Hệ thống miêu đại vương

Chương 77: Phiên ngoại: Lý Cẩn 【 không ở bên nhau, ngược, thận trọng 】


“Lý Cẩn này làm cô hồn dã quỷ bốn trăm năm, còn hại mạng người, sao còn có thể tiến vào Luân Hồi Điện vậy?”

Vượt qua sông Tam Đồ, đi qua cầu Nại Hà, uống một chén nước trà trong tay Mạnh Bà, liền có âm sai dẫn quỷ hồn cần tiến vào luân hồi đưa đến đại điện luân hồi vãng sinh, tiến vào lục đạo luân hồi.

“Nghe nói là ở dương gian có cao tăng mở ra âm môn, siêu độ cho y, dẫn y vào địa phủ. Không thấy trên người y còn mang theo phật quang hay sao? Chẳng qua, điểm hiếm thấy nhất chính là trên người y cũng có……”

Nói đến chỗ này, vị âm sai trên mặt mang theo hoa văn màu đen kia, duỗi tay chỉ chỉ hướng về phía trước, “Có thần ấn của vị chân quân kia.”

Một vị âm sai khác vóc dáng hơi lùn một chút nghe vậy liền ngẩn ra: “Vị kia? Là vị nào?”

Âm sai trên mặt có hoa văn một bộ biểu tình “Ngươi có phải ngốc không vậy”: “Hiện giờ phía trên có thể được xưng một tiếng Chân Quân thì có mấy người hả? Mấy năm gần đây sẽ chuyển thế hạ phàm cùng có quan hệ với phàm nhân …… Ngươi nói còn có thể là ai đây?”

Lúc này âm sai vóc dáng thấp mới bừng tỉnh đại ngộ, lại đi nhìn Lý Cẩn bên cạnh mới vừa được một chén canh của Mạnh Bà xóa đi ký ức lúc sinh thời, tuy rằng đã thấy nhiều ái hận giận si, nhưng cũng không khỏi sinh ra một tia thương hại.

Vị Chân Quân kia trải qua chín vạn lần kiếp số lớn nhỏ, đã sớm rèn luyện ra một bộ ý chí sắt đá, hiện giờ lại muốn hoàn toàn chém dứt thất tình lục dục, một kẻ phàm nhân lại nhấc lên nhân quả với một thần tiên như vậy, hoàn toàn không phải là chuyện gì tốt.

Đời này Lý Cẩn phải đầu thai vào súc sinh, nhưng trên người y lại có thần ấn của Chân Quân, âm sai tầm thường thật đúng là không dám tùy tiện đẩy người ta vào súc sinh đạo.

“Nếu không chúng ta đi xin chỉ thị của đầu nhi đi?” Đầu nhi trong miệng bọn họ chính là Hắc Bạch Vô Thường—— Phạm Vô Cứu và Tạ Tất An*.

*Tên thật của Hắc Vô Thường và Bạch Vô Thường

“Việc này sợ là ngay cả đầu nhi cũng không làm chủ được……” Vòng luẩn quẩn của thần tiên, thường xuyên xuất hiện bản đồ pháo, địa vực hắc*, minh tiên địa phủ từ trước đến nay vốn đã có địa vị thấp mấy vị thần tiên trên thượng thiên một cấp, toàn bộ đều dựa vào Diêm Quân và vài vị đại đế mà chống.

*Bản đồ pháo, địa vực đen: Nghĩa thì hiểu, nhưng ghép lại cả cụm thì không hiểu, thôi tạm để đó vậy, mn thông cảm

Thời điểm hai tên âm sai đang nhìn súc sinh đạo của mình mà phát sầu, bên ngoài đột nhiên đi tới một quỷ sử của Diêm Quân, hai bên hàn huyên một lát, quỷ sử kia nói: “Hai ngày trước tên quỷ phó quét tước vương điện bên chỗ Diêm Quân đã được tạo hóa đi đầu thai, Diêm Quân nói ta đến súc sinh đạo ân xá một tên để mang về làm việc.”

Tiến vào súc sinh đạo này, đều là người vừa đáng thương lại đáng giận, Diêm Quân tốt bụng, mỗi lần chọn phó đều sẽ chọn quỷ hồn sắp bị quăng vào súc sinh đạo, lại cho bọn họ một cơ hội nữa.

Âm sai vóc dáng thấp không linh hoạt bằng đồng bạn, nửa ngày đang muốn dẫn Lý Cẩn đi luân hồi, lại bị âm sai trên mặt có hoa văn ngăn cản lại.

Âm sai kia nhìn quỷ sử nói: “Đại nhân, ngài thấy vị này như thế nào?”

Quỷ sử đánh giá Lý Cẩn từ trên xuống dưới một phen, gật gật đầu, “Người này có được bộ dạng tốt, sẽ không làm bẩn mắt Diêm Quân.”

“Vậy y đi.”

Âm sai vóc dáng thấp vẻ mặt mờ mịt: Chọn quỷ phó không phải nên xem phẩm tính cùng tay chân có cần mẫn hay không à?

Mà âm sai có hoa văn thì lại lộ ra vui mừng: “Nếu đại nhân đã chọn trúng y, vậy cứ việc mang đi thôi.”

Người này vốn chính là một củ khoai lang phỏng tay, bọn họ không dám ấn theo quy củ trực tiếp đẩy đi đầu thai súc sinh đạo, vừa lúc để vị quỷ sử này mang đi làm việc cho Diêm Quân cũng được, vừa không tính là làm trái với quy củ, lại không đắc tội với tiên nhân phía trên, sao lại không làm?

Lý Cẩn bị đưa tới trong vương điện của Diêm Quân làm tạp dịch, một lần làm chính là hai trăm năm, Diêm Quân thấy y làm việc thoả đáng cẩn thận, liền điều y từ tạp dịch làm việc vặt ở ngoại điện, tới trong nội điện, để xử lý một ít sự tình trong điện.

Một ngày kia địa phủ có khách quý tới cửa, Diêm Quân tự mình chiêu đãi, Lý Cẩn nhân lúc Diêm Quân và khách quý còn chưa trở lại vương điện, liền cẩn thận quét tước nội điện một phen, dùng linh thủy chà lau sạch bóng những pháp khí tiên gia kia.

Lúc sắp rời đi, Lý Cẩn bị một con hoàng tước hấp dẫn lại, ma xui quỷ khiến đi theo qua, vừa lúc nhìn thấy một người nam tử mặc đạo bào màu sương trắng đưa lưng về phía y đứng ở phía trước tam sinh kính.

Tam sinh kính này là kỳ bảo trời đất dựng dục nên, trên đời này cũng chỉ có trong vương điện của Diêm Quân mới có một mặt kính như vậy.

Người nọ nhìn chằm chằm tam sinh kính một hồi lâu, bên trên ngoại trừ bản thân hắn ra, vốn dĩ chẳng còn cái gì khác nữa, nhưng khi Lý Cẩn vừa xuất hiện, trên tam sinh kính kia vậy mà lại xuất hiện bộ dáng của Lý Cẩn!

Hai người nắm tay đứng chung một chỗ, tư thái vô cùng thân mật!

Chỉ tiếc cảnh tượng trên tam sinh kính này, chỉ có người thi thuật mới có thể nhìn thấy được, Lý Cẩn lại cúi đầu không dám nâng lên, ngay cả diện mạo của đối phương, y cũng không dám liếc mắt lấy một cái.

“Gặp qua đại nhân!” Thân phận như Lý Cẩn ngay cả một cái danh phận quỷ tiên cũng không có, tương đương với nhân viên tạm thời của địa phủ. Ở vào tầng chót nhất của địa phủ.

Mặc kệ người trước mặt là ai, y kêu một tiếng đại nhân đều luôn không sai.

“Ta là khách nhân của Diêm Quân các ngươi, hắn bảo ta chờ tại đây.”

Lý Cẩn vừa nghe thấy thanh âm của hắn, chỉ cảm thấy thanh âm này mang theo một cổ hàn khí còn lạnh băng hơn cả nước sông Tam Đồ, làm cho y lạnh toát từ trong tới ngoài.

Cái loại cảm giác bài xích mạc danh lúc mới vừa nhìn thấy vị tiên nhân thượng giới này, tức khắc lại xông ra.

“Mới vừa rồi hoàng tước bướng bỉnh, dẫn ngươi tới nơi này, chậm trễ thời gian của ngươi, ngươi cứ đi làm việc đi.”

Lý Cẩn nghe một câu như vậy, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, mới vừa quay người lại, đã nghe người nọ lại hỏi: “Ta đã tới chỗ Diêm Quân mấy lần, nhưng chưa bao giờ gặp qua ngươi làm việc ở đây, là mới tới sao? Tên họ gọi là gì?”

Lý Cẩn quay đầu lại khom người tôn kính nói: “Tiểu nhân họ Lý, tên chỉ một chữ Cẩn, đã làm việc ở chỗ của Diêm Quân hai trăm năm.”

Người nọ đem cái tên “Lý Cẩn” này, vòng giữa môi răng hai lần, đột nhiên cười: “Lý Cẩn, tên hay.”

Mãi cho đến khi làm xong hết tất cả công việc ngày hôm nay, thời điểm vừa định trở về nghỉ ngơi, Diêm Quân lại gọi y qua.

Diêm Quân hỏi y: “A Cẩn, Hi Lăng Chân Quân muốn nhận ngươi làm môn hạ đạo đồng, ngươi có nguyện ý theo hắn lên thiên giới không?”

Kỳ thật Lý Cẩn làm việc thận trọng, lại thành thật bổn phận, lời nói việc làm đều không vượt chức trách, Diêm Quân rất vừa lòng với y, nếu muốn lại tìm được một người vừa bề ngoài đẹp, phẩm tính lại không tồi, thì cũng không biết phải đợi bao nhiêu năm nữa, mới có thể gặp được một người thuận mắt như vậy.

Công tác tại địa phủ có đôi khi sẽ bận đến đòi mạng, có khi lại nhàn tản đến hốt hoảng, hơn nữa có rất nhiều âm sai cấp thấp, chẳng có tiền đồ gì cả.

Mà đi lên Thiên giới, thì cho dù có là một tên quét rác cũng sẽ có hàng hiệu tiên gia, đến lúc đó liền một bước lên trời từ một tên làm công lâm thời ở địa phủ được tiên ban trở thành công nhân chính thức của Thiên giới.

Diêm Quân vốn tưởng rằng Lý Cẩn sẽ đồng ý ngay tức khắc, lại không nghĩ rằng, cuối cùng y cũng không có tiếp nhận.

“Đa tạ ý tốt của Chân Quân, trên người ta nghiệt nợ quấn thân, còn thiếu nhân quả của Diêm Quân, thực sự không thể cứ như vậy mà rời đi được.”

Tạp dịch khác ít nhất cũng phải làm 500 năm mới có thể rời đi điều đến nơi khác được. Lúc này Lý Cẩn mới làm được có hai trăm năm.

Diêm Quân còn miễn cho y tiến vào súc sinh đạo chịu trừng phạt nữa, đây chính là thiên đại ân tình. Y đã chậm rãi thích ứng với sinh hoạt ở địa phủ, lại thiếu phần nhân quả như vậy của Diêm Quân, tự nhiên là phải toàn tâm toàn ý báo đáp, thành thật ở lại địa phủ mới là bổn phận.

Thiên giới có tốt mấy, thì cũng không phải là nơi mà y có thể đi.

Diêm Quân đang muốn khuyên bảo, lại nghe Hi Lăng Chân Quân đã nói trước một bước: “Đã như thế, vậy thôi đi.”

Trong lòng Lý Cẩn thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc Diêm Quân tiễn vị thượng tiên kia đi ra ngoài, y lặng lẽ ngẩng đầu, từ rất xa liếc mắt nhìn người nọ một cái, quanh thân vị thượng tiên kia bị linh quang tiên khí che dấu, đặc biệt là gương mặt, tầm mắt người ngoài cũng bị ngăn cản, pháp lực không đủ thì chỉ có thể ẩn ẩn nhìn thấy được một ít đường nét mơ hồ mà thôi.

Lý Cẩn thu hồi tầm mắt, không lại nhìn qua nữa.

“Hi Lăng, huynh đang nhìn cái gì?” Diêm Quân rất tò mò nhìn theo tầm mắt của bạn bè, lại chẳng nhìn thấy gì cả.

Hi Lăng Chân Quân nhàn nhạt nói: “Không có việc gì, nghi thức bàn long đài phong đế của ta đã định vào trăm năm sau, huynh đừng có nhớ lầm thời gian. Nếu như đến chậm, năm đó Trường Lăng đế quân không so đo với huynh, đó là do y tính nết tốt, ta lại sẽ không dễ dàng bỏ qua cho huynh đâu.”

Diêm Quân ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, “Lần đó uống tiên tửu nhiều quá, lúc tỉnh lại chỉ chậm trễ một tí thôi, lần này từ hôm nay ta sẽ bắt đầu cấm rượu.”

“Tốt nhất là như vậy.”

Lý Cẩn ở lại địa phủ an ổn làm âm sai trăm năm, ngày nọ đột nhiên trời đất chấn động, địa phủ bị một đạo linh quang đập phá đỉnh, đạo linh quang kia sau khi rơi xuống thì không biết tung tích đâu nữa.

Lý Cẩn nghe tạp dịch và âm sai bên ngoài lén nói chuyện phiếm bảo rằng, đây vốn là thời điểm một vị Chân Quân gia trên Thiên giới phong niên hiệu, không biết làm sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, từ trên Thiên giới rơi xuống địa phủ, trước mắt tiên gia đại năng của hai giới, đều đang tìm kiếm vị chuẩn đế quân này.

“Rất nhiều tiên gia đều nói, vị Chân Quân kia tu chính là vô tình đạo, lúc trảm tình trảm dục, bởi vì một ít duyên cớ, mà chém đi một sợi ấn ký nguyên thần của mình. Chính vì thiếu đi một sợi ấn ký nguyên thần này, đã khiến hắn ở trong nghi thức bàn long đài phong đế, sinh ra ma chướng. Bị thiên long đánh rớt. Trước mắt sống chết không rõ……”

Quản sự vương điện thấy mấy tên tạp dịch đang châu đầu ghé tai, liền mắng to bọn họ một trận lại nói: “Chuyện của các thượng tiên, đám tiểu nhân vật ngay cả quỷ tiên cũng không tính như các ngươi mà cũng dám nghị luận, không sợ bị những thượng tiên thần thông quảng đại kia nghe được, khiến cho các ngươi vĩnh sinh vĩnh thế cũng không thể xoay người được à.”

Lý Cẩn vẫn luôn an tĩnh làm công việc của mình, từ đầu tới đuôi động tác trên tay không hề dừng lại, như là hoàn toàn không hề nghe thấy bọn họ nói chuyện vậy.

Diêm Quân đã nói qua, cũng như những tạp dịch trước đó, chỉ cần y làm đủ 500 năm, liền có thể đi đầu thai, kiếp sau sẽ là một người toàn phúc sống lâu trăm tuổi.

Một vị chuẩn đế quân mất tích dẫn tới hai giới trên dưới chấn động, ngoại trừ những âm sai quỷ quan làm công tác bình thường, thì những người khác ở địa phủ đều bị Diêm Quân phái đi tìm người.

Lý Cẩn hoàn toàn không hề chịu ảnh hưởng, y vẫn như cũ mỗi ngày nên làm cái gì thì làm cái đó, ngẫu nhiên sẽ đến ngồi bên bờ sông Tam Đồ một hồi, nhìn chằm chằm ảnh ngược của mình trong sông, còn có khi sẽ thỉnh thoảng xuất thần nhìn oan hồn mới xuất hiện.

Điểm khác biệt duy nhất đại khái chính là, mỗi một buổi tối y đều sẽ làm một giấc mộng.

Trong mộng là kiếp trước kiếp này của y.

Sau khi mộng tỉnh, trên mặt y thường thường huyết lệ chằng chịt.

May mà, có lẽ là vì đã khóc nhiều quá, Lý Cẩn dần dần không còn khóc nữa. Chẳng sợ người nọ trong mộng có vô tình vô nghĩa, tâm như thiết thạch đi nữa, y cũng sẽ không khóc.

Lúc này đã cách ngày y đầu thai một lần nữa, chỉ kém không đến một năm.

Dương gian đều truyền Diêm Vương gia thiết diện vô tư như thế nào, máu lạnh đến cực điểm, kỳ thật hắn là một người rất trọng tình cảm.

Trong khoảng thời gian cuối cùng này, Diêm Quân cho Lý Cẩn nghỉ ngơi, cả địa phủ lớn như vậy y muốn đi đến đâu cũng được, còn có thể đáp ứng một yêu cầu của y, coi như thành toàn phần tình cảm chủ tớ của bọn họ.

Một ngày trước khi đầu thai, Lý Cẩn tìm đến Diêm Quân, nói ra ân điển mà y muốn cầu.

“Diêm Quân, tiểu nhân nghe nói phía cuối sông Tam Đồ, có một tòa luyện hồn tháp chính là thật sự?”

“Không sai, địa phương kia chính là một cái thí luyện quật, bình thường chỉ có thể vào không thể đi ra, chỉ có mỗi ba vạn năm mới có thể mở tháp một lần,”

“Ngươi muốn đi vào?” Diêm Quân đại khái đoán được ý tưởng của y, có chút kinh ngạc mà nhìn Lý Cẩn mặc dù là quỷ nhưng vẫn có vẻ phá lệ đơn bạc gầy yếu trước mắt.

“Mong rằng Diêm Quân ân chuẩn.”

“Ngươi phải nghĩ cho kỹ, nếu như không thể đi ra khỏi luyện hồn tháp, ngươi sẽ vĩnh viễn ở lại tại nơi đó, vĩnh thế không được siêu sinh, có là ai cũng không cứu được ngươi. Từ xưa đến nay, quỷ hồn đi vào luyện hồn tháp đâu chỉ có ngàn vạn, đi ra được lại ít ỏi chẳng có mấy. Kiếp sau ngươi sẽ có được mệnh tốt cả đời phú quý an khang, hà tất phải đi mạo hiểm như vậy?”

“Tâm ý ta đã quyết, cầu Diêm Quân ân chuẩn!”

Diêm Quân tự mình đưa Lý Cẩn tới luyện hồn tháp, khi cửa tháp đang muốn đóng lại, đột nhiên xuất hiện một bóng người, lấy pháp lực tự thân chống lại cửa tháp sắp khép kín, một bàn tay dùng sức giữ chặt cánh tay Lý Cẩn.

“Lý Cẩn!” Trên gương mặt xưa nay vẫn luôn vô tình lạnh nhạt của người nọ nay lại lộ ra một tia thống khổ, “Đừng đi vào! Ta đã nhớ ra hết rồi! Kiếp trước là ta rất có lỗi với ngươi, chúng ta……”

Lý Cẩn nhíu mày muốn hất văng hắn đi, lại bị lực lượng của hắn gông cùm xiềng xích không có cách nào thu tay lại.

Diêm Quân thấy tình thế không tốt, vội vàng kéo Hi Lăng Chân Quân trở lại, đợi cửa tháp khép kín, mới nhìn Lý Cẩn mắng to: “Có phải ngày ấy rơi xuống địa phủ huynh thật sự ngã đến hỏng đầu óc rồi không vậy? Đó là luyện hồn tháp đó! Huynh thật sự muốn hồn phi phách tán sao!”

Hi Lăng Chân Quân ngơ ngẩn nhìn cửa tháp đã khép kín.

“Rõ ràng là có đường đi tốt hơn, vì sao y lại phải tiến vào luyện hồn tháp chứ?”

Diêm Quân nghe vậy liền cười lạnh: “Hi Lăng, chẳng lẽ huynh đã quên, cam tâm tình nguyện tiến vào luyện hồn tháp này, ai mà chẳng phải là vạn kiếp bất phục, không còn đường có thể đi, mới đành lựa chọn con đường này.”

Hi Lăng Chân Quân nghe vậy đang muốn mở miệng, Diêm Quân đã từ trong lòng ngực lấy ra một vật hình khối màu trắng, linh quang chung quanh bắn ra bốn phía.

“Đây là Lý Cẩn giao cho ta, ấn ký nguyên thần của huynh.”

“Huynh hại y mấy trăm năm không thể tránh thoát tình nghiệt, ấn ký này lại đã bảo hộ y nhiều năm như vậy, từ nay về sau, hai người các huynh cũng coi như là hiểu rõ nhân quả duyên nghiệt, không còn thiếu nợ lẫn nhau nữa.”

“Không còn thiếu nợ lẫn nhau nữa?”

“Đúng vậy, không còn thiếu nợ lẫn nhau nữa.”

“Lúc trước huynh lưu lại địa phủ không chịu rời đi, còn không phải là vì ấn ký nguyên thần của mình trên người Lý Cẩn hay sao, trước mắt đã lấy lại được rồi, y cũng đã vào luyện hồn tháp, hai người các huynh cũng nên đường ai nấy đi thôi.”

“Lại nói huynh đã tu đến vô tình đại đạo rồi, không nên còn dây dưa với y như vậy nữa mới đúng……”

Hi Lăng Chân Quân đem mấy chữ “Vô tình đại đạo” niệm qua trong môi răng một lần rồi lại một lần, mặc kệ niệm bao nhiêu lần, trong lòng vẫn hiện lên bộ dạng Lý Cẩn nhíu mày đẩy hắn đi, trước khi cửa tháp đóng kín.

Đại đạo và tâm ma va chạm, cuối cùng vẫn là tâm ma chiếm thượng phong, khóe miệng Hi Lăng Chân Quân chảy ra từng đợt từng đợt vết máu, hắn nhìn về phía luyện hồn tháp nguy nga chót vót trước mặt, nhảy dựng lên, hóa thân thành trường long kim sắc, xoay quanh trên không trung tháp nhọn gào rống một lát, cuối cùng lại hạ xuống, biến thành một đạo phù điêu kim long sinh động như thật quấn quanh toàn bộ tháp.

Kiếp trước hắn để Lý Cẩn chờ hắn trở về Nhứ Châu Thành, nhưng hắn lại nói lỡ, một lần nói lỡ chính là gần ngàn năm.

Hiện giờ Lý Cẩn lại vì không để tồn lại nửa điểm cơ hội gặp lại hắn nữa, mà tình nguyện dấn thân vào luyện hồn tháp……

Lý Cẩn muốn để bọn họ không còn thiếu nợ lẫn nhau, nhưng bọn họ thật sự có thể không còn thiếu nợ lẫn nhau được sao?

Hắn muốn gặp lại y một lần nữa.

Luyện hồn tháp một ngày không mở, hắn liền sẽ một ngày canh giữ tại chỗ này……

Diêm Quân nhìn phù điêu kim long trên tháp kia, lẩm bẩm nói: “Hắn thật là điên cuồng rồi…… Đây chính là muốn hồn phi phách tán a……”

***

Ba vạn năm sau, ngày mở tháp.

Lý Cẩn từ trong tháp chậm rãi bước ra, y cũng không nghĩ tới bản thân thật sự có thể đi ra khỏi cái nơi hẳn phải chết kia.

Y đi được hai bước, dường như có điểm cảm ứng, quay đầu lại nhìn về phía luyện hồn tháp, lại thấy trên thân tháp nhiều thêm một bức phù điêu kim long quấn quanh, kim long kia há miệng miệng, như là đang kêu gọi ai vậy.

Lý Cẩn nhìn một cái liền không còn để ý nữa, xoay người rời đi.

Đi ra khỏi luyện hồn tháp, liền chính là quỷ tiên của Diêm Quân, về sau y còn có một chặng đường rất dài phải đi nữa.

Mà phù điêu kim long sau khi thân ảnh Lý Cẩn biến mất, long thân vàng kim trong nháy mắt liền trở nên u ám, ngay sau đó dần dần nứt toạc, hóa thành một trận tro bụi, tiêu tán trong không trung, không còn nửa điểm tung tích……

.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status