Hệ thống livestream của nữ đế

Chương 14: Ký chủ, cô muốn lên giời à??? (2)


“Có điều, không phải là uy hiếp tất cả mọi người, trừ Tĩnh Nhi và Uyển Nhi ra! Bọn họ đối xử thật tâm với ta, không giống các vị... ta tắm mưa máu gió tanh cứu các vị, thế mà trong bụng các vị lúc này lại đang âm mưu tính kế ta... lấy oán báo ơn!”

Đám quý nữ này nói trắng ra cũng chỉ là một lũ nhóc con mới có mười mấy tuổi, đứa nào cũng còn non và xanh lắm, đứng trước mặt cô mà còn tưởng giấu giếm được tâm tư? Nếu như đám nha đầu chưa dứt sữa này mà có thể giấu giếm được tâm tư thì cái đám súc sinh của Quân Đoàn 7 đều có thể nhảy sông tập thể rồi.

Đám quý nữ nghe thế, vẻ mặt càng thêm tái trắng, thân hình mảnh mai lảo đảo như sắp ngã đến nơi.

“Cô làm vậy... không sợ sau khi chuyện này kết thúc sẽ bị trả thù sao!” Một quý nữ nghiến răng nói, trong mắt cô ta Liễu Lan Đình khác với bọn thổ phỉ đó, chuyện bọn thổ phỉ sẽ làm, Liễu Lan Đình tuyệt đối sẽ không làm.

Vị quý nữ đó lấy thân phận sĩ tộc ra để nói chuyện với Liễu Lan Đình, nếu như Liễu Lan Đình vẫn là “người cũ” thì có lẽ sẽ vẫn dè chừng. Nhưng mà, Khương Bồng Cơ thì từ trước đến nay chưa bao giờ là người chịu nhịn cái trò này.

“Trả thù? Chậc, đây đúng là đang nhắc ta.” Cô đặt ngón tay lên môi gõ nhẹ, suy nghĩ kỹ một hồi rồi nói, “Các cô biết trả thù, còn ta thì sẽ đứng yên một chỗ như cái tượng gỗ mặc các cô muốn vo tròn bóp dẹt thế nào cũng được ấy hả? Có một điều các cô nên biết rõ, trong mắt người khác các cô là quý nữ, còn ta là công tử, các cô phải ở trong khuê phòng học cách giúp chồng dạy con, ta thì ở bên ngoài học đạo quân tử Khổng Mạnh.”

“Cái thứ mưu mô tính toán bên trong nội trạch chẳng qua chỉ là thứ mưu ma chước quỷ không ra gì mà thôi, các cô muốn dùng ánh mắt hạn hẹp và thủ đoạn đó để đối phó với ta?”

Câu này vừa mới ra khỏi miệng, đám quý nữ mặt mày không còn giọt máu, Khương Bồng Cơ nói thế chẳng khác gì giáng thẳng một cái tát vào mặt của tất cả các quý nữ của sĩ tộc môn phiệt.

“Thế nhưng lại dám... sỉ nhục người khác như thế...” Đối phương tức đến mức gần như muốn bấm gãy cả móng tay được chăm sóc tỉ mỉ.

“Cô nói sai rồi, từ đầu đến cuối chẳng phải toàn là cô đang tự rước lấy nhục sao?” Khương Bồng Cơ hỏi ngược lại, con dao găm chuyển động trong tay.

Gương mặt xinh xắn của Thượng Quan Uyển bỗng nhiên đỏ hồng lên, cô nhóc khe khẽ kéo tay áo của Ngụy Tĩnh Nhàn, nhỏ giọng thầm thì, “Muội cảm thấy dáng vẻ của Lan Đình ca ca thật anh khí nha!”

Ngụy Tĩnh Nhàn bực bội sẵng giọng: “Những lời cô ấy vừa mới nói lúc nãy có khác gì tát vào mặt các quý nữ đâu, trong đó có cả muội nữa đấy, đồ mê trai ngốc nghếch này.”

Thượng Quan Uyển lè lưỡi, uốn éo nói: “Uyển Nhi cũng là người lòng dạ sâu rộng như Lan Đình ca ca nha...”

Ngụy Tĩnh Nhàn: “...”

“Chỉ cần các vị im miệng, giữ kín bí mật là được, còn nếu không... một khi, thân phận của ta bị lộ ra ngoài...”

Khương Bồng Cơ thổi phù con dao trong tay một cái rồi biếng nhác nói: “Một đám quý nữ rơi vào trong ổ thổ phỉ, còn ở trong đó cả một đêm, ài...”

Vô sỉ!!! Đây chính là suy nghĩ trong lòng của mấy cô quý nữ lúc này. Câu này của Khương Bồng Cơ đối với các quý nữ mà nói chẳng khác gì gia tăng thương tổn lên hai lần, thậm chí còn có người không chịu được mà trợn mắt ngất xỉu. Cho dù có đối diện với thổ phỉ những quý nữ này cũng chưa từng nếm trải cảm giác tức giận đến mức máu dồn lên não như thế này, “Liễu Hi!”

Hệ thống quả thật không nhìn nổi nữa, “Đối diện với mỹ nữ mà còn hung tàn thế này, cô có thể thương hương tiếc ngọc một tí được không?”

Khương Bồng Cơ hừ lạnh, “Tuy rằng tao là một đứa mê gái đẹp, nhưng mà đó chỉ là sở thích của tao mà thôi. Khi đứng trước những chuyện đứng đắn cho dù có là trăm nghìn sắc đẹp ở trước mặt tao cũng điềm nhiên như không. Bởi vì, lý trí của tao vẫn luôn online thế mới không nhất thời kích động mà làm ra chuyện gì đáng ân hận.”

Hệ thống: “...” Đúng, lý trí vẫn online, nhưng mà bà có biết là tam quan với cả tiết tháo của bà thường xuyên offline không?

“Ta cho các cô chọn, nếu như các cô chủ động im miệng, ta sẽ làm chứng cho các cô. Dù sao thổ phỉ ở trong cái phòng này hay ở bên ngoài cũng đều chết trên tay ta cả, còn bằng chứng nào thiết thực hơn nữa? Danh tiết của các cô vẫn còn, thanh danh cũng vẫn trong sạch như trước.”

Đối với những quý nữ này mà nói, danh tiết trong sạch và vinh dự của gia tộc là điều quan trọng nhất, còn quan trọng hơn cả tính mạng của mình nữa.

“Ngoài ra còn một thứ nữa chính là...” nói rồi, Khương Bồng Cơ đưa tay lên làm một tư thế như giết người diệt khẩu, “Ta có thể làm được đấy.”

“Ở cái nơi hoang vu hẻo lánh này, thổ phỉ thì lắm, ta chỉ kịp cứu Tĩnh Nhi và Uyển Nhi ra ngoài, tin rằng những người khác cũng sẽ không trách ta đâu nhỉ.”

Cả căn phòng chìm vào yên lặng, không ai dám thở mạnh lấy một cái, thậm chí ngay đến khóc cũng không dám.

Sĩ tộc môn phiệt bồi dưỡng các quý nữ đương nhiên là không phải để họ chỉ biết phục tùng một cách ngu ngốc, hay mài phẳng các góc cạnh của họ, mà còn đào tạo ra những vị quý nữ gan dạ và học thức không thua gì nho sinh hiện giờ.

Những lời Khương Bồng Cơ vừa nói không phải là sỉ nhục mà chứa yếu tố khích bác nhiều hơn.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng đã có người không gan lì được nữa.

“Chỉ cần... chúng ta giữ bí mật của cô, thì cô sẽ đồng ý giúp đỡ chúng ta?”

Cách ăn nói và cử chỉ của Khương Bồng Cơ, cùng với những đoạn chân tay cắt cụt vương vãi khắp phòng không khỏi kích thích sự đề phòng của những quý nữ này. Trong đầu bọn họ có một cán cân, biết thế nào là cân đối, biết nên chọn thế nào mới có thể giành được lợi ích lớn nhất. Mà điều kiện của Khương Bồng Cơ đưa ra rất rõ ràng, lựa chọn như thế nào, có mù cũng biết... rất nhanh chóng tất cả bọn họ đều đưa ra sự lựa chọn của mình.

Nhưng mà...

Có một vị quý nữ cầm khăn tay che miệng, không cam tâm nói một câu, “Đề nghị của cô đúng là rất tốt, chúng ta đương nhiên là không có ý định không đáp ứng. Nhưng mà, nếu như thân phận của cô vẫn cứ giữ kín như thế chẳng lẽ đợi đến khi hôn kỳ đến gần, cô thực sự sẽ cưới Ngụy Tĩnh Nhàn sao?”

Ầuuu, đây là bắt đầu khích bác chia rẽ? Thủ đoạn vẫn còn hơi non tí, nhưng mà được cái là dễ dùng. Khương Bồng Cơ nhướng mày, lại có thêm chút ấn tượng tốt về vị quý nữ đang thẳng sống lưng này.

Với tình thế có tính áp đảo hiện nay mà nói, phản kích của cô nàng này cũng có thể coi là một chiêu hay đấy. Nhưng mà mấy cô bé này có chuyện không biết, ngoại trừ giá trị vũ lực và khả năng độc mồm độc miệng rất cao ra thì khả năng tán gái của Khương Bồng Cơ cũng thuộc hàng số một số hai.

Tại sao Quân Đoàn 7 có bao nhiêu em gái xinh đẹp hiên ngang luôn gào rú không phải Khương Bồng Cơ thì không lấy?

Tại sao những nơi có mặt Khương Bồng Cơ, mật độ cẩu độc thân luôn nhiều như thế?

Sao ấy à? Thủ đoạn tán gái còn không bằng một người phụ nữ, ế là đáng đời thôi!

Ngụy Tĩnh Nhàn đưa một ánh nhìn phức tạp về phía Khương Bồng Cơ, Khương Bồng Cơ cười đáp lại, nhấn mạnh từng câu từng chữ, trang trọng như một lời thề.

“Nếu như cô ấy đồng ý chịu thiệt thòi mà gả cho ta, làm vợ chồng cả cuộc đời này, phong lang cư tư, vương hầu cáo mệnh, ta đều sẽ liều mạng giành về cho cô ấy. Nếu như cô ấy có tâm nguyện khác vậy thì ta xin chắp tay đưa tặng thập lý hồng trang*, ô danh do hủy bỏ hôn ước ta cũng sẽ gánh vác, chỉ mong cô ấy có thể cùng lang quân bên nhau đến đầu bạc răng long.”

*Phong lang cư tư: Chỉ sự tích đại tướng quân Hoắc Khứ Bệnh thời Tây Hán bước lên đàn tế Phong Lang Tư Cư tế trời báo cáo chuyện lớn đã thành. Ý chỉ vinh dự cao nhất.

**Thập lý hồng trang: Dùng để chỉ những người có nhiều đồ hồi môn, có thể phủ đỏ cả mười dặm vì sắc đỏ của đồ hồi môn.

Ngụy Tĩnh Nhàn nghe thế, hai gò má đỏ ửng lên một cách kỳ quái, xấu hổ mà nghiêm mặt giận dữ.

“Con người cô thật là, trước đây nhìn còn thấy bình thường, sao giờ... bây giờ nói một tí là lại luyên thuyên, toàn những cái không chính đáng. Chẳng lẽ đúng như Uyển Nhi nói, một khi đã lộ đuôi cáo thì thật sự không cần mặt mũi nữa mà cái gì cũng dám nói được... cô muốn lấy, ta còn chưa muốn gả đâu.”

Chư vị quý nữ: “...”

Hệ thống: “... Ký chủ, tui nói cô nghe nè, cô cứ như thế này, người ta không lấy được chồng được là cô phải chịu trách nhiệm đó... cái đồ nữ cặn bã này!”

Khương Bồng Cơ vô tội hỏi lại Ngụy Tĩnh Nhàn: “Vốn dĩ ta đã có lỗi với muội, giấu muội lâu như thế, chẳng nhẽ những việc đó không là những việc đáng lý ra ta phải làm à?”

Cùng lúc đó, trong đầu cô trả lời hệ thống, “Thì chịu trách nhiệm thôi!”

Hệ thống: “...” Mà không đúng, không bại lộ được thân phận nữ nhi của cô thế thì làm sao mà cung đấu được chứ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.4 /10 từ 44 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status