Hệ thống livestream của nữ đế

Chương 1109: Ta muốn toàn bộ chín châu bốn biển này (10)


Tần Cung là một người cố chấp, Hứa Phỉ đã dặn hắn phải đích thâ3n giao tới tận tay Khương Hồng Cơ thì hắn sẽ không chịu giao c2ho người khác.

Ánh mắt Từ Kha nhìn Tần Cung mang ý cườ0i, đại khái đã hiểu được vì sao Phong Nghi muốn trêu đùa Tần C0ung

Mọi người dưới trướng chủ công, từ văn thần đến võ3 tướng cơ bản đều là mặt ngoài đạo mạo nhưng bụng dạ đen tối, bây giờ có một người thuần tính lại không thấy mới mẻ hay sao?

“Đã như vậy, Kha sẽ tự tay viết một phong thư, báo việc này cho chủ công biết.” Tần Cung lắc đầu từ chối

“Việc này vô cùng quan trọng, không thích hợp kéo dài

Chi bằng Từ Chủ bộ sắp xếp để ta tự mình đưa thư qua?” Dứt lời, đáy mắt Tẩn Cung lộ ra vẻ cầu khẩn

Để Từ Kha viết thư cho Khương Đồng Cơ, một qua một lại có lãng phí nhiều thời gian không? Tần Cung nghĩ tới mùi máu tươi ngửi thấy ngày hôm đó và vải trắng buộc trong lòng bàn tay Hứa Phỉ, mơ hồ đoán ra một thư trong ngực mình quá nửa là được viết bằng máu

Nếu không phải là việc khẩn yếu, ai sẽ tự mình lấy máu viết huyết thư chứ? Từ Kha thẩm phỏng đoán một chút, bèn đáp ứng đề nghị của Tần Cung

“Đã như vậy, Kha phái người hộ tống sứ giả!” Thấy Từ Kha dễ nói chuyện như vậy, Tần Cung lại có phần vừa mừng vừa lo

Hắn cho rằng mình phải trải qua chút khó khăn ở chỗ Từ Kha mới có thể gặp được phương Bổng Cơ.

Lập tức vô cùng cảm kích nói: “Đa tạ Từ Chủ bộ.” Từ Kha thân là đại quản gia vạn năng, năng lực làm việc tất nhiên không phải chỉ để trưng bày cho đẹp

Sau khi Tần Cung uống xong nửa ấm trà, mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi

Người đi theo hầu, xe ngựa, nước uống, lương khô thậm chí ngay cả trang phục chính thức để diện kiến Khương Hồng Cơ cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng một bộ

Tần Cung càng thêm phần cảm kích, nhưng hắn không hề phát hiện ra ánh mắt Từ Kha nhìn mình lại ẩn chứa vài phần thương hại cùng đồng cảm

@ “Đáng tiếc, lại chỉ là một kẻ bị ruồng bỏ.” Từ Kha nhìn theo hướng đoàn xe rời đi, một tiếng thở dài cũng bay theo gió.

“Kẻ bị ruồng bỏ? Người nọ làm sao lại trở thành kẻ bị ruồng bỏ?” Phong Nghi đang đợi ở gian ngoài, nghe thấy Tần Cung đã rời đi, cậu liền ra cửa liếc mắt nhìn, vừa lúc nghe được tiếng cảm thán của Từ Kha

Từ Kha lấy lại tinh thần, rũ mắt đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Phong Nghi.

Không ngoài dự kiến thì Phong Nghi chính là lĩnh quân đời kế tiếp, cũng là cánh tay vững chắc nhất của thiếu chủ tương lai

Dù là Từ Kha hay ai khác, bọn họ đều gửi gắm kỳ vọng lớn vào Phong Nghi, luôn bảo ban dạy dỗ cậu

“Nghe nói Hứa Phỉ gần đây đang gặp khó khăn, liên tiếp hao tổn các đại tướng dưới trướng, trị địa không giữ được, bây giờ thân rơi vào ngục tù, mắt thấy vận số sắp hết

Tần Cung này tuy nhỏ tuổi nhưng đã có tướng long hổ, đáng quý hơn chính là hắn luôn trung thành và tận tâm đối với Hứa Phỉ

Nhân vật bậc này dù chưa nhìn thấu được con người hắn nhưng cũng nhìn lướt được vài nét tiêu biểu.” Từ Kha khẽ cười một tiếng, tỉ mỉ chỉ dạy Phong Nghi: “Ngươi nói, gửi thư quan trọng hay tính mạng bản thân quan trọng? Phải một viên đại tướng hữu dụng đi làm người đưa thư mà lơ là bảo vệ bản thân, rốt cuộc Hứa Phỉ đang toan tính gì đây?” Chuyện đưa thư vặt này, cần gì phải sai đại tướng lĩnh binh đích thân đi làm? Phong Nghi nghe xong lập tức liền hiểu ra, khuôn mặt ốm yếu lộ vẻ tỉnh ngộ

“Ý của Từ Chủ bộ là, tên Tần Cung này không chỉ là kẻ bị ruồng bỏ mà còn là quà" của Hứa Phỉ tặng cho châu mục?” Từ Kha cười lạnh một tiếng: “Nói là quà, chi bằng nói là tiền đặt cược!” Đáy lòng Phong Nghi lạnh lẽo, nhất thời không nói nên lời

Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, nếu cậu bị chính người mà mình thành tâm cống hiến sức lực coi là “tiền đặt cược” dâng cho đối thủ cạnh tranh, cậu sẽ thất vọng đau khổ đến chừng nào? Từ Kha thấy Phong Nghi rơi vào trầm tư liền cười nói: “Đây chỉ là suy đoán của ta mà thôi, sự thực như thế nào chỉ có chủ công biết rõ.” Phong Nghi lắc đầu: “Từ Chủ bộ nói có lý, quá nửa là sự thực.”

Đừng thấy Từ Kha quanh năm ngồi xổm ở hậu phương, hầu như không theo quan tham chiến, vậy nhưng không có ai dám vì thế mà coi thường Từ Kha

Bất kể là huyện Tương Dương nho nhỏ trước kia hay là trị địa khổng lồ bây giờ, Từ Kha đều có thể quản lý nghiêm chỉnh rõ ràng

Nếu không có Từ Kha ổn định hậu phương, Khương Đồng Cơ cũng không thể dẫn đại quân đánh Bắc Cương, phá Thương Châu

Đánh trận thì đánh cho sướng, lãnh địa thì vẫn gió êm sóng lặng, thật giống như đang sống trong cảnh thịnh thể thái bình.

Lấy một ví dụ..

Người có hành vi phóng đãng như phụ thân nhà mình cũng sẽ không chủ động trêu chọc Từ Kha, bởi vậy có thể hiểu được chút ít

“Đương nhiên, Hứa Phỉ cũng không phải kẻ ngu dốt, không thể nói thẳng là đem tặng

Nếu hắn ta nói vậy, Tần Cung sẽ không thực sự quy thuận chủ công, chủ công cũng sẽ xa cách với Tần Cung, làm vậy hoàn toàn không có lợi.” Từ Kha cười nói: “Đường đi bên trong còn nhiều quanh co, người phải xem thêm, học thêm, suy nghĩ thêm.”

Phong Nghi chắp tay nói cảm ơn: “Đa tạ Từ thúc thúc chỉ bảo.” Từ Kha yên lặng

“Câu nệ lễ tiết như vậy không giống con nhà Phong Tử Thực, ngược lại giống con nhà Phong Hoài Du.”3 Phong Nghi ngại ngùng khẽ cười, lúc này mới có chút dáng vẻ của tuổi này nên có

Bước trong ánh chiều tà ráng đỏ, Phong Nghi chưa về nhà mà đổi hướng rẽ sang nhà Phong Cần kiểm tra Trường Sinh học tập.

Một phần ba kiến thức vỡ lòng của Trường Sinh là Phong Cẩn dạy, một phần ba là học viện Kim Lân dạy, một phần ba còn lại là Phong Nghi dạy

Có điều, người mà Trường Sinh sợ nhất là Phong Nghi

Cô bé có thể làm nũng với Phong Cẩn, có thể làm ra vẻ đáng thương với phu tử ở thư viện bên kia, nhưng trước mặt Phong Nghi thì chỉ có thể cam lòng nhận phạt.

Cô bé căng thẳng giữ đúng tư thế ngồi, hai bàn tay mập mạp nắm chặt quần áo trên đầu gối, hai mắt tròn vo nhìn chằm chằm khuôn mặt Phong Nghi

Chỉ cần đối phương khẽ nhíu mi, cô bé sẽ lộ ra biểu cảm sợ sệt, trái tim nhỏ bé giật lên thon thót

“Chữ viết sai hết bài này đến bài khác, muội muốn chép phạt tới cuối năm sao?” Hồi lâu sau, Phong Nghi đặt cuốn vở xuống, trái tim nhỏ của Trường Sinh như muốn nhảy ra ngoài

“Chữ sai bị khoanh tròn đều phải chép lại, mỗi chữ một trăm lần.” Phong Nghi lại bổ sung: “Đứng tấn chép.” Trường Sinh òa khóc

Một bài sai mười tám chữ, mỗi một chữ một trăm lần

Đừng nói cơm tối nay, ngay cả cơm tối của cuối tháng cô bé cũng không được ăn rồi

“Ta cùng muội chép là được rồi nhé?” Phong Nghi nói: “Muội chép bao nhiêu, ta chép bấy nhiêu.” Trường Sinh thấy chuyện này không thể thương lượng được, chỉ có thể uể oải nhận phạt

“Làm việc cẩu thả, tự tin quá mức chính là tự phụ

Bây giờ muội cảm thấy chép phạt như vậy là quá nhiều, sao lúc trước không kiểm tra lại một lượt?” Trường Sinh tủi thân mếu máo, mở to đôi mắt ầng ậc nước không dám phản bác

Phong Nghi thấy vậy, đuôi lông mày hơi cau lại

Như vậy không giống Trường Sinh mà cậu biết

Thế hệ trước từng người từng người thành thân, người cùng thế hệ với Phong Nghi cũng nhiều hơn, nhưng cậu vẫn thân thiết với Trường Sinh nhất, cũng hiểu rõ Trường Sinh nhất.

“Trong phủ có tối tớ bất kính với muối sao?”

“Không có.” “Nếu có, cứ việc nói cho ta biết, ta giúp muội đuổi bọn họ

Không được nữa thì mượn cớ đến nhà ta ở tạm mấy ngày.” Sắc mặt Phong Nghi bình tĩnh, tự thể đứng tấn vững vàng, cổ tay chắc chắn

Nét bút hạ xuống, chữ viết rõ ràng giống như chính bản thân cậu vậy, có vài phần phong thái nước chảy mây trôi: “Muội bây giờ đã là trưởng tỷ, nên có khí độ và thủ đoạn của trưởng tỷ

Con người đều sẽ thay đổi, muội không thể vẫn không thay đổi

Bọn họ cũng sẽ không bởi vì tuổi muội còn nhỏ mà cứ tiếp tục dung túng muội, bởi vì tuổi tác của nhị đệ nhà muội còn nhỏ hơn muội.” Trước khi Phong Cẩn bị Khương Hồng Cơ kéo đi Thương Châu, Ngụy Tĩnh Nhàn đã may mắn mang thai lần thứ hai.

Kết thúc việc ở Thường Châu, cái thai cũng đã được sinh rồi

Phong Cẩn và Ngụy Tĩnh Nhàn đều không phải là những người trọng nam khinh nữ, nhưng con trai út còn nhỏ tuổi, bọn họ sẽ phải dành nhiều tinh thần và sức lực để chăm sóc.

Tính tình nhạy cảm như Trường Sinh không thể không phát hiện sự khác biệt trong đó.

Trường Sinh mếu miệng: “Muội không thể đâu.” Cô bé chỉ rất buồn phiền khi nghe thấy đám người làm nói chuyện phiếm về chuyện này

“Nếu không thì muội hãy học cho tốt.” Ánh mắt Phong Nghi thoáng nhìn, thấy cô bé lại viết sai một chữ, chân mày cậu nhíu lại rồi nghiêm túc nói: “Phụ thân và mẫu thân muội đều bận rộn, thể cục bên ngoài hiện chưa thái bình, sau này phần lớn sẽ không có thời gian để ý tới việc học vỡ lòng của nhị đệ muội

Vậy chuyện này cuối cùng vẫn phải nhờ cậy vào muội đó thôi? Nhưng với chút bản lĩnh này mà muội đòi dạy học vỡ lòng cho người khác, không dạy hư học sinh đã là tốt rồi.”

“Phong tiểu ca ca, vậy nếu sau này huynh có đệ đệ, huynh...” “Dạy dỗ thật tốt, nuôi nấng thành tài, quyết không để phụ thân gieo họa” 82 Trường Sinh: “...” Hệ liệt chê bai phụ thân mỗi ngày.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.4 /10 từ 44 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status