Hệ thống livestream của nữ đế

Chương 768


Thực ra mà nói, sở trường của Thiệu Quang không phải là bày mưu tính kế.

IQ của gã cao hơn người bình thường nhưng muốn so sánh với mức độ thâm hiểm của Phong Chân thì gã còn quá non.

Phong Chân chọn gã giới thiệu cho Khương Bồng Cơ bởi vì Thiệu Quang là nhân tài ít được chú ý, chuyên nghiên cứu về thủy lợi, kiểm tu Mặc gia.

Cái này cũng khó trách, Thiệu Quang dưới trướng của anh em họ Hứa mà mãi không được trọng dụng.

Hứa thị cắm rễ vào quận Chiết, đất đai của quận Chiết này lại phì nhiêu, nước mưa dồi dào lại không bị lũ lụt.

Việc đơn giản có người bình thường xử lý rồi, việc hơi khó thì lại không tới phiên Thiệu Quang phải nhúng tay vào, gã chính là một tên “dư thừa”.

Trái lại ở chỗ Khương Bổng Cơ thì chắc chắn cẩn Thiệu Quang! Năm ngoái Hoàn Châu còn bị một trận hạn hán lớn, nếu không phải Khương Hồng Cơ nhanh chóng phát hiện tiến hành phòng bị thì còn không biết bao nhiêu người dân vô tội chết khát, khô cằn không biết bao nhiêu ruộng tốt, đến hạt thóc cũng không thu hoạch được, cả năm cũng không dễ dàng gì.

Lần này Phong Chân chọn người quá chuẩn rồi.

Vung tay ra là có thể kéo được nhân tài mà cô đang thiếu nhất.

Không khí rất hài hòa, Khương Bồng Cơ không có ra vẻ ta đây, không khiến người cảm thấy cô dễ bị ức hiếp song cũng không khiến người cảm thấy có cao không thể chạm.

Nói chuyện một hồi xong, trong lòng Thiệu Quang kinh ngạc không thôi.

Theo gã thấy, anh em họ Hứa đã là người tuổi trẻ tài cao hiểm có rồi nhưng trên người bọn họ vẫn có chút tật xấu của con cháu quý tộc khó mà tránh khỏi. Tự cho mình là huyết thống cao quý, khinh thường những người xuất thân không tốt, rất ít khi đối xử chân thành với người dưới.

Nếu chỉ có anh em họ Hứa như thế, trong mắt người ngoài bọn họ có thể nhận được nhận xét là “bệnh công tử”.

Đáng tiếc là trong hoàn cảnh hiện nay thì bọn họ khinh thường mới là chuyện bình thường, những kẻ hàn môn, con thứ muốn trở nên nổi bật chính là mơ tưởng hão huyền. Nói câu khiếm nhã thì người ta không gọi là bệnh tiểu thư mà người ta chính là công chúa nhỏ đó!

Theo Thiệu Quang thấy thì phương Bồng Cơ cũng xuất thân là quý tử sĩ tộc... À, quý nữ.

Chẳng cần quan tâm là quý tử hay quý nữ, chỉ sợ cho dù châm ngôn của cô là “chỉ cần có tài là được, thì trong tủy cũng sẽ có thói kiêu ngạo của sĩ tộc.

Sau một hồi tiếp xúc, gã phát hiện ra Khương Đồng Cơ không hề khó tiếp xúc mà thậm chí còn có vẻ thân thiện.

Giản dị dễ gần lại không khiến cho người khác sinh lòng khinh thường mà mạo phạm, sang nhưng lại không khiến người cảm thấy quá xa cách.

Tóm lại, người này không giống với sĩ tộc dòng chính.

Thiệu Quang là người tinh mắt, rốt cuộc là diễn trò hay thật sự thì trong lòng gã có thể phân biệt rõ.

Như vậy, gọi Khương Bổng Cơ là chủ công gã không hề có chút áp lực tâm lý nào.

Khương Bồng Cơ gọi không ít món ngon, ba người ăn lưng lửng dạ.

Cô nhìn bên cạnh hai người trống không hỏi: “Có cần gọi hai người đến hầu hạ không?”

Đừng quên bọn họ đang ở đâu, không gọi ca nữ tới cứ cảm thấy có gì không đúng lắm. Hai người đàn ông đồng loạt trầm mặc, xác định lại một lần nữa chủ công họ là nữ.

Tại sao dạo lầu xanh còn phóng khoáng hơn hai người đàn ông bọn họ thế:

“Không cần à? Hiếm lắm mới được ta mời, bỏ lỡ lần này thì không có lần sau đầu”

Phong Chân cũng không rụt rè nữa, giơ tay lên gọi không ít mỹ nhân tới xong còn hỏi Khương Bồng Cơ.

“Tiếc là đây không phải kỹ viện nam không thì chủ công cũng gọi hai người nhỉ?”

Kỹ viện nam chính là nơi kinh doanh nhan sắc đàn ông, các công từ bên trong là kỹ nam.

Khương Bổng Cơ ngước mắt nói: “Không cần, các huynh chơi là được.”

Phong Chân là loại mặt dày căn bản không hề dè dặt, Thiệu Quang mới nhập hội còn hơi rụt rè.

Quan trọng nhất là bên cạnh có một nữ chủ công theo dõi, nếu như gã ôm ấp kỹ nữ thì luôn cảm thấy có gì đó không thoải mái.

Phong Chân liên tiếp gọi mấy kỹ nữ, nhìn đến mê mẩn, ngón tay Khương Đồng Cơ linh hoạt vuốt ve ly rượu.

Cô nhìn sắc trời bên ngoài, khóe môi nhếch lên.

“Hôm nay có mấy thanh quan* làm lễ vấn tóc, các huynh có hứng thú xem không?”

* Thanh quan: kỹ nữ bán nghệ không bán thân.

Phong Chân nhìn mỹ nhân nhảy múa không chớp mắt, chẳng thèm quay đầu lại nói: “Có chứ?”

Thiệu Quang: “.”

Luôn cảm thấy giống như đang mơ vậy.

Chủ công là nam cũng không thể không có mặt mũi mà nói ra câu này, vì sao chủ công mới của gã có thể phóng khoáng như thế, còn Phong Chân sao huynh mặt dày thế hả?

“Vậy thì đi xem xem, biết đâu lại có duyên phận cùng nhau trải qua đêm xuân”

Nói xong, con người của Khương Đồng Cơ lóe lên một tia kỳ dị, Phong Chân và Thiệu Quang đều không phát hiện ra.

Thiệu Quang một lần nữa lại thấy chủ công mới không thể dùng một lời mà nói hết.

Quy mổ lầu xanh này không nhỏ, thanh quan làm lễ vấn tóc có chín người, đều từ mười bốn đến mười sáu tuổi.

Nhìn thiếu nữ yêu kiều trên đài vẫn còn chút non nớt, tâm tình của người xem kênh livestream có chút nghiêm trọng.

Trước kia Khương Đồng Cơ dạo lầu xanh, không phải là chưa từng gặp lễ vấn tóc của thanh quan, người xem chỉ có thể xem không thể nhúng tay cứu vãn.

Phong Chân khẽ nói: “Cái lầu xanh này thật là thú vị, trong lúc loạn lạc mà còn có thể tung ra chiêu này”

Đội quân của Xương Thọ Vương đánh úp hoàng thành Kham Châu, đốt nhà, giết người, cướp của, cả hoàng thành bị rơi vào tình cảnh chiến tranh khói lửa.

Mặc dù liên minh Cần Vương ổn định tình thế song vẫn không thực sự cứu vãn được tình thế khó khăn của người dân.

Cái lầu xanh này lại có thể thoát được tại kiếp, còn tìm ra được nhiều thanh quan diện mạo xinh đẹp mà không thô tục thế này quả thật là rất giỏi.

Khương Hồng Cơ nhếch mối nói: “Ta thấy trên kia có một nha đầu cứ nhìn huynh mãi”

Phong Chân cũng đã biết.

Thiếu nữ thanh quan kia dùng ánh mắt e lệ nhìn anh ta, cô mặc bộ quần áo màu hồng phấn, chừng mười lăm, mười sáu tuổi, mặt vẫn còn hơi non nớt song đã có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, tuổi tác không lớn, thân hình lại có lồi có lõm không phải loại trưởng thành nóng bỏng mà lại mang theo chút ngây ngô, đan xen giữa trưởng thành và chưa trưởng thành. Một mình cô đứng đó nhất thời khiến tám người xung quanh đều nhạt nhòa.

Cô là trung tâm của cả khán đài.

Hiện giờ vị tâm điểm của khán đài kia lại đang nhìn lén Phong Chân.

Phong Chân hơi đắc ý nói: “Phong độ không kém gì năm đó, cô nương đúng là có mắt nhìn người” Khương Bồng Cơ: “Ha ha.”

“Tử Thực, ta thấy trong nhà huynh không có người săn sóc, chăm lo, hay là chuộc một người vế?” Con người của Khương Bổng Cơ mang theo chút ác ý và trêu chọc, đề nghị Phong Chân: “Đều là những cô nương tuổi còn nhỏ, nếu cứ ở cái chỗ bẩn thỉu xấu xa này thì không biết sau này sẽ ra sao. Nếu huynh chuộc một người mang về, dù không cho nàng danh phận thì làm a hoàn chăm sóc cuộc sống của huynh cũng được mà.”

Nhìn câu này mà xem, có thể nói là chủ công tốt nhất Ngũ quốc.

“Sao chủ công lại lấy người ra làm trò đùa..” Phong Chân sợ run cả người, xin tha nói: “Thằng nhóc trong nhà cũng hiểu chuyện rồi, thật sự là không nên tổn hại đến cô nương bé bỏng. Ý tốt của chủ công không thể nhận được”

Tính cách của Khương Đồng Cơ ra sao, Phong Chân còn không hiểu ư?

Giống như tính cách của Phong Chân, Khương Đồng Cơ cũng không biết à?

Phong Chân thích các cô nương nhưng là mấy chị xinh đẹp trưởng thành, thùy mị thướt tha, chứ loại dở dở ương ương này anh ta cũng không dính vào.

Hai người cấu kết với nhau chạy đến lầu xanh uống rượu cũng không phải lần một lần hai, chủ công chẳng lẽ không biết sở thích của anh ta?

Anh ta thích chơi đồ cổ chứ không thích gặm cỏ non.

Chủ công nhà mình nói như vậy, Phong Chân hiểu được nhíu mày, mắt không khỏi ngước lên khán đài nhìn thanh quan dung nhan tuyệt sắc kia. Chậc, anh ta có thể dùng giới tính của chủ công mình thề rằng trong đó chắc chắn có điều mờ ám! >
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.4 /10 từ 44 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status