Hệ thống vạn năng: Ta là vương

Chương 94: Diệt Vong Thời Mạt Thế 13


Buổi tối 20h:

Trong một căn phòng rộng lớn, tiếng rên rỉ phát ra. Trên giường có một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau, tiếng rên yêu kiều của nữ nhân đó càng khiến không khí trở nên dâm mỹ. Đình Lan dựa vào lòng của Chu Vũ, gương mặt ửng hồng. Ngón trỏ vuốt ve lòng ngực hắn, Chu Vũ ngồi dựa vào thành giường lạnh lùng

" Vũ ca, anh có nhớ Lan nhi không? "

Đình Lan nũng nịu nói, Chu Vũ đưa tay xoa mặt Đình Lan

" Tất nhiên "

" Ưm! Em cũng nhớ anh "

Đình Lan nói rồi chườm người lên hôn vào môi Chu Vũ. Hắn vẫn lạnh lùng nhìn vào khoảng không như suy nghĩ gì đó. Đình Lan hơi chu môi hỏi

" Anh sao vậy? "

" Tên Tử Ân đâu? "

" Hử? Anh ta đã đi giết zoombie cùng các dị năng giả để thu thập Tinh Thạch rồi. Anh kiếm anh ta làm gì? "

"... Không! "

Chu Vũ cúi xuống hôn Đình Lan, cả hai tiếp tục quấn lấy nhau...

________________

Cô thu Thiên Thông Nhãn lại, ngồi trên ghế sô pha uống tách trà. Vậy là Tử Ân hiện không ở đây, đám người Di Anh cũng đã biết tới Tinh Thạch...

" Chủ nhân "

Từ ngoài tiểu Hắc bay vào, đã hơn 1 tuần rồi cô chưa gặp nó. Cô đã bảo tiểu Hắc đi thám thính và theo dõi đám người Đình Lan. Cô cười nhẹ

" Vất vả rồi "

" Chủ nhân! Lão Từ là thuộc hạ của Phong Dương thiếu, nhưng tên thiếu gia này khi ẩn khi hiện. Ông ta cũng đã có phần góp công sức vào chất lỏng virut khiến con người trở thành zoombie. Và còn có một số thông tin khác như chất lỏng Máu, nó có màu đỏ và có công dụng ngăn chặn virut ăn vào não con người. Nếu uống đủ 3 số lượng thì việc virut ở trong não sẽ bị loại bỏ. Nhưng đến nay chỉ có 5 bình là chế tác thành công. Còn có một loại chất lỏng màu xanh lam, đó là dung dịch chống đói cho zoombie. Nó sẽ khiến zoombie không còn thèm khát thịt người nữa "

Cô hạ mi mắt che đi đôi đồng tử lạnh lẽo, nói

" Còn gì nữa? "

" Ta còn biết một thông tin rất quan trọng. Có một loại dung dịch màu đen, nghe nói là làm thức tỉnh dị năng cho con người. Hiện đã bị zoombie lấy đi. Và quan trọng nhất nó có thể là nguồn ma pháp Hắc Am mà chủ nhân đang tìm "

Cô kinh ngạc, nhìn qua tiểu Hắc

" Ý ngươi là sao? "

" Theo như ta biết được thì loại dung dịch này được làm ra từ máu của người chết. Để ở nơi này khẳng định đã hấp thu không ít tà khí. Nói là dung dịch nhưng thực chất nó là một nguồn khí đen dồi dào được đựng trong cái lọ. Nó đã hấp thu rất nhiều tà khí, những cái xác chết không hồn... Ta nghĩ nó chính là ma pháp Hắc Ám đã vô tình được tạo ra "

Cô nhếch môi, đặt tách trà xuống dựa đầu vào ghế

" Rất tốt! "

" Chủ nhân! Nhưng nó đã bị thất lạc "

" Không sao! Cứ từ từ "

Tiểu Hắc nhìn cô không hiểu, cô bước lên giường ngủ một giấc. Cơn gió thổi qua mát mẻ, cô nằm trên giường chìm sâu vào bóng tối...

Cô đứng giữa một màu đen, cô đưa chân bước đi. Một quả cầu ánh sáng chói mắt hiện lên, ánh sáng như muốn xé toạc cả màn đêm này. Một lúc sau có thêm một quả cầu đen xuất hiện. Cô kinh ngạc

" Rốt cuộc các ngươi là thứ gì? "

Cô nheo mày lại, đề phòng nhìn chúng. Hai quả cầu cứ sáng lên, vây quanh cô. Cô nhìn vào quả cầu màu đen dường như càng ngày càng lớn mạnh hơn. Tà khí nó tỏa ra cũng có gì đó mạnh hơn thường ngày.

" HÃY TÌM THẤY CHÚNG TA... "

Một lần nữa quả cầu màu đen xuyên qua xâm nhập vào cơ thể cô. Cô ngã xuống....

Đôi mắt cô mở ra nhìn lên trần nhà, bàn tay cô đang nắm chặt cái mền. Cô từ từ ngồi dậy, giấc mơ này đã luôn xuất hiện...

Bỗng cô nghe thấy tiếng hỗn loạn bên ngoài, liền thay quần áo. Cô nhìn lên đồng hồ đã 1h khuya, đưa ngón tay lên nâng gọng kính. Ánh sáng lạnh tỏa ra, tiểu Hắc từ ngoài bay vào nói

" Chủ nhân! Có zoombie "

Cô bước xuống, nhìn đám người đang tụm ba tụm bảy lại với nhau. Lão Từ đứng đó, cô nhìn hỏi

" Diệp Cơ đâu? "

" Hử? Đám người Diệp Cơ đã đi giết bọn zoombie rồi. Đám zoombie đó đang muốn phá hủy khu nghiên cứu đằng sau chúng ta "

Cô nheo mày lại đi ra ngoài cổng, nhìn đám zoombie đang bị dị năng giả giết. Thừa cơ hội chạy ra ngoài...

Cô đến nơi nhìn hơn 200 con zoombie đang cố phá hủy một cánh cửa. Đám người Âu Nghi đang giết chúng

" Mũi tên nước "

Tiếng nói Di Anh vang lên, mũi tên băng xuyên qua đầu chúng. Cả Tử Khang cũng đang cầm súng giết zoombie. Gương mặt tuy sợ nhưng lại rất ngoan cường...

Cô đứng ở một góc quan sát, một con zoombie biến dị lơ lửng giữa không trung. Thân hình nó đầy máu, đám người Đình Lan tấn công nó nhưng tất cả đều không được

Cô nheo mày lại, con zoombie này rất khác với những con zoombie biến dị bình thường... Nó rất mạnh

" Mọi người, đề phòng "

Đình Lan nhìn lên con zoombie biến dị nói, đôi mắt hiện lên ham muốn. Chắc chắn cô ta muốn có tinh thạch của con zoombie này để tăng cường sức mạnh.

Đình Lan đưa tay tạo ra vòng sáng đánh vào người con zoombie

- Rốngggggggg

Nhưng thân thể con zoombie chẳng xi nhê gì, nó rống lên một tiếng hung tợn sau đó bay đến tấn công Đình Lan. Đình Lan kinh hãi tạo lá chắn nhưng lại bị vỡ ngay tức thì. Di Anh thấy liền đánh mũi tên nước vào người con zoombie khiến nó chuyển hướng. Diệp Cơ cố gắng dùng sắt đánh nó nhưng đều bị phản tác dụng. Âu Nghi sợ hãi

" Thân hình nó cứng quá, không được. Mau chạy thôi "

" Không! Chúng ta phải giết nó "

Đình Lan phản lại lời của Âu Nghi, đưa tay lên tạo ra luồn khí hồng quấn lấy cổ con zoombie. Nó quay lại nhìn Đình Lan dữ tợn. Cô núp ở một góc cười nhẹ, dùng một luồn khí vô hình đánh vào mặt con zoombie

- Grào.... grừ

Nó tức giận, đám zoombie kia vây quanh Đình Lan khiến cô ta kinh hãi.. Đám người Âu Nghi cố giết sạch đám zoombie bên dưới nhưng phải tốn rất nhiều thời gian. Con zoombie biến dị hung tợn lao về phía Đình Lan, nắm lấy cổ cô ta đưa lên không trung.

Cô nhếch môi, một lần nữa tán mạnh vào người con zoombie biến dị.

- Rốnggggggg

Nó điên cuồng cắn mạnh vào cổ Đình Lan

" Aaaaaaaaaa "

Mọi người kinh hãi, máu nhỏ giọt xuống

" Đình Lan... "

Di Anh sợ hãi kêu lên, con zoombie rút răng ra. Đình Lan đau đớn yếu ớt bịnh lấy vết thương

Xẹt!

Bỗng một đạo sáng chém đứt tay con zoombie biến dị khi nó chuẩn bị bóp chết Đình Lan. Cô khó chịu nhìn qua, liền thấy Tử Ân cầm thanh kiếm trên tay. Ôm Đình Lan đang yếu ớt...

Con zoombie biến dị bị chặt đứt cánh tay liền nổi giận, cầm lấy tay mình cố ghép lại nhưng không được liền quăng xuống cho đám zoombie kia ăn.

" Không sao chứ? "

Tử Ân lạnh lùng hỏi Đình Lan, cô ta yếu ớt lắc đầu. Tử Ân đưa tay tạo ra một luồn sét đánh thẳng về phía con zoombie biến dị. Khi thấy hắn lo đánh với zoombie biến dị cô liền tạo ra bàn tay vô hình đẩy một con zoombie lên gần Đình Lan để giết chết cô ta.

Vút!

Nhưng con zoombie nhanh chóng bị chém đứt đầu, cô nhìn đến âm trầm. tiểu Hắc bên cạnh cô nói

" Hắn cản trở người thưa chủ nhân "

Cô không nói gì, nhìn con zoombie lao vào Tử Ân. Hắn vừa ôm Đình Lan vừa chiến đấu, đám người Di Anh cũng phải bận giải quyết những con zoombie kia...

Tử Ân lạnh lùng nhìn con zoombie biến dị, một quả cầu sấm sét màu vàng đưa lên đầu nó. Con zoombie nhìn lên

- Gràoooooo

Những tia sét bổ xuống đầu nó, ánh sáng tia ra khiến người khác không thấy gì. Đám người Âu Nghi nhìn nhau vui mừng. Nhưng khi tia sét biến mất, một cái bóng nhanh như chớp lao tới Tử Ân. Hắn kinh hãi nhảy ra tránh đi móng vuốt sắc nhọn. Con zoombie vẫn lành lặn khiến ai nấy sợ hãi, Tử Ân nói

" Đi "

Đám người sát lại gần nhau đề phòng, Đình Lan yếu ớt nhìn qua Diệp Cơ. Đáy mắt hiện lên tức giận, dùng ánh sáng vô hình đánh bay Diệp Cơ vào trong đám zoombie

" Aaaaaa "

" Diệp Cơ "

Mọi người kinh hãi, Âu Nghi muốn chạy lên nhưng bị Di Anh kéo lại. Tử Ân la lên

" Trở về trước "

Cô lạnh lẽo nhìn đám người Âu Nghi trở về, nụ cười lạnh trên khóe môi Đình Lan. Diệp Cơ đứng giữa bầy thây ma sợ hãi, cô nhìn đến chiếc xe của mình gần đó liền chạy lại mở ra. Cô lật tấm đệm ngồi của ghế láy lên, một chiếc hộp xuất hiện. Cô mở ra lấy một cây súng dài cùng một quả bom

bằng bằng bằnggggggg

Đám zoombie ngả xuống, cô kéo Diệp Cơ về phía mình. Con zoombie biến dị nhìn cô

- Grừ.... rốngggggg

Cô tháo trái bom quăng về phía đám zoombie, chúng ngả xuống. Chỉ còn lại mấy mươi con, chúng sợ hãi lùi ra không dám tiến lên. Con zoombie biến dị nhìn cô, Diệp Cơ sợ hãi nói

" Cậu chạy đi... đừng quan tâm tớ... "

Cô lấy ra một ống tiêm, chích vào người Diệp Cơ khiến Diệp Cơ ngả xuống ngủ một giấc. Cô nhìn lên con zoombie biến dị, bắn vào nó

- Rốngggggggg

Nó cảm nhận được cái đau liền tức giận gào rống, xông về phía cô. Cô bắn liên tục nhưng nó đều né được, khi con zoombie biến dị sắp đến gần thì A Phong xuất hiện. Con zoombie thấy A Phong chắn trước mặt cô liền đưa mắt đề phòng. Nó có thể biết được A Phong là cùng chung một loài, nhưng sau lại bảo vệ cô...

" Không sao... chứ? "

Cô lắc đầu, A Phong gật đầu nhìn lên con zoombie. Đôi mắt vàng hiện lên sự tàn độc của dã thú. Đám zoombie phía dưới đều đồng loạt quỳ xuống, con zoombie biến dị cũng sợ hãi. A Phong bỗng chốc biến mất khiến con zoombie biến dị hoan mang nhìn xung quanh

Phập!

Một bàn tay đầy móng nhọn bóp nát đầu con zoombie biến dị, đám zoombie sợ hãi quay đi. A Phong lấy ra một viên tinh thạch màu đỏ to, dùng khăn lau thật sạch sẽ sau đó đưa cho cô. Cô cười nhẹ nhận lấy, nhìn Diệp Cơ đang ngủ say. Sau đó quay qua A Phong hỏi

" Đi đâu? "

" Tôi thấy không tiện, nên đã ở ngoài... "

A Phong nhìn cô, cô đưa tay xoa đầu hắn

" Ở ngoài sẽ lạnh lắm... "

" Không sao "

" Được rồi! Vậy tôi vào trước "

Cô đỡ Diệp Cơ vào nhà, A Phong nhìn theo cô sau đó biến mất. Cô trở về căn cứ, bước vào trong Âu Nghi thấy bọn cô liền chạy lại. Tử Khang nước mắt chảy xuống lo lắng

" Hai chị có sao không? "

" Diệp Cơ sao vậy? "

" Không sao! Chỉ ngủ chút thôi "

Cô trả lời Âu Nghi, đưa Diệp Cơ cho Âu Nghi

" Cậu đem Diệp Cơ vào phòng nghỉ đi "

" Ừ "

Cô nhìn xuống Tử Khang

" Đình Lan đâu? "

" Họ đang ở phòng nghiên cứu của tiến sĩ Từ "

" Đưa ta đến đó "

" Dạ "

Tử Khang đưa cô đến một căn phòng, cửa được làm từ kim loại cứng nhất. Mở cửa ra, cô cùng Tử Khang đi vào. Đình Lan nằm trên giường, gương mặt nhợt nhạt. Tử Ân khi thấy cô cũng không có biểu hiện gì, vẫn lạnh lùng. Lão Từ thở dài nói

" Chuyện này e là không thể cứu "

Di Anh nghe xong liền hoảng hốt, sợ hãi nói

" Sao lại như vậy? Tiến sĩ, ông nhất định có cách mà "

" Lan nhi thế nào rồi? "

Từ ngoài Chu Vũ đi vào, lão Từ thấy hắn liền nói

" Thiếu gia, Đình Lan bị zoombie cắn trúng "

Chu Vũ vẫn đôi mắt lạnh lẽo đó nhìn vào Đình Lan, bước lại đỡ cô ta dựa vào lòng hỏi

" Em không sao chứ? "

" E...em... lạnh... lạnh quá... nóng... nóng nữa... "

Đình Lan yếu ớt run rẩy, Chu Vũ đặt Đình Lan xuống. Lão Từ nói

" Thiếu gia... "

Chu Vũ lấy ra hai lọ dung dịch đỏ, đưa cho lão Từ lạnh lẽo

" Cho uống đi "

" Nhưng... "

" Đó là thứ gì? "

Di Anh tò mò hỏi, lão Từ nói

" Đây là dung dịch ngăn chặn virut xâm nhập vào não khi bị zoombie cắn hay cào trúng. Chỉ có điều phải đúng 3 lọ mới hoàn toàn khôi phục... "

Lão Từ nhìn qua Chu Vũ, đôi mắt hiện lên phân vân. Di Anh hoảng hốt

" Nó có hiệu quả như vậy sao? "

" Phải "

Cô lên tiếng xác định, Di Anh nhìn qua khó chịu

" Sao cô khẳng định như vậy? "

" Vì uống rồi "

Cô dựa vào tường, Di Anh kinh ngạc. Lão Từ nhìn qua Chu Vũ kinh hãi

" Thiếu gia...? "

" Đủ rồi! Cho Lan nhi uống đi "

Lão Từ làm theo lời Chu Vũ, Di Anh nhìn đến lo lắng

" Nhưng chẳng phải 3 lọ mới có thể hoàn toàn loại bỏ sao? Sao chỉ có 2 lọ? "

Lão Từ vừa cho Đình Lan uống vừa nói

" Tất cả chỉ có 5 lọ, nếu như Dao Sương đã uống 3 lọ thì chỉ còn 2 mà thôi "

Di Anh tức giận nhìn qua cô

" Tại sao phế vật như cô lại có thể uống chứ? Đáng nhẽ cô nên chết để Đình Lan sống. Chúng tôi cần Đình Lan hơn kia mà "

Lời nói Di Anh tàn độc, mọi người trong phòng nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lẽo. Di Anh hoảng hốt, cắn môi quay đi. Cô lạnh nhạt dựa vào tường, nhìn về phía Chu Vũ. Hắn thấy cô nhìn mình liền quay đi, Tử Ân bước đến kéo tay cô ra ngoài. Chu Vũ nhìn theo nắm chặt lòng bàn tay...

________________

Cô bị Tử Ân kéo đi đến một khoảng trống của góc tường, cô hỏi

" Có gì sao? "

" Vẫn khỏe chứ? "

" Khỏe "

Tử Ân lạnh lùng nhìn cô

" A Phong đâu? "

Cô lạnh nhạt nâng mắt kính

" Không biết "

Tử Ân im lặng, sau đó quay người rời khỏi. Cô nhìn theo, đôi mắt ánh lên sự khó chịu và không kiên nhẫn. Tiểu Hắc trên vai cô nói

" Tên đó đã cản trở người "

" Ta biết "

" Người sẽ giết hắn? "

" Không "

" Tại sao? "

Cô nhếch môi, đôi mắt đỏ sau gọng kính hiện lên sự hứng thú.

" Không cần phí thời gian, dù sao ta cũng biết Đình Lan làm sao dễ chết như vậy. Nói thế nào cô ta cũng là nữ9 "

" Vậy chủ nhân tính thế nào? "

" Sắp rồi! Ngươi cứ chờ xem đi "

_________________

Sáng hôm sau:

Mọi người tập trung ở một căn phòng, Đình Lan đã tỉnh lại và đỡ hơn. Nhưng việc cô ta mọc răng nanh và bị tấn công bởi zoombie vẫn khiến mọi người sợ hãi và bàn tán.

- Gì chứ? Nữ thần của chúng ta đây sao?

- Trời! Vậy mà cũng bị cắn cho được

- Phải đó, thật vô dụng

- Cô ta thảm hại tới mức đó sao?

...........

Đình Lan nắm chặt lòng bàn tay, nhìn qua Diệp Cơ vẫn bình an vô sự vui vẻ nói chuyện với Âu Nghi mà sự ghen tức nổi lên

' Tại sao? Tại sao con nhỏ đó lại luôn bình an vô sự như vậy? Còn mình lại phải chịu sự sỉ nhục. Ta đường đường là người tu chân tài giỏi, làm sao có thể bị đám phàm nhân này chửi rủa? Ta không cam lòng, không cam lòng '

Đình Lan đỏ mắt nhìn qua cô, hận ý nơi đáy lòng càng mãnh liệt

' Tất cả đều tại nó, bọn nó nên chết hết. Nên chết hết '

Cô nghe được suy nghĩ của Đình Lan, nhếch môi cười lạnh. Lão Từ đứng trên khán bụt nói

" Các vị, theo như chúng ta biết. Thì Mạt Thế đã diễn ra hơn 2 tháng nay. Dân số con người cũng đã rơi vào thảm họa. Mà những con zoombie đó lại càng ngày càng mạnh, nhưng dị năng giả thì lại quá hiếm hoi. Hôm nay tôi triệu tập mọi người là muốn nói, nếu ai có đủ lòng can đảm và sức mạnh thì hãy đi tìm một lọ dung dịch. Nó là lọ dung dịch giúp chúng ta thức tỉnh dị năng và tăng cường sức mạnh. So với Tinh Thạch thì nó lợi hại hơn trăm ngàn lần. Ai tìm ra lọ dung dịch đó, thì sẽ trở thành thủ lĩnh diệt zoombie. Dẫn dắt con người tìm lại cõi sống "

Đình Lan nghe xong liền kích động, sự tham muốn trỗi dậy.

' Ha! Chỉ cần có được nó thì ta sẽ là người mạnh nhất... '

Đình Lan nhìn qua cô, ánh mắt hiện lên khát máu.

Cô nghe xong liền nhếch môi cười lạnh, tiểu Hắc trên vai nói

" Thì ra chủ nhân đã biết trước "

Lão Từ nhìn xuống mọi người đang xôn xao, nói

" Sao đây là những người tôi chỉ định, nếu ai còn muốn tham gia thì có thể dơ tay. Đầu tiên là Phong Dương thiếu, Diệp Cơ, Âu Nghi, Tử Ân, Tử Khang, Đình Lan, Di Anh... và cuối cùng là Dao Sương "

Âu Nghi và Diệp Cơ kinh ngạc, Đình Lan nhìn qua cô căm phẫn. Diệp Cơ lo lắng nói với lão Từ

" Tiến sĩ, ta rất vô dụng. Sẽ cản chân mọi người "

" Ha ha! Không sao, ngươi cũng là một người xuất sắc. Dao Sương sẽ dẫn dắt ngươi đi đến con đường của sinh tử "

Lão Từ nhìn xuống cô, mọi người đồng loạt vỗ tay. Đình Lan cười lạnh, đôi mắt tràn ngập tức giận cùng căm hờn

' Đám tạp chủng, lần này tao sẽ diệt cỏ tận gốc '
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status