Hẹn kiếp sau gặp lại chàng

Chương 157: Không hủy bỏ đám cưới ma



Suốt cả ngày, tôi và Tiết Xán giống như một cặp đôi không thể bình thường hơn, cùng nhau ăn kem lề đường, cùng nhau chụp những tấm ảnh Nhật Bản, thậm chỉ còn cùng nhau tới khu vui chơi.

Tiết Xán vô cùng lợi hại, bất kể là trò chơi gì cũng có thể lập tức lên tay, không chỉ gấp rất nhiều

búp bê từ máy gắp thú mà còn đổi được rất nhiều phần thưởng cho tôi. Lúc rời khỏi khu vui chơi hai tay tôi đã gần như đầy ắp, ông chủ xém chút nữa rơi nước mắt tiễn chúng tôi đi.

Chúng tôi chơi điên cuồng tới tận đêm, Tiết Xán mói nói:

"Muộn quá rồi, quay về thôi”.

Tôi sửng sốt nhìn đồng hồ, phát hiện hóa ra đã mười giờ rồi.

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Tôi lưu luyến không rời đem bộ kimono trả lại cho cửa hàng rồi theo Tiết Xán trở về khách sạn. Bước vào khách sạn, Tiết Xán vẫn thuê một căn hộ có hai phòng ngủ như trước. Trong lúc Tiết Xán tắm rửa, tôi đảng ngồi trong phòng khách ăn đồ ăn vặt vừa mua về, bỗng nhiên nhận được một tin nhắn của Tạ Phong Tiêu.

"Tiểu Tố, em đã nói rõ với con quỷ kia chưa?"

Tôi giật mình.

Phải rồi.

Hôm nay là buổi hẹn xa xỉ cuối cùng rồi, qua hôm nay, có phải tất cả đều phải kết thúc rồi không.

Chắc chản Tiết Xán cũng muốn nói rõ ràng với tôi, nhưng chờ hắn nói ra, không bảng tôi tự bảo

vệ chút phẩm giả cuối cùng và chủ động lên tiếng.

Tôi đang suy nghĩ miên man, cửa phòng tắm đột nhiên bật mở, Tiết Xán khoác áo tắm bước ra.

"Em còn chưa tắm sao?" Hắn nhướn mày hỏi tôi.

Tôi ngạc nhiên nhìn hẳn, những lời Tạ Phong Tiêu nói với tôi lúc trước không ngừng văng vắng trong đầu.

Đà tới lúc nên dút khoát chấm dứt.

Tôi hit sâu hai cải, cuối cùng cũng lấy đủ can đàm: "Tiết Xán, tôi muốn hỏi anh một chuyện"

Tiết Xán ngồi xuống bên cạnh tôi, thuận miệng đáp: "Nói đi" "Rốt cuộc thì bao giờ chúng ta mới có thể giải trí đám cưới ma?

Tôi vừa dứt lời, cơ thể của Tiết Xản đột nhiên cứng đờ.

Giây tiếp theo, hàn bất ngờ đẩy và ấn mạnh tôi vào cây cột bên cạnh.

Chiếc ghế sô pha phát ra tiếng kếo kẹt dưới sự tác động mạnh mẽ này.

Tôi hoảng sợ ngẩng đầu, liền thấy đôi con ngươi đen láy của Tiết Xán đang trừng trừng nhìn mình, lửa giận trong đó quả thật sắp thiêu rụi tôi. "An Tổ, em vội vã muốn hủy bỏ đám cưới ma với tôi như vậy sao?" Hản chầm chậm cất tiếng nói, giọng nói của hắn lạnh lẽo như băng tuyết.

Tôi run rẩy.

Tôi nuốt một miếng nước bọt: "Chẳng qua tôi cảm thấy nên giải quyết chuyện đó sớm thôi... Hơn nữa chung quy lại tôi cứ ở cùng một chỗ với anh cũng không ổn lắm, tôi vẫn nên chuyển..."

Tôi còn chưa nói hết lời, tay của Tiết Xán đột nhiên túm lấy cổ tôi. Cảm giác lạnh như băng ập đến, tôi hoàng sợ và đột nhiên im lặng.

Mặc dù hiện tại tôi tin rằng Tiết Xán sẽ không làm hại mình, nhưng cơn giận trong mát hắn lúc này khiến tôi cảm thấy rất sợ hãi.

"Em muốn chuyển đi đâu?” Một lát sau, Tiết Xán chậm rãi nói.

“Chỗ ký túc xác chưa ở được, nhưng A Viễn đã hứa với tôi...a!

Tôi giải thích cắn thận, nhưng vừa nói được nửa chừng, Tiết Xán đột nhiên ngăn tôi lại. Khoảng cách giữa hai người chúng tôi bỗng chốc trở nên sát sạt không kẽ hở, tôi thậm chí còn cảm nhận rất rõ hơi lạnh phát ra từ người hắn.

Cùng lúc đó, hai tay của hắn đặt ở hai bên đầu tôi, khiến tôi bị giam cầm giữa hai cánh tay của hản

“Nói tiếp, cậu ta đồng ý gì với em?" Tiết Xán lạnh lùng nói.

"Anh.. anh cách xa tôi ra một chút.. Tôi bị tư thế mờ ảo này làm cho tim đập rộn ràng, giấy giụa nói. Nhưng Tiết Xán chẳng những không rời đi mà ngược lại còn dùng tay túm lấy cằm của tôi, ép tôi nhìn thẳng vào hắn.



"Nói mau, em muốn dọn tới ở chỗ của hắn sao?” Khóe miệng Tiết Xán nhếch lên hơi châm chọc: "An Tố, sao tôi lại không nhận ra em thiếu vắng đàn ông như thế nhi? Em nói thích tôi, nhưng vừa quay đầu đã quyến rũ kẻ khác?”

Tôi không thể tin nhìn Tiết Xán, không thể ngờ rằng hắn lại nói ra những lời này.

"Anh nói cái gì vậy hả, tôi và A Viễn là bạn bè, chúng tôi không..."

"Bạn bè? À; bạn bè ở thời buổi này của các người, e là có sự khác biệt với những gì tôi biết Tiết Xán cười khẩy ngắt lời tôi: “Em đừng quên, bây giờ em vẫn còn là vợ của tôi.”

Tôi giận đến phát run lên, giận dữ nói: "Cái gì mà vợ, không phải anh nói sẽ hủy bỏ đám cưới ma với tôi sao?"

"Nhưng bây giờ tôi đổi ý rồi."

Tôi ngỡ ngàng.

Đổi ý là sao?

Nói cách khác, hắn không muốn hủy bỏ đám cưới ma với tôi nữa sao?

"Tại sao chứ?” Tôi giận dữ nói: "Chính anh đã nói, anh muốn trả tự do cho tôi, muốn..."

"Đó là trong điều kiện sự an toàn của em được đặt lên hàng đầu!” Tiết Xuân đột nhiên bùng nổ gần như hét lên, con người đen của hắn co rút lại: "An Tổ, em có biết tình hình hiện tại của mình nguy hiểm cỡ nào không! Lần này là Bạch Phan Bà, ai biết tiếp theo người nhà họ Ninh lại dùng chiêu gì chứ? Nói tóm lại, bây giờ em tuyệt đối không được rời xa tôi nửa bước."

Nói tới đây, hắn không thèm quan tâm tới sự phản kháng của tôi mà ôm thắng tôi lên, bế về phía căn phòng của hắn.

Tôi liều mình phản kháng nhưng đều vô dụng, cuối cùng cũng bị Tiết Xán ném lên cái chiếu Nhật trong phòng hắn.

Hai cánh tay mạnh mẽ của hắn ôm ghì lấy tôi, làm cho tôi không thể cử động được.

"Ngú đi." Hắn nói bên tai tôi: “Yên tâm, tôi sẽ không chạm vào em."

Cơ thể tôi cứng ngắc, cảm xúc ngổn ngang.

Tôi biết Tiết Xán vì lo lắng cho tôi nên mới không hủy bỏ đám cưới ma.

Nhưng nếu chúng tôi cứ tiếp tục dây dưa với nhau, tôi thật sự sợ rầng, bản thân sẽ ngày càng lún sâu...

Sau khi quay về từ Nhật Bản, tôi lập tức trở lại cuộc sống bình thường.

Mặc dù tôi không còn là thư ký của Tiết Xán, nhưng hắn vẫn mang tôi theo khắp mọi nơi như ngày trước, ngay cả đi họp, cũng là tôi ngồi bên cạnh hắn và sử dụng email liên lạc với

Farley

Qua mấy ngày, những người khác trong khách sạn cũng đã trở về. Tôi đọc tin tức thấy cái chết của Hồng Thanh Nhã được coi là một vụ tự tử.

Sau khi Tạ Phong Tiêu trở về đã luôn muốn hẹn tôi đi chơi, nhưng Tiết Xán không cho phép tôi ra ngoài.

Ngày tháng trôi qua bình yên, mãi cho tới một ngày, có người đột nhiên phá vỡ sự yên bình đó.

Hôm ấy, tôi đang ở trong văn phòng của Tiết Xán soạn thảo văn bản cho Farley, một người đột ngột lao thẳng vào văn phòng chủ tịch.

Tôi đang tự hỏi ai lại to gan lớn mật như vậy, vừa ngẩng đầu liền thấy gương mặt khí thế hung hãn của Lưu Tử Hạo.

“Cậu trẻ!” Lưu Tử Hạo bước tới trước bàn của Tiết Xán, gầm lên giận dữ nói: "Sao cậu có thể đưa Nhân Nhân tới chỗ đó được chứ!"

Ban đầu tôi còn thấy lạ từ bao giờ Lưu Tử Hạo lại dám hô to gọi nhỏ với Tiết Xản như vậy, hóa ra là vì An Nhân.

An Nhân đã trở về cùng đám người trong khách sạn, chí e là, Tiết Xán đã giữ lời hứa, đưa cô ta tới nơi tôi không nhìn thấy.

Nhưng Tiết Xán đã đưa An Nhân đi đâu, mà khiến cho Lưu

Tử Hạo kích động như vậy?

Tiết Xán thán nhiên liếc nhìn Lưu Tử Hạo một cái, giống như không nghe thấy lời chất vất của anh ta, mặt không đổi sắc nói: "Ai cho phép cậu vào đây?"

Một câu ung dung điềm nhiên của Tiết Xán đã châm ngòi cho bầu không khí xung quanh. Lưu Tử Hao lap tức khựng lại, yêu thế nơi: "Tôi chi muốn nói là, cậu có thể nể tình tôi, buông tha cho nhân nhân

Nể mặt cậu? Tiết xán cười lạnh một tiếng rồi dựa lưng vào ghế ngắt lời Lưu Tử Hạo, cậu có mặt mũi cỡ nào mà khiến tôi phải nể mặt ?



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1560 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status