Hẹn kiếp sau gặp lại chàng

Chương 152: Xin anh hãy cứu anh ấy



Cảm giác đó, quả thực là vô cùng kỳ dị.

Tôi thật sự có thể cảm nhận được, lớp da trên cằm mình bị kéo lên.

Không!

Không được lột da mặt của tôi!

Åm!

Ngay tại thời điểm tâm trạng tôi sụp đổ, cánh cửa đang khóa chặt đổ sập xuống ầm ầm, nặng nề rơi vào người Bạch Phấn Bà.

"Ngao!"

Bạch Phấn Bà rít lên quái dị và nhảy sang một bên.

Tôi trợn tròn mắt, vừa nhìn thấy thân hình mành khánh đứng ở cửa, nước mắt liền trào ra.

"Tiết Xán!"

Có quá nhiều chuyện xảy ra vào hôm nay, tôi đã không chịu nổi những cảm xúc lên xuống thất

thường, nhịn không được mà hét lên. Tiết Xán vội vàng bước tới, nâng tôi dậy từ dưới mặt đất.

Khi cơ thể của hắn dán lên người, tôi mới nhận ra cả người hắn đều ướt đẫm, trên quần áo dinh đầy bùn đất.

Lúc này tôi mới nhận ra, cơn mưa bên ngoài vẫn đang rơi tầm tã, đường trên núi sụt lún, Tiết Xán hẳn là phải chạy bộ tới.

Một nơi nào đó trong lòng tôi cảm thấy xúc động.

Nước mưa nhỏ xuống từ mái tóc của Tiết Rắn, lướt qua gương mặt điển trai lấm bùn của hắn.

Đây là lần đầu tiên, tôi thấy Tiết Xán chật vật như vậy.

Tiết Xán củi đầu nhìn về phía tôi, khi ánh mắt hắn dừng ở vết thương trên người tôi, con người đen của hắn co rút lại và nhìn về phía Bạch Phấn Bà với ánh mắt lạnh lão như bằng. Bạch Phần Bà bị ánh mắt của hắn uy hiếp, huyện thuyên một hồi rồi chuẩn bị lao về phía trước.

Nhưng Tiết Xán chỉ nâng tay lên, đánh ra một chưởng.

Quỷ khi ào ào trút xuống, Bạch Phần Bà kêu lên thàm thiết muốn nhày ra ngoài cửa sổ, nhưng bà ta còn chưa đứng dậy, cơ thể đã đột nhiên bị nghiên thành mánh vụn!

Ào rào rào.Vô số mảnh phấn trắng rơi xuống mặt đất.

Bạch Phấn Bà ban nãy suýt chút nữa giết chết tôi và Tạ Phong Tiêu, trong nháy mắt đã bị Tiết Sản giết chết ngay lập tức.

Tiết Xán mau chóng đặt tay lên người tôi, muốn giúp tôi chữa trị vết thương.

Nhưng tôi hoàn toàn không quan tâm tới những vết thương kia, chỉ dùng chút sức lực cuối cùng của mình, tứm chặt lấy ống tay áo ướt đẫm của hắn.

"Tiết Xán... Cầu xin anh... Tôi xin anh..." Cả người tôi yếu ớt, run rẩy không nói nên lời.

Tiết Xán dường như đã bị bộ dạng này của tôi hù dọa, hắn ôm tôi thật chặt và thấp giọng nói:

"An Tố, em muốn nói gi?" Nước mắt tôi không kìm được mà chảy xuống, tôi cố gắng nói ra vài chữ.

"Cứu, cứu lấy A Viễn... hãy cứu... Tạ Phong Tiêu..."

Trong phút chốc, tôi nhìn thấy thân hình Tiết Xán cứng đờ. Tôi biết mình rất quá đáng.

Tiết Rắn liều mình vượt núi tìm tôi, nhưng tôi lại câu xin hẳn cứu một người đàn ông khác.

Với lòng tự tôn của minh, hắn nhất định sẽ không chịu nổi. Nhưng hiện tại tôi thật sự chẳng quan tâm nhiều đến vậy, chỉ khóc lóc cầu xin hắn: “Van xin anh... cứu lấy anh ấy... cầu xin anh... cứu anh ấy."

Một lúc sau, Tiết Xán nằm lấy tay của tôi và đặt tôi năm ngửa dưới đất.

"Được"

Tôi nghe thấy hẳn thốt ra một chữ.

Dây thần kinh đang căng thẳng của tôi lúc này mới hoàn toàn được thà lỏng. Giây tiếp theo, tôi rơi vào vùng tăm tối...

Đó giống như là một giấc mộng dài đẳng đẳng. Khi giấc mơ đó bắt đầu, tôi đang ở trong một đáy vực sàu, nhưng cuối cùng, một bàn tay mạnh mẽ đã kéo tôi ra khỏi vực thảm,Tôi giãy giụa muốn nhìn xem ai đã cứu mình, nhưng tôi còn chưa nhìn rõ gương mặt kia đã giật mình tinh lại.

Tôi vội vàng ngồi dậy, phát hiện mình đang nằm trong căn phòng trải chiếu Nhật, Yuko đang ở bên cạnh và cầm khăn lau mặt giúp tôi.

Thấy tôi tinh dậy, Yuko mừng rỡ quay đầu nói vọng ra bên ngoài cửa: “Ngài Tiết! Cô An đã tỉnh lại rồi.”

Tôi không nghe rõ cô ấy đang nói cái gì, chỉ túm lấy cánh tay của cô ấy, vội nói: "A Viễn... Không, Tạ Phong Tiêu đâu? Anh ấy có sao không?”





Tôi nhớ rằng trước khi tôi ngất đi, Tạ Phong Tiêu đã bị Bạch

Phấn Bà đánh ngất xiu, tôi rất lo cho anh ta.

Yuko bị phản ứng mạnh mẽ của tôi làm cho hoảng sợ, nhưng cô ấy vẫn đáp lại: “Anh Tạ không có việc gì, anh ấy đang nghi ở ngay gian phòng bên cạnh! Cô An, cô định đi đâu vậy!”

Yuko còn chưa nói hết câu, tôi đã vùng dậy từ trong chăn và lao ra ngoài cửa.

Lúc này, cánh cửa vừa vặn được mở ra, tôi nhìn thấy Tiết Xán bước vào.

"An To?"

Hắn nhíu mày nhìn tôi như muốn nói gì, nhưng tôi đã nhanh chóng quãng lại một câu: "Tôi đi thăm Tạ Phong Tiêu" sau đó chạy vọt ra khỏi phòng.

Vừa bước vào căn phòng bên cạnh, tôi đã thấy Tạ Phong Tiêu năm trong tấm nệm trải trên chiếu Nhật, sác mặt tải nhợt gần như trong suốt,

Tôi đỏ hoe mắt kiếm tra cơ thể của anh ta, may mắn nhận ra dù anh ấy rất yếu, nhưng vết thương trên người đã khép miệng.

Xem ra Tiết Xán quả thực đã chữa trị giúp anh ấy.

Tôi đang cần thận đắp lại chăn bông giúp Tạ Phong Tiêu thì đột nhiên, cánh tay đã bị người ta túm lấy.

Tôi hoảng sợ, quay đầu nhìn lại thì thấy gương mặt tối sầm của Tiết Xản.

Trong lòng tôi thật sự quá lo lắng cho Tạ Phong Tiêu, không nhận ra sắc mặt của Tiết Rắn đang rất tệ, chi buột miệng hỏi hằn: “Tiết Xán, Tạ Phong Tiêu không sao chứ?"

Bàn tay Tiết Xán túm lấy tôi càng siết mạnh, tôi đau tới nỗi bất đầu xuyt xoa.

"Em đúng là rất quan tâm đến người này nhỉ?" Tiết Xán lườm tôi, giọng điệu khó lường.

Tôi giật mình, sau đó liền giải thích: "Anh ấy là người bạn thuở thơ ấu ở trại trẻ mồ côi của tôi, chính là đứa bé mập mạp trong tấm ảnh trên đầu giường, hơn nữa anh ta vì cứu tôi mới bị thương, làm sao tôi không lo lắng cho được"

Ánh mắt Tiết Xán chot loe lên: "Tên nhóc mập mạp kia sao?

"Đúng vậy"

Thật là trùng hợp” Tiết Xuân länh đạm nói một câu.

Quả thực rất trùng hợp, khiến tôi cảm thấy rất khó tin.

"Không chết được.” Một lát sau, Tiết Xin mặt không đối sắc thốt ra ba chữ.

Tôi hơi nhíu mày.

Đây là kiểu trả lời gì vậy.

"Vậy liệu có để lại di chứng hay không?" Tôi tiếp tục truy hỏi: "Nhất là hình như đầu của anh ấy bị va đập, không biết... a!”

Tôi còn chưa dứt lời, đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng,

Lúc tôi hoàn hồn thì nhận ra Tiết Xin đã vác tôi lên vai như một cái bao tải và rời khỏi phòng.

"Tiết Xán, anh muốn mang tôi đi đâu?" Trong lòng tôi sợ hãi,

nhịn không được giãy giụa nói.

“Chẳng lẽ em không muốn làm rõ ràng, xem lần này rốt cuộc là ai làm hại em sao?" Tiết Xán ở bên dưới tôi từ từ đáp.

Tôi lập tức ngừng vùng vẫy và sửng sốt.

Tiết Xán công tôi ra khỏi phòng và bước vào một căn phòng phía cuối hành lang.

Người đứng ở trước cửa là Lưu Tử Hạo.

Vẻ mặt anh ta lo lắng, vừa nhìn thấy tôi và Tiết Xán liền chạy tới, quỳ sụp xuống.

“An Tố Chủ tịch Tiết... Toi van xin anh... Van xin anh hãy bỏ qua cho Nhân Nhãn, cô ấy bị ma quỷ xui khiến, không hề cố y!"

Trước sự cầu xin khổ sở của Lưu Tử Hạo, Tiết Xán không thêm liếc mát nhìn gần, chi dùng một cước đá văng anh ta, vác tôi đi vào trong phòng.Trong căn phòng, An Nhân đang ngồi trên ghế, trên trán cô ta dán một lá bùa, cả người dường như đông cứng, không hề nhúc nhích.

Tiết Xán buông tôi ra và giật lá bùa xuống, An Nhân liền giật mình, đứng bật dậy khỏi chiếc ghế và quỳ xuống trước mặt tôi, cô ta kéo vạt váy của tôi khóc lóc nói: "Chị à... Thật xin lỗi, là Bạch Phấn Bà kia mê hoặc em, em không cố ý muốn hại chị đâu! Thật sự em không cố ý đâu!"

An Nhân dù sao cũng là diễn viên, lúc này đã khóc đến quặn thất ruột gan, vô cùng chân thành.

Tôi nhìn về phía Tiết Xán với nỗi sợ hãi trong lòng.

Hån đã làm gì mà khiến cho kẻ kiêu ngạo như An Nhân phải sợ hãi thành bộ dạng này?



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1560 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status