Hệ thống vạn năng: Ta là vương

Chương 32: Ngoại Truyện


* NGOẠI TRUYỆN *

Trong căn phòng rộng lớn cô nữa nằm nữa ngồi trên giường, nhìn tấm bản đồ xem xét

[ Ký chủ! Đây là thế giới khá nguy hiểm cho người mới như người. Người thật sự muốn ở lại đây sao? ]

" Ừ! "

[ Nhưng liệu nhiệm vụ này có quá khó? ]

" Ta không thấy vậy "

[ Người đã có kế hoạch rồi! Phải không? ]

" À ha! Ta sẽ khiến cho bọn chúng tự làm tất cả... "

[ Người có ý gì? ]

" Haizz! Sao ngươi ngốc quá vậy? "

[ =^=||| Xin lỗi vì đã ngu ngốc ]

Cô đứng dậy rót vào một chung trà uống

" Ta nắm giữ toàn bộ cốt truyện? "

[ Phải? ]

" Và đương nhiên ta có lợi thế về tất cả mọi mặt "

[ Ý người là... ]

" Đúng! Ta sẽ sắp đặt cho cốt truyện này, và cứ việc cho nó đi theo hương đã đặt sẵn "

[ Làm sao có thể ]

" Ha! Ngươi nghĩ đi, dù nam nữ9 chưa yêu nhau. Nhưng bọn họ dù sao cũng là nhân vật, mà một nhân vật phải luôn làm đúng trách nhiệm của mình. Còn ta, chỉ là một người xâm nhập vào đây. Chỉ cần ta khiến nam9 yêu ta trước, thì mọi việc sẽ đơn giản... "

[... ]

" Và sao đó ta chỉ cần tiếp cận Ma Tôn, bên cạnh hắn để làm nhiệm vụ chính. Ta chắc rằng khi ta bên cạnh Ma Tôn, thì nam nữ9 sẽ có thời gian bên nhau. Nhưng vì trong lòng nam9 đã có ta, nên việc nữ9 yêu đơn phương là điều không thể tránh khỏi. Và khi... ta đột ngột xuất hiện, làm cho nữ9 hận ta. Với trí thông minh của mình nàng ta sẽ lợi dụng những người có thể, và cho dù là ai đi nữa thì cũng không gây hại cho ta một chút nào. Nàng ta sẽ hận ta thấu xương, và đương nhiên Ma Tộc không thể nào không biết khi bọn chúng luôn ngấm ngầm theo dõi kẻ thù. Bọn chúng làm sao có thể không lợi dụng một con cờ tốt như vậy? "

[... ]

" Nhưng bọn chúng cứ nghĩ rằng Hi Vân và nam9 yêu nhau nên muốn lợi dụng nàng ta khiến Thất vương bỏ mạng. Nhưng lại không biết người trong lòng hắn thật sự là ta... "

[ Dù vậy đến phút giây đó bọn chúng sẽ biết ]

" Ha! Vậy thì bọn chúng sẽ diệt ai có thể, dù cho có là ai chết cũng chẳng liên quan gì đến ta. Vì chỉ cần giết được Ma Tôn thì mọi chuyện sẽ kết thúc. Và ta cũng sẽ làm cho Hi Vân chính tay giết chết người nàng ta yêu thương... Lúc đó ta sẽ truyền đạt suy nghĩ của mình cho nàng ta... khiến nàng ta mất kiểm soát và không nhận ra những gì mình đang làm... "

[ Ký chủ...! ]

" Một con đường vòng, cứ ngỡ là điều hiển nhiên. Nhưng thật ra nó đã được thay đổi chỉ bằng vài lần xuất hiện của ta "

[ Thật không hổ danh với IQ tối đa... Người thất sự còn điều gì nữa khiến tôi kinh ngạc... thưa ký chủ... ]

" Ha ha! Cốt truyện vẫn mãi là cốt truyện. Những thứ đó nên đi theo sự sắp đặt của định mệnh... "

_______________

Trở về thực tại:

Khi thứ từ trong vỏ trứng trồi đầu lên khiến cô khá bất ngờ...

[ Đó là... một thần thú... ]

Tiếng nói tiểu Bát Đản vừa dứt cũng là lúc thứ đó hoàn toàn lộ diện trước mắt cô.

Đó là một con rắn dài màu đỏ tuyệt đẹp. Đôi mắt tím phản chiếu hình bóng cô. Cuối đuôi nó là màu đen, xung quanh cơ thể rắn là hàn khí...

" Ô... Mai... Chuối... "

Cô thốt lên ba từ, con rắn đó dần bò về phía cô. Đôi mắt long lanh dụi vào đùi cô nịnh nọt

" Chủ nhân "

Tiếng nói làm nũng khiến cô rùng mình

[ Ôi mẹ ơi! Thần thú quái đản gì vậy. =∆=||| ]

" Ê thằng kia! Nói gì vậy? "

Con rắn chồi đầu lên xì lưỡi tức giận

[ Ngươi có thể nghe ta nói ]

" Ta không có điếc "

Mọi việc quá nhanh quá nguy hiểm khiến cô không thể định hình.

Bùm!

Bỗng không trung hiện ra làn khói, một con hồ ly dễ thương xuất hiện. Đôi mắt cam to tròn đối diện với ánh mắt con rắn

" Không phải trường hợp khẩn cấp ngươi mới được ra ngoài sao? "

Cô khó hiểu nhìn tiểu Bát Đản

" He he! Vì ký chủ đã lên lever 100 nên ta cũng được thăng cấp. Ta có thể ở trong hình dạng này mãi mãi luôn... "

" Xì! Một cục bông trắng "

Con rắn liếc nhẹ tiểu Bát Đản sao đó dụi đầu vào người cô

" Nè cái con quái đản rắn kia nói gì hả. Nhìn mình đi, xấu chết đi được. Ai sinh ngươi ra vậy? Thật có lỗi với tạo hóa mà " Tiểu Bát Đản xù lông tức giận

" Ngươi nói ai xấu xí? Ta đường đường là Xích Xà vương. Ngươi bất quá cũng chỉ là một con hồ ly khó ưa. Trắng như cục bông gòn thôi. Ngươi dám ăn nói với ta vậy hả "

" Ha ha! Đỡ hơn cái thân hình dẹp lép ghê ghớm kia "

" Ngươi là cái bình hoa di động. Cái lu to đùng. Không có não " Con rắn cong đuôi lại tức giận chửi mắng...

...

Thế là cuộc chiến võ mồm diễn ra, cô ngồi nhìn mà trầm mặt. Hàn khí tỏa ra từ cơ thể, cả hai quay lại đổ mồ hôi nhìn cô. Cười gượng...

" He he... Nhìn kĩ thì ngươi cũng dễ thương á. Như cái lu béo ú vậy "

" Nhìn ngươi cũng vậy. Dễ thương đến mứt muốn lấy dép đập ngươi xẹp lép luôn ấy " Tiểu Bát Đản mỉm cười nhìn cô

" Được rồi! Ngươi là ai? "

Cô nhìn con rắn kia tra hỏi

" Ta là thuộc hạ của người "

" Hử? "

" Thật ra ta là Xích Xà vương. Một trong thần thú có uy lực mạnh nhất. Vì người đã cứu ta và cho ta được tái sinh. Nên người là chủ nhân của ta "

" Thần thú? "

" Người có biết bốn đại thần thú. Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước không? Thanh Long cai quản phương Đông, Bạch Hổ của Phương Tây, Huyền Vũ của phương Nam và Chu Tước của phương Bắc. 4 đại thần thú là thống lĩnh của mọi miền. Nhưng thế giới mà họ xuất hiện không phải là nơi nào cũng có. Từ thời xa xưa vốn chúng ta đã ở một không gian vô định. Thế giới đã bị chia cắt thành từng thế giới nhỏ. Vì vậy mỗi nơi sống, môi trường sống đều khác nhau. 4 đại thần thú cũng sẽ nằm trong một phần của thế giới đó. Và họ đã bị chia cách. Và ta Xích Xà vương chính là người đứng đầu của 4 đại thần thú... "

"... Ô "

Cô bất ngờ với những lời nói của con rắn, nhưng liền dùng ánh mắt giết người quay qua tiểu Bát Đản... khiến nó rùng mình

" Ký chủ! Ta không phải cố ý giấu người "

" Vậy nói đi "

" Thật ra, hệ thống có trách nhiệm dẫn ký chủ vào từng thế giới này để hoàn thành nhiệm vụ chỉ là cái cớ. Nhiệm vụ thật sự là thu thập phần tử để ghép nối lại những mảnh vỡ ấy. Và khiến nó khôi phục "

" Phần tử? "

" Đúng vậy! Trong từng thế giới đều có một người là người sống thật. Và những thế giới ấy chúng tôi gọi là Thế Tạo ( Thế giới nhân tạo) Và tất nhiên cũng có những thế giới thật, mức độ nguy hiểm sẽ càng gia tăng. Viên Huyết Hải Thần Châu kia chính là một trong phần tử. "

" Vậy Ma Tôn là người thật...? "

" Đúng vậy! Tôi không biết vì sao nhưng có thể... đó chỉ là một mảnh vỡ linh hồn "

"... "

" Mảnh vỡ linh hồn là một linh hồn đã bị phân tán. Nó có thể trôi dạt đến nhiều nơi và thống trị từng thế giới nhỏ. Nếu ghợp lại chúng ta sẽ cứu rỗi được linh hồn của người bị phân tán ấy " Xích Xà vương gật đầu giải thích

" Tại sao lại phân tán linh hồn? "

" Có thể do chủ nhân của linh hồn này đang gặp tình thế nguy hiểm và cần phân tán linh hồn mình để không chết. Nói tóm gọn là người này không chết, chỉ cần thu thập đủ mảnh vỡ linh hồn và trao lại thân xác của người đó. Thì người đó sẽ sống lại " Tiểu Bát Đản cầm chiếc hợp lên nhìn

" Vậy sao ta phải đi thu thập phần tử? Cũng như mảnh vỡ linh hồn ấy? "

Cô vươn môi nở nụ cười nhạt

Tiểu Bát Đản cùng còn rắn nhìn nhau sau đó lắc đầu

" Có thể là người đó là kẻ đã phân rã thế giới "

" Đúng vậy! Chủ nhân! Nếu người muốn biết thì người phải đi khắp mọi nơi trên thế giới để tìm hiểu thông tin... "

Cô nghe vậy liền đưa tay lên khóe môi đang mỉm cười...

" A~! Thú vị... Xem ra sắp tới sẽ là một hành trình rất vui... "

Cô gật đầu cảm thán, con rắn đó thấy cô vui vẻ liền long lanh mắt nịnh nọt

" Chủ nhân... "

" Hử? "

" Người không định đặt tên cho ta sao? "

" Tên? Ưm... "

Cô trầm ngâm nhìn vào nó

" Tiểu Huyết "

" Tiểu Huyết =∆=?? "

" Ha ha! Tiểu Huyết... ha ha " Tiểu Bát Đản nghe thấy liền lăn lóc cười to

" Cười cái gì tên kia =∆= "

" Tên ngươi là Xích Huyết Xà. Gọi tắt là Tiểu Huyết "

" Xích Huyết Xà? Xích trong trói buộc. Huyết trong máu đỏ. Xà trong loài rắn. Rắn đỏ như sự trói buộc giữa thiên địa. Tên hay... Hạnh phúc quá điiiii ~=v=~ "

Tiểu Huyết dụi vào người cô hạnh phúc

" Hừ! Ký chủ! Không công bằng. Ta theo người lâu hơn nó, vậy mà mới lú ra đã được người đặt tên hay như vậy. Người nhìn thân hình xấu xí của nó đi, ta dễ thương hơn mà người thiên vị "

" =∆=?? NGƯƠI! NÓI! AI! XẤU! XÍ! VẬY? "

Tiểu Huyết trừng mắt dùng đuôi quấn lấy thân hình của tiểu Bát Đản... Cô đưa tay lên cằm suy nghĩ rồi liếc về phía nó

" Ngươi... gọi là Bạch Cốt Hồ yêu "

Lời nói cô khiến cả hai đứng hình trầm ngâm giải nghĩa tên

" Bạch Cốt Hồ yêu? Bạch trong màu trắng. Cốt trong tro tàn. Hồ trong mặt nước phẳng lặng cũng như tượng trưng cho hồ ly. Có nghĩa là Hồ Ly như làn nước tĩnh lặng, phút chốc khiến thứ trước mắt thành tro tàn. Bay vào Thiên Địa... "

" Hay! " Tiểu Huyết cảm thán nịnh nọt cô. Còn tiểu Bát Đản vẫn trầm ngâm

" Nhưng... ta là mèo mà... "

" Được rồi! Chủ nhân! Ta sẽ ở trong nhẫn không gian này. Lần sau người vào, người sẽ kinh ngạc "

" Ừ! "

" Ký chủ! Tiếp theo người sẽ phải đến một thế giới thực... "

Tiểu Bát Đản nhìn cô nghiêm túc

" Hử? À ha! "

" Người tuyệt đối phải cẩn trọng. Đây là một thế giới với trái tim tàn nhẫn thật sự. Vì là thế giới thực nên để thuận tiện cho cốt truyện. Người sẽ nhỏ lại... Thời gian của ngươi có rất nhiều. Và đây người sẽ sống với con người thật, ý nghĩ thật sự của họ. Tình yêu, cảm nhận và sự tàn độc của họ. Người chấp nhận nhiệm vụ này chứ? "

" ••• "

BỐP!

Tiểu Bát Đản đang nhìn cô nghiêm túc thì tiểu Huyết dùng đuôi đánh vào đầu nó. Khiến nó ôm đầu la làng

" Này cái con rắn kia! Ngươi làm gì vậy? "

" Ngươi có cần nghiêm túc như vậy không? Cứ như đại họa thế giới bắt đầu vậy "

" Híc... ngươi thì biết cái gì. Ký chủ lúc nào cũng cà rỡ hết trơn á. Ta phận làm hệ thống phải nhắc nhỡ chứ. Ta chỉ đang lo cho bọn con người ở thế giới kia thôi "

" ••• "

Nó xoa xoa đầu, ngước mắt lên nhìn gương mặt mỉm cười của cô mà rùng mình. Biết rằng mình nói sai liền lắp bắp

" Ha.. ha ha. Ta... ta không có ý đó... chỉ... chỉ là người nên cẩn thận sẽ tốt hơn... "

" Hừ...! "

[ Thực hiện quá trình di chuyển --- ]
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status