Hệ thống livestream của nữ đế

Chương 455


Khi Cổ Tín dẫn người rời khỏi huyện Tượng Dương, không chỉ mang theo một lô ấm chén thủy tinh, một lô đồ trang sức, còn mang theo quà mà Khương Bồng Cơ chuẩn bị cho Liễu Xa. Món quà này cũng không có gì là xa xỉ, nhưng cốt yếu là tấm lòng, chỉ là vài bộ quần áo len chống lạnh, một bộ dụng cụ nấu lẩu đa năng, một bộ dụng cụ nướng thịt, cô còn gửi thêm bản sao công thức nước lẩu và gia vị nướng thịt...

Lúc Cổ Tín thấy mấy thứ này, vẻ mặt rất khó tả. Nếu không phải đang thời loạn lạc, hẳn tiểu chủ nhân sẽ trở thành thương nhân giàu có hơn cả bà chủ nữa. Không chỉ trở thành người giàu nhất Đông Khánh, thậm chí còn có thể giàu nhất Ngũ quốc, của cải và sản nghiệp trải khắp chín châu bốn biển.

Tiếc là tình hình hiện nay không cho phép.

Nghĩ vậy, Cổ Tín lại thấy thương cho Khương Bồng Cơ nhiều hơn.

Trước khi đi, ông đã hỏi vấn đề thắc mắc từ lâu: “Vị Phong lang quân ấy... có phải là người chốn khuê phòng của tiểu chủ nhân không?”

Cổ Tín hỏi bằng vẻ rất bí hiểm, làm Khương Bồng Cơ suýt sặc nước bọt.

“Không phải đâu, ta và Hoài Du là bạn bè, là tri kỷ, không có quan hệ ấy đâu.”

Khương Bồng Cơ dứt khoát phủ nhận, cho Cổ Tín khỏi phải đoán già đoán non nữa.

“Vậy bé gái lúc trước không phải con của tiểu chủ nhân sao?” Cổ Tín hỏi.

Khương Bồng Cơ trả lời chắc nịch: “Không phải, không có quan hệ máu mủ gì với ta hết.”

Cổ Tín thở dài, không biết là tiếc nuối hay nhẹ nhõm nữa, ông ôm tâm trạng phức tạp rời khỏi huyện Tượng Dương.

Vì Cổ Tín mang đến rất nhiều vật tư, công cuộc xây dựng huyện Tượng Dương lại như hổ thêm cánh, phát triển nhảy vọt, trải mắt khắp thành có thể nhìn thấy cảnh phồn vinh trong tương lai, Khương Bồng Cơ hiếm khi cai được bệnh “không làm việc đàng hoàng” mà ngoan ngoãn ngồi xử lý công việc trong sảnh chính vụ.

Hạng mục công việc được chú trọng gần đây là chia giống cây trồng và cho thuê ruộng đất. May là Kỳ Quan Nhượng đã đăng ký xong toàn bộ hộ khẩu, nhiệm vụ lần này cũng không quá nặng nhọc, tăng ca thêm một thời gian nữa là xong.

“Thời tiết càng ngày càng lạnh nhỉ...”

Phong Cẩn nhìn những chiếc lá đã ngả sang màu ảm đạm mà bùi ngùi.

“Năm nào mà không vậy chứ, năm nay là tốt lắm rồi, chí ít cũng đã chuẩn bị đầy đủ.”

Từ nhỏ, Kỳ Quan Nhượng đã chứng kiến không ít cảnh bi thảm. Với anh ta mà nói, huyện Tượng Dương ngày nay không khác gì thiên đường giữa chốn nhân gian, thanh bình và yên tĩnh, đâu đâu cũng toát lên sức sống mãnh liệt. Đây là điều mà anh ta rất hiếm khi được thấy, vì vậy nên anh ta càng hy vọng khung cảnh này có thể trải rộng khắp Thần Châu.

“Cẩn không lo cái này, lo việc khác cơ. Đến lúc vào đông rồi, sợ là dân chúng không lao động được dưới cơn tuyết lớn thôi... Đa phần họ sống dựa vào lao động để đổi lấy miếng ăn, nếu mùa đông không làm việc...” Phong Cẩn nói đến đây thì hơi ngập ngừng một chút: “Cũng không thể để huyện lệnh mở kho lương thực chứ nhỉ? Đó đều là lương thực dự bị sau vụ xuân năm tới của quân đội, không thể dùng bừa được...”

Bọn Phong Cẩn đều biết Khương Bồng Cơ muốn đánh Thanh Y Quân ở quận Phụng Ấp.

Tính cả binh lính được chiêu mộ, thêm cấm quân và bộ khúc đã có từ trước thì đội quân của cô đã lên đến tám nghìn người.

Vì phải gấp rút xây dựng huyện Tượng Dương, nên từ mùa hè đến cuối thu, họ đều làm việc ở khắp nơi, bận rộn không ngừng nghỉ, khi vào đông mới bắt đầu kỳ tập huấn nghiêm khắc.

Phong Cẩn thấy hơi thốn, quân đội nhà người ta đều huấn luyện lúc thời tiết tốt, chủ công nhà mình thì nhằm ngay mùa đông để tiến hành huấn luyện.

Nhưng về lý thì anh có thể hiểu được ý định của Khương Bồng Cơ.

Sắt thép rèn luyện ý chí, băng tuyết tạo nên tinh thần.

Phải đặt con người vào hoàn cảnh khắc nghiệt mới có thể đánh thức được tiềm lực của họ.

Kỳ Quan Nhượng cũng từng lo lắng vấn đề này nên đã hỏi qua ý Khương Bồng Cơ, cách giải quyết mà cô đưa ra thật sự khiến người ta phải cạn lời.

Kỳ Quan Nhượng nói: “Mấy hôm trước, chủ công có đề cập đến chuyện này với Nhượng rồi, ngài nói là... Mùa đông lạnh thì ở nhà mà đan len.”

Khi nói đến đây, mặt anh ta cứng ngắc, mô phỏng lại giọng điệu bâng quơ của Khương Bồng Cơ như thật.

Phong Cẩn im lặng.

Vậy cũng được hả?

Trước khi vào thu, nhà cửa của dân chúng đã xây dựng xong.

Từ giữa tháng chín, dân chúng bắt đầu chuyển vào nhà mới.

Diện tích mỗi phòng vào khoảng năm mươi mét vuông, mỗi hộ gia đình một gian, mười hộ thì được tính là một viện.

Đương nhiên, những căn nhà này đều là cho thuê, một trăm năm mươi xu một tháng, dù cực nghèo cũng vẫn trả được.

Đầu tháng mười, phủ huyện lệnh bắt đầu tuyển công nhân nữ số lượng lớn, thành lập xưởng đan, số công nhân lên đến một trăm năm mươi người.

Công việc chủ yếu của xưởng đan là xử lý lông cừu, dệt thành len sợi.

Ngoài công việc ấy ra, xưởng còn cho phép phụ nữ có tay nghề đến học đan áo len. Với mỗi một chiếc áo hoặc quần đạt kích thước quy định, phủ huyện lệnh sẽ trả thù lao từ hai mươi lăm đến bốn mươi lăm xu.

Áo len đan đẹp và có hoa văn sẽ được thưởng thêm từ năm đến mười xu nữa.

Đàn ông muốn làm công việc này cũng được.

Đan áo len quần len cần có len sợi và que đan. Mỗi hộ gia đình cần đăng ký tên thật, địa chỉ và thông tin gia đình ở xưởng đan mới được mượn về, hơn nữa còn phải đặt cọc năm mươi xu.

Với dân chúng mà nói, đây là tin cực tốt. Đan len không giống những ngành lao động khác, họ hoàn toàn có thể làm tại nhà, dù là ngày đông giá rét nhất cũng không lo không có việc làm, tích góp thêm ít tiền là sang năm sẽ được sống thoải mái hơn.

Phụ nữ có tay nghề tốt thì chừng ba ngày là đan xong hai bộ, cả ngày rảnh rỗi cứ ở nhà đan áo len là được.

Nhiều ông chồng muốn kiếm thêm tiền còn lặng lẽ học lỏm nghề từ vợ.

Những ngôi nhà mà huyện lệnh cho xây có chất lượng rất tốt, tốt hơn nhiều so với mấy căn nhà tạm bợ lọt gió tứ phía của phần đông dân huyện.

Mùa đông đầu tiên sau trận động đất, dân chúng có lòng tin vô cùng vững chắc.

Khi bắt đầu tháng mười một, gió lạnh rét buốt thổi tới khiến da thịt đau rát.

Quần áo len bắt đầu được bán trên thị trường, bốn mươi xu một bộ trẻ em, một trăm xu một bộ người lớn.

Giá không đắt, nhưng phân nửa dân huyện còn đang thăm dò chất lượng, đa phần những người hào phóng móc hầu bao ra mua đều từng làm việc cho xưởng đan.

Mặc đồ len vào cực ấm, bên ngoài chỉ cần khoác thêm một lớp áo nữa là chấp hết gió lạnh.

Không quá nửa tháng, quần áo len chống lạnh đã thịnh hành khắp huyện Tượng Dương.

Đồ len bán được càng lúc càng nhiều, quản gia Từ Kha nhìn sổ ghi chép mà suýt khóc thét.

“... Áo len quần len, đúng là lỗ vốn mà...”

Cậu cẩn thận tính toán lần nữa, mỗi bộ quần áo len đã lỗ mất ba mươi bốn mươi xu rồi.

“Hiếu Dư, khoản tiền này không thể tính vậy được.”

Phong Cẩn kéo khăn quàng trên cổ mình ra: “Cậu phải tính xem nếu dân chúng chết cóng thì chúng ta sẽ tổn thất bao nhiêu. Nếu tính theo hướng đó thì chúng ta còn được hời đấy. Mùa đông rất khắc nghiệt, dù là Thượng Kinh cũng có không ít người chết cóng.”

Mua bán lỗ vốn cũng được, cái Khương Bồng Cơ cần là dân chúng có thể sống sót qua cái rét lạnh của mùa đông cơ.

Vào sảnh chính vụ, Phong Cẩn bèn lẹ tay đóng chặt cửa, ngăn gió lạnh luồn vào phòng, rồi tháo khăn quàng trên cổ xuống.

Nếu là trước đây, anh phải mặc một đống quần áo, rồi khoác ngoài một lớp áo choàng lông hồ ly dày nữa.

Giờ thì không cần vậy, mặc một lớp áo mỏng ở trong rồi mặc áo len và quần len vào, thêm một lớp áo hơi dày, khoác thêm áo choàng là ổn, đi hai bước thôi là thấy ấm rực người rồi. >
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.4 /10 từ 44 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status