Hẹn kiếp sau gặp lại chàng

Chương 132: Tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy



"Không sao cả" Tạ Phong Tiêu cười hời hợt: “Nó còn chưa chơi đùa đám người chúng ta cho đã, đang đợi tôi gọi ra tên của một người, để đổi lại tôi"

Tôi mở miệng định hỏi, anh ta định gọi tên ai, nhưng câu hỏi đến bên miệng lại không hỏi ra được.

Nếu anh ta trả lời là tôi, vậy thì xấu hổ đến mức nào chứ.

Tuy tôi không hỏi, nhưng Tạ Phong Tiêu lại nhíu mày, dường như Tạ Phong Tiêu đoán được câu hỏi của tôi.

"Sao hả, cô muốn biết trong đám người chúng ta, người tôi quan tâm nhất là ai à?" Anh ta chủ động mở miệng.

"Ha ha" Tôi cười gượng hai tiếng, nói sang chuyện khác: "Bất kể là ai, anh cũng vân là người tốt, không hề gọi tên người kia để đổi cho anh"

"Đúng vậy đấy” Tạ Phong Tiêu cũng cười: "Có điều không ngờ được cô ấy lại ngu ngốc như vậy, tự rơi xuống địa bàn của Tuyết Nữ luôn”

Nụ cười của tôi cứng lại rồi.

"Anh thích nói đùa thật đấy" Tôi không cười nữa.

"Ai nói đùa chứ?" Gương mặt Tạ Phong Tiêu cũng nghiêm túc hẳn lên: “Sau khi Tuyết Nữ bắt tôi đến đây, cảnh tượng mà tôi nhìn thấy vẫn luôn là cô, nó không ngừng mê hoặc tôi để gọi ra tên cổ"

Tôi nhìn chằm chằm Tạ Phong Tiêu, muốn xem xem lời anh ta nói ra là thật hay giả.

Tạ Phong Tiêu dường như nhìn thấu nghỉ ngờ của tôi, nhướng mày: "Sao hả? Vẫn cảm thấy kỳ lạ, tại sao tôi luôn nhiều lần giúp đỡ cô?"

Tôi gật đầu.

"Được, tôi cho cô biết" Giọng nói của Tạ Phong Tiêu đột nhiên trở nên nhẹ hơn, anh ta cúi người thấp xuống, đến gần bên cạnh tai tôi. Khoảng cách đột nhiên thu hẹp như vậy khiến cho tôi có chút không thoải mái, nhưng tò mò với câu trả lời của Tạ Phong Tiêu, tôi gắng gượng cố nén ý muốn lui về phía sau.

“Nguyên nhân chính là." Tạ Phong Tiêu được đẳng chân lân đăng đầu càng ngày càng đến gần, thậm chí hơi thở khi nói chuyện còn phả vào tai tôi: "Bí mật.."

"Anh!" Tôi bị anh ta chọc giận không còn gì để nói, nghiêng mặt sang đang định mång anh ta hai câu thì phát hiện gương mặt anh ta vẫn ở bên cạnh đầu tôi. Tôi vừa quay đầu, đã trực tiếp đối diện với gương mặt tuấn tú phóng đại của anh ta. Khoảng cách chỉ có ba centimet.

Thậm chí tôi có thể nhìn thấy được nụ cười chòng ghẹo trong đôi mất đào hoa kia.

"Anh trêu tôi!" Tôi tức giận muốn đẩy anh ta ra, không ngờ đến tốc độ của anh ta còn nhanh, hon.

Một giây sau, mặt anh ta đột nhiên càng kề sát tôi hơn, trên mặt tôi bỗng dưng có một cảm giác mềm mại.

Đệch.

Tên Tạ Phong Tiêu này hôn lên mặt tôi!

Tôi vội vàng lui về sau, che kín mặt mình, vẻ mặt khó có thể tin nối: "Anh đang làm gì thế hả?"

So với sự luống cuống của tôi, trên mặt Tạ Phong Tiêu vẫn là nụ cười bỡn cợt như trước.

"Cô căng thẳng như thế làm cái gì? Cũng không phải lần đầu tiên tôi hôn cố"

"Cái gì không phải lần đầu tiên, anh cho tôi.." Tôi tức giận đang định mảng Tạ Phong Tiêu mấy câu, nhưng từ phía xa xa, đột nhiên vang lên âm thanh xoạt xoạt xoạt xoạt. Âm thanh kia giống như hana thanh của băng vỡ vụn.

Sắc mặt Tạ Phong Tiêu đột nhiên thay đổi, kéo tôi một cái, nép vào đảng sau một cây trụ bảng.

"Là Tuyết Nữ Gương mặt anh ta tối sầm lại, thấp giọng nói. Rắc rắc.

Rắc rắc.

Âm thanh băng vỡ vụn càng ngày càng dày đặc, càng ngày càng đến gần, trước khi tôi kịp phản ứng lại, một bóng dáng màu trắng đột nhiên dãn dần hiện ra từ bên trong vô số những trụ băng.

Thật sự là Tuyết Nữ.

Động tác của Tuyết Nữ này nhanh như ma quỷ, chí trong nháy mắt, qương mặt tái xanh của nó đã đến gần trước mặt chúng tôi. "Cô trốn kỹ vào" Tạ Phong Tiêu đẩy tôi ra đằng sau, còn mình thì nhảy ra phía trước.

“Tạ Phong Tiêu!” Tôi kinh hãi gọi anh ta.

Mặc dù biết Tạ Phong Tiêu có học thuật Mao Sơn, nhưng tôi cảm thấy anh ta là một tên gà mờ, nếu không sẽ không bị Tuyết Nữ giam giữ nhiều ngày như vậy.

Tạ Phong Tiêu lao thẳng vào Tuyết Nữ, trong tay cũng nằm chặt một lá bùa màu vàng, đập thắng lên trán Tuyết Nữ. Khi lá bùa vàng kia chạm vào Tuyết Nữ, Tuyết Nữ hú lên quái dị.

Nhưng đột nhiên sắc mặt nó nhanh chóng trở nên dữ tợn, tàn bạo đánh về phía Tạ Phong Tiêu.

Tạ Phong Tiêu kinh hãi, vội vàng nghiêng người né tránh. Cùng lúc đó, lá bùa vàng trên trán nữ quỷ đột nhiên cháy lên ngọn lửa quỷ màu xanh lam, biến thành tro bụi.

Thực lực của Tạ Phong Tiêu và nữ quỷ kia rõ ràng chênh lệch nhau quá nhiều, anh ta hoàn toàn chỉ gång gượng chống đỡ mà thôi, cuối cùng tôi cũng không nhịn được nữa, cầm một mẩu bảng bên cạnh, rạch một nhát lên tay mình.



Sau đó, tôi lao về phía Tuyết Nữ.

Trong nháy mắt khi máu của tôi chạm vào Tuyết Nữ, Tuyết Nữ như phát điên hét ầm lên, khổ sở giãy giụa trên mặt đất.

"Trời ạ" Tạ Phong Tiêu nhin thấy cảnh tượng như vậy, hoàn toàn trợn tròn mắt: "An Tố, cô có mệnh cách cứng cỏi sao?"

Tôi không có thời gian nói nhảm với anh ta, kéo anh ta dậy, leo lên bức tường bằng: “Đi nhanh lên!"

Tường băng rất trơn, tôi sợ không leo lên được, nhưng Tạ Phong Tiêu sức khỏe tốt, cầm hai trụ băng đâm thành lỗ trên bằng, từng chút bò lên trên, còn tôi đi theo con đường của anh ta, cố gång leo lên.

Tôi nhanh chóng nghe thấy tiếng Tuyết Nữ lại gầm lên một tiếng, tôi cúi đầu, đã sợ đến mức hồn bay phách lạc. Tuyết Nữ đó cũng đã bò lên tường băng.

Đáng sợ hơn nữa là, tốc độ của nó rất nhanh, sắp bắt được mắt cá chân của tôi rồi.

Tôi càng sốt ruột hơn, vội vàng liều mạng bò lên.

Nhưng đột nhiên tôi bị trượt tay.

Toàn thân tôi mất thang bằng, ngã xuống bên dưới.

*Tiểu Tố!" Tạ Phong Tiêu quay đầu kinh hoàng kêu lên, muốn bắt lấy tôi, nhưng tay chúng tôi lại sượt qua nhau giữa không trung.

Khi ngã xuống, trong đầu tỏi chỉ có một suy nghĩ.

Tại sao Tạ Phong Tiêu lại gọi tôi là Tiểu Tố?

Nhưng rất nhanh sau đó, tôi hoàn toàn không còn tinh thần suy nghĩ đến vấn đề này nữa.

Bởi vì tôi nhìn thấy, sau khi tôi ngã xuống, Tuyết Nữ lập tức từ trên tường băng nhảy xuống, lao về phía tôi.

"Tiểu Tố!" Tạ Phong Tiêu ở chỗ cao hơn lo lắng kêu to.

"Anh mau đi đi!" Tôi hét to lên với anh ta.

Tôi biết mình không chạy thoát được rồi, chỉ mong rằng Tạ Phong Tiêu có thể bình an rời khỏi đây.

Nhưng điều khiến tôi khiếp sợ là Tạ Phong Tiêu hoàn toàn không tiếp tục leo lên nữa, mà lại không do dự chút nào, cũng nhảy xuống từ trên tường băng.

Có phải người này bị điên rồi không?

Sau khi Tạ Phong Tiêu nhảy xuống, anh ta rơi thẳng lên người Tuyết Nữ. Anh ta lại ném ra mấy lá bùa vàng, dường như muốn quyết một trận sống chết với Tuyết Nữ kia.

Nhưng Tuyết Nữ này quay đầu cần một cái lên cổ Tạ Phong Tiêu.

"A!"

Sắc mặt Tạ Phong Tiêu trắng bệch, thân thể nặng nề ngã về phía tường băng.

"Tạ Phong Tiêu!"

Lần này tôi hoàn toàn hoảng sợ đến phát điên rồi.

Tôi không do dự chút nào cào nát cánh tay vừa mới cầm máu của chính mình, lao về phía Tuyết

Nữ. Nhưng lần này Tuyết Nữ đã rút được kinh nghiệm rồi.

Thân hình nó lui về phía sau, nhanh chóng tránh được tôi, nhưng cùng lúc đó, nó cũng nhanh nhẹn bẻ một đoạn nhū băng sắc nhọn ở bên cạnh, sau đó ném về phía tôi.

Tôi không tránh kịp, lập tức bị nhũ băng cắm trúng vào bả vai bên trái.

Nhũ băng này ấn chứa sức mạnh cực kỳ lớn, xuyên qua bả vai của tôi, đấy cả người tôi ngã về phía sau.

Bich!

Tôi sống sờ sờ bị nhũ băng này ghim lên tường băng sau lưng.

Đau quá!

Đời này, cho đến bây giờ tôi chưa từng phải chịu đau đớn nào như vậy, đau đến mức muốn run rẩy, nhưng thân thể vừa run, trên vai lại càng đau đớn hơn!

Tôi cố gắng chống đỡ thân thể, nhìn thấy Tạ Phong Tiêu ở phía xa xa sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhằm nghiền, không biết sống chết ra sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1560 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status