếp, áp dụng cho tất cả các trường hợp, công thiếp có thể dẫn theo người tiến vương cung; tư thiếp chỉ áp dụng cho một người, không thể dẫn người, trong bữa tiệc lần này, tư thiếp đại biểu cho vị trí vào bàn tranh giành vị trí vương tử phi, đặc cách gửi cho các cô gái có gia thế cùng dung mạo.

Đối với trường hợp của nam tước Firmance cũng tương đối dễ dàng giải thích. Nam tước Firmance bận về làm ăn cho nên không có thời gian nghe ngóng tin tức bên ngoài, mặt khác, nam tước Firmance cũng không nhận được công thiếp của quốc vương cho nên hoàn toàn không biết gì cả. Nam tước phu nhân thì lại khác, hiển nhiên, nam tước phu nhân cùng hai cô con gái nhận được tư thiếp cho nên mới sốt sắng như vậy. Đừng quên, Lâm Y Thần đêm qua cũng mới biết có yến hội.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status