Hệ thống miêu đại vương

Chương 44: Linh miêu (15)


Dư Gia Đường nghe vậy liền trực tiếp cho Nhiếp Liệu một cái miêu miêu quyền.

“Đừng lôi thôi, nhanh chạy.”

Cuối cùng Dư Gia Đường vẫn dùng toilet ở nhà hàng. Nhiếp Liệu ôm anh đi vào, dọa cho mấy nam nhân đang ở trong WC hoảng sợ ——

Mèo lớn sốt ruột đi WC, biểu tình thực hung.

Giải quyết xong vấn đề sinh lý, Dư Gia Đường chỉ cảm thấy mình lại có thể cùng mỹ thực tái chiến thêm mấy hiệp lớn nữa!

Ăn xong bàn thứ năm, ngoại trừ Nhiếp Liệu, ánh mắt những người khác nhìn mèo lớn đều đã một lời khó nói hết.

Ngoại trừ vị Trần Tô Thanh này không sợ tiêu tiền, chỉ sợ đắc tội Nhiếp Liệu, đau lòng trên mặt những người khác trong đoàn phim đều cực kỳ rõ ràng.

Lấy lượng cơm ăn này của linh miêu, chẳng biết sẽ ăn mất bao nhiêu thù lao đóng phim của đoàn phim bọn họ nữa. Khẳng định là phải kiếm từ chỗ khác về rồi.

Không biết có phải bởi vì lúc trước vẫn luôn bị hạn chế sức ăn, hôm nay lại đột nhiên ăn quá nhiều hay không, lúc Dư Gia Đường và Nhiếp Liệu trở về khách sạn liền lại đi WC một lần nữa.

Đến khi đi WC lần thứ ba, rồi cả lần thứ tư, Dư Gia Đường rốt cuộc cũng cảm thấy không thích hợp.

Đây mẹ nó không phải là tiêu chảy rồi chứ!

Dư Gia Đường nhanh chóng kêu gọi Đại Vương, bảo nó hỗ trợ rà quét thân thể.

Đại Vương vừa nghe nói anh bị tiêu chảy, cũng thực thận trọng, lấy cường độ thân thể đã được cải tạo qua của Dư Gia Đường, đồ ăn bình thường sẽ không thể làm anh tiêu chảy được.

Kết quả rà quét của hệ thống đã ra, Đại Vương ngữ khí thực bi thống: “Thân thể của anh……”

Trong lòng Dư Gia Đường lộp bộp nhảy dựng, sẽ không phải thật sự xảy ra vấn đề lớn gì rồi chứ, chẳng lẽ anh sẽ bởi vì cái nguyên nhân gặp quỷ này, mà không thể làm bạn với quan hốt phân cho đến khi kỳ hạn hạn định của nhiệm vụ kết thúc, nhiệm vụ thất bại, rời khỏi thế giới này trước đấy chứ?

“Thân thể của anh không có việc gì, chỉ là một lúc lại ăn nhiều quá.”

“Em xác định?”

“…… Sao em lại cảm thấy anh cứ như là thực hy vọng bản thân xảy ra chút vấn đề xấu gì đó thế?”

Dư Gia Đường lời lẽ chính đáng răn dạy Đại Vương: “Tại sao em có thể nghĩ về anh như thế được nhỉ, anh là loại mèo như vậy sao? Nếu như sau khi thân thể của anh được cải tạo lại xảy ra vấn đề, em cùng thượng cấp của anh đều phải làm ra bồi thường cho anh đó nhá, các em cũng sẽ bị hệ thống quản lý cao tầng tiến hành trừng phạt vì tội thất trách, em cảm thấy anh sẽ vì điều này mà cao hứng hay sao? Hay là để ý một chút bồi thường kia?”

Đại Vương nghe mà sửng sửng sốt sốt: Hình như cái nào cũng không phải hết…… Hẳn là cả hai cái đều có?

Dư Gia Đường mua dược vật thường dùng chuyên môn nhằm vào cải tạo thân thể ở hệ thống thương thành, trong đó cũng có cả thuốc tiêu hóa. Bởi vì thân thể ký chủ sau khi trải qua cải tạo thường thường sẽ tăng sức ăn lên, nên rất dễ dàng xuất hiện tình huống, dạ dày một chốc một lát lại không kịp tiếp thu.

Gặm hai mảnh thuốc tiêu thực đặc hiệu có tính chất đặc biệt, cái loại cảm giác cuồn cuộn trong bụng Dư Gia Đường rất nhanh đã biến mất, cuối cùng biến thành một cổ trọc khí phọt ra.

Phát hiện thời gian mèo lớn ngồi xổm WC có chút lâu nên đẩy cửa tiến vào Nhiếp Liệu: “……” Đây là độc khí gì vậy! Thật thúi!

Trải qua sự kiện tiêu chảy, Nhiếp Liệu cũng hấp thụ giáo huấn, cho dù mèo lớn còn có thể ăn thêm nữa, cũng không dám để anh ăn phàm.

Mỗi lần lúc đặt cơm, đều chỉ đặt hai bàn nửa vừa vặn đủ cho mèo lớn ăn, nhưng cũng sẽ không làm cho nó ăn quá no.

Mấy ngày tiếp theo, tình cảnh đoàn phim bên kia đã là một mảnh bi thảm.

Thật vất vả mới chờ được đến ngày thứ năm kết thúc, Nhiếp Liệu muốn mang Dư Gia Đường rời khỏi thành phố Hải Quang, trước khi đi hắn tìm đến Trần Tô Thanh.

“Ngài nói muốn ảnh chụp do tôi tự tay ký tên?” Trần Tô Thanh cảm thấy phảng phất như là mình nghe lầm.

Fanboy fangirl cô từng gặp qua đếm không hết, nhưng trước nay đều chưa từng có một tên nào đeo cái mặt than, còn ngữ khí một bộ ghét bỏ vô cùng đến hỏi.

Mèo lớn bên người Nhiếp Liệu dùng cái đuôi nhỏ bé quất cẳng chân hắn.

Nhiếp Liệu cơ hồ là cắn răng nói: “Không sai, ảnh chụp tự tay viết ký tên, tốt nhất là trên mười tấm.”

Trần Tô Thanh cuối cùng cũng để người đại diện chọn ra mấy bức ảnh chụp chân dung phong cách tươi mát cổ trang, ký tên giao cho Nhiếp Liệu.

“Vừa lòng rồi chứ?” Nhiếp Liệu mắt lạnh nhìn linh miêu hất đuôi bên cạnh.

“Ai, lão Nhiếp à, anh đừng có dùng loại ngữ khí này mà, anh biết lòng tui chỉ có mình anh thôi mà, muốn ảnh chụp của Trần đại minh tinh, chỉ thuần túy là thưởng thức mà thôi.”

Nhiếp Liệu sau khi nghe vô số lời tương tự thế này, đã miễn dịch, không hề dao động một chút nào, “Nếu trong lòng con chỉ có ba, vậy còn muốn ảnh chụp của cô ta để làm gì, ba giúp con quăng ha.”

Dư Gia Đường: “……”

Mấy tấm ảnh chụp kia của Trần Tô Thanh, cuối cùng Nhiếp Liệu cũng không có thật sự quăng đi, chỉ là bị hắn áp dưới đáy hòm, mỗi lần Dư Gia Đường muốn xem còn phải được Nhiếp Liệu đồng ý.

Đương nhiên, mười lần, cả mười lần đều là không đồng ý.

Ở thành phố Hải Quang đã gần mười ngày, Nhiếp Liệu mang theo Dư Gia Đường lại chạy tới thảo nguyên lớn chơi đùa một hồi.

Đồng thời cũng để Dư Gia Đường phát hiện thiên phú cưỡi ngựa giá trị con số âm của bản thân!

Dư Gia Đường vừa bước tới gần những con ngựa kia, chúng nó đã liền cất vó hí vang không thôi, hoàn toàn coi anh như tử địch, cự tuyệt anh tới gần.

Ngựa cùng các súc vật khác ở chỗ này, thiên địch lớn nhất hẳn là sói. Nhưng sói đối diện với linh miêu cũng phải rút lui. Hiện tại Dư Gia Đường làm một con linh miêu, tới gần ngựa sẽ kinh hách đến chúng nó cũng không có gì kỳ quái.

Cứ như vậy, đừng nói là cưỡi ngựa, Nhiếp Liệu mang theo anh, ngay cả cư dân trên thảo nguyên cũng chẳng muốn tiếp đãi, đều sợ Dư Gia Đường quấy nhiễu xúc phạm tới dê bò nhà mình.

Hành trình thảo nguyên lãng mạn, bởi vì linh miêu gặp phải chứng kì thị chủng tộc nghiêm trọng mà phải ngâm nước nóng.

Trên đường trở về, Dư Gia Đường lại là một bộ sống không còn gì luyến tiếc.

Nhiếp Liệu nhìn mà quả thực muốn cười, hiểm hiểm duy trì thiết lập con người, sờ sờ đầu anh an ủi nói: “Đừng không vui, kế tiếp còn có thật nhiều nơi muốn chơi nữa. Thảo nguyên chúng ta xem qua phong cảnh là được rồi. Nếu thật muốn chơi thì sợ gì không tìm ra cái để chơi chứ.”

“Nếu như con muốn cưỡi ngựa, trở về ba sẽ làm cho con một cái trại nuôi ngựa, thuần dưỡng ra một đám ngựa thật dịu ngoan, để chúng nó tiếp xúc với con từ nhỏ, như vậy liền sẽ không sợ con nữa.”

Dư Gia Đường được quan hốt phân khuyên cả buổi làm ấm lên, lập tức đầy máu sống lại, bò đến trên đùi Nhiếp Liệu nằm xuống, đầu cọ một trận trên bụng nhỏ của hắn.

“Không cần khoa trương như vậy đâu, kỳ thật tui cũng chẳng muốn cưỡi ngựa gì lắm, để tui cưỡi cũng cưỡi không tốt được. Đều là bốn chân, ai cưỡi ai cũng đều không dễ dàng hết.”

Dư Gia Đường lại nói vài câu về kế hoạch du lịch kế tiếp, đang nói, liền phát hiện quan hốt phân vậy mà vẫn luôn không lên tiếng.

Anh ngẩng đầu lên tức khắc bị dọa phải, “Lão Nhiếp, anh thoạt nhìn có chút……” Dữ tợn á.

Nhiếp Liệu: “…… Đại Bảo, đổi móng vuốt của con sang chỗ khác đi.”

Dư Gia Đường nghe vậy cúi đầu vừa thấy.

Móng vuốt của anh vừa vặn ấn lên bộ vị không thể miêu tả nào đó, tuy rằng không có 【 bíp ——】 lên, nhưng lúc Dư Gia Đường và quan hốt phân cùng tắm chung, đã không chỉ một lần được kiến thức qua kích cỡ dọa mèo của đối phương.

Này mẹ nó thiệt xấu hổ.

Dư Gia Đường nhanh chóng xê dịch móng vuốt đi, đang nghĩ phải giải thích với lão Nhiếp là anh vô tình như thế nào, lại đột nhiên bị Nhiếp Liệu nhéo sau cổ lật người qua, lộ ra bụng.

Ở trong ánh mắt nghi hoặc của Dư Gia Đường, Nhiếp Liệu thò ra một bàn tay, bắn một cái vào bộ vị không thể miêu tả nào đó của anh.

……

Dư Gia Đường: “!!!”

Đau quá!

“Anh điên rồi!” Dư Gia Đường dùng móng vuốt gắt gao che chính mình lại, giận dữ gầm nhẹ.

Biểu tình trên mặt Nhiếp Liệu banh lại banh, kết quả vẫn là không banh nổi, bật cười.

***

Đã nói là đi du lịch ít nhất một tháng, cho nên Nhiếp Liệu mang theo Dư Gia Đường đi chơi ước chừng hơn hai tháng, trong nước ngoài nước đều đã đi không ít chỗ, mới trở về thành phố K.

Sau khi trở về liền nghe được một tin tức làm người ngoài ý muốn.

Nhiếp Tiêu vậy mà lại nháo muốn cưới Nhiếp Toàn!

Nhiếp Toàn tuổi không lớn, chẳng nhiều hơn Nhiếp Tiêu mấy tuổi, nhưng bối phận lại là cô của hắn, Nhiếp gia đã từng thừa nhận rõ ràng, tế tổ hàng năm đều phải đi theo tới núi Thanh Đài tế bái tổ tiên.

“Ngũ thúc, A Toàn lại cũng đâu phải là con gái ruột của ông nội cháu, chỉ là con nuôi, không có quan hệ huyết thống gì với cháu cả, tại sao cháu lại không được cưới cô ấy chứ?” Mấy ngày nay Nhiếp Tiêu liên tục bị các trưởng bối oanh tạc, cũng đã không thể nhịn được nữa.

Dư Gia Đường giận dữ chụp bàn, “Bởi vì mi không coi cổ là cô, nhưng người khác lại coi cổ là cô mi đó tên ngu xuẩn!”

Nhiếp Liệu vuốt mèo lớn một phen, mới mở miệng, hắn cũng không có trực tiếp phân tích với Nhiếp Tiêu vì cái gì mà hắn không thể cưới Nhiếp Toàn, chỉ nói một câu.

“Cậu muốn cưới cô ấy, chuyện này cô ấy đã đồng ý chưa?”

Nhiếp Tiêu: “……”

Đương nhiên là không đồng ý. Trước khi hắn nháo ra chuyện, Nhiếp Toàn đang sắp đi gặp mặt làm quen.

Nhiếp Liệu tiếp tục bổ đao: “Nếu cô ấy chưa đồng ý, cậu tới tìm tôi thì có thể làm được gì?”

“Thật đúng là coi tôi trở thành hoàng đế cổ đại, bảo tôi tứ hôn cho cô cậu sao?”

Dư Gia Đường yên lặng tặng một like cho kỹ năng trào phúng của lão Nhiếp.

Nhiếp Tiêu chân trước mới vừa bị Nhiếp Liệu đuổi đi, sau lưng Nhiếp Toàn đã tới tìm hắn.

Nhiếp Liệu bị phiền vô cùng, trực tiếp tìm một cái cớ bảo người chắn về, ôm mèo lớn đi ngủ trưa.

“Lão Nhiếp, sao tui lại cảm thấy gần đây tình cảm của đôi ta phai nhạt thế nào í.” Nằm trên giường quá thoải mái, Dư Gia Đường nhàn không có việc gì tìm việc.

“Phai nhạt chỗ nào?” Nhiếp Liệu đã không phải lần đầu tiên phối hợp với anh tìm việc như vậy rồi.

“Anh có phát hiện không, trước kia bình quân mỗi ngày anh đều phải hôn tui 23 lần, hiện tại bình quân tính xuống lại chỉ có 22.99 lần, đây là tui bắt đầu tính từ khi rời đi thành phố Hải Quang đó.”

Nhiếp Liệu không nghĩ tới linh miêu tinh vậy mà còn biết cả tính số bình quân, còn chính xác tới hai số lẻ sau hàng đơn vị, tuy rằng hắn cũng không rõ ràng tại sao lại có thể tính ra được một con số không khoa học như vậy nổi. Ấn theo phép tính bình thường, có tài nào cũng sẽ không xuất hiện được con số như thế.

“Đại Bảo, con còn nhớ rõ lần trước lúc con muốn giúp đoàn phim của Trần Tô Thanh đóng phim, đã đáp ứng ba trở về sẽ hôn ba ba mươi phút không, kết quả giờ làm sao?”

Dư Gia Đường: “……” Sau khi trở về, nửa giờ kia đã bị anh chia đến không biết phải hôn bao nhiêu lần, mãi cho đến hiện tại vẫn còn chưa có hôn đủ, còn kém hơn mười phút.

“Nếu như con cảm thấy số lần ba hôn con còn ít, vậy đổi thành con tới đi. Vừa lúc thanh toán nợ luôn.”

Nhiếp Liệu nằm thẳng, ôm linh miêu đến trên ngực mình.

Nhưng không kiên trì được mấy giây, Nhiếp Liệu lại ôm linh miêu đi xuống, “Tư thế này làm ba thở không nổi, hai ta vẫn là mặt đối mặt rồi đến đi.”

Dư Gia Đường: “……”

Kỳ thật anh vốn dĩ chỉ là muốn đùa đùa quan hốt phân mà thôi, đương nhiên không có khả năng thật sự tính toán cái thứ quỷ gì mà bình quân số lần hôn môi hằng ngày được, lại không muốn để Nhiếp Liệu mượn cơ hội lại nhắc tới chuyện “Ba mươi phút”.

Bị lão Nhiếp hôn, và hôn lão Nhiếp, đây không phải là một vấn đề.

Bị hắn thân, kết quả là Dư Gia Đường bôi cho lão Nhiếp một miệng lông mèo, hôn lão Nhiếp, kết quả là bị đè đến không dậy nổi. Miệng của động vật họ mèo không giống như con người, nếu thò lên thì ngay cả cái mũi cũng dán chung một chỗ, mỗi lần hôn mặt lão Nhiếp đều hô hấp khó khăn cực kỳ.

“Có phải anh nhớ lầm không vậy, tui làm gì mà thiếu cái gì nợ ở đâu chứ, không phải đã sớm hôn xong rồi sao, đều đã hôn nhiều lần như vậy ròi……”

Dư Gia Đường quyết định quỵt nợ.

Nhiếp Liệu xoay người mặt hướng về anh, duỗi tay liền muốn thò về bộ vị không thể miêu tả nào đó của mèo lớn.

“Anh lại ra chiêu này! Tui đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, anh làm như vậy tui rất đau!”

“Lão Nhiếp, anh bình tĩnh một chút,【 bíp ——】của tui cũng là thịt đó, anh không thể như vậy được!”

“Bình tĩnh bình tĩnh! Bình……” Đệt mịa!

Dư Gia Đường che bản thân lại, oán hận quyết định, ngày mai rời nhà trốn đi mười phút.

Tác giả có lời muốn nói: A a a a a a a a a, mọi người nói tui ngày mai có thể đúng giờ 12 giờ gửi công văn đi không? Tui đã tuyệt vọng với chứng kéo dài của mình rùi……

Đúng rồi, có tiểu thiên sứ hỏi vấn đề【 có thể biến thành người hay không 】, căn cứ vào tác giả cùng JJ đều phi thường thanh thuần không làm ra vẻ, chờ tui vuốt mèo vuốt một lần nữa, đến hậu kỳ ( hoặc là bộ phận kết cục) khẳng định sẽ biến người. Bởi vì tui chọn chính là loại 【 thuần ái 】 nha, không biến thành người, thuần ái kiểu gì chứ?

Tới, đọc với tui, thuần —— ái.

Moah moah các tiểu thiên sứ (づ ̄3 ̄)づ

Editor: Càng ngày càng dài TUT
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status