Hẹn kiếp sau gặp lại chàng

Chương 173: Cạm bẫy của nhà họ An



Chúng tôi đợi trong góc, nhìn Tiết Xán đang đứng chính giữa vòng tròn ngọn nến và đột nhiên giơ tay lên.

Những ngọn nến đó lập tức được thắp sáng. Ngay sau đó, chỉ nghe thấy tiếng loạt soạt. Một luồng âm khí ập tới từ bốn phía, tôi lạnh đến nỗi run lập cập.

Gió thổi phần phật, rèm cửa và giấy tờ trong phòng đều bị phất tung.

Tôi sởn tóc gáy...

Bởi vì gió không thổi tới từ một hướng mà giống như là ào đến từ mọi hướng, từ các lối vào khác nhau, tụ thành một luồng không khí âm u trong phòng.

Ngọn nến đong đưa theo từng hướng gió khác

nhau. Lúc này, tôi bỗng nghe thấy tiếng sột soạt phát ra từ trong bóng tối bên ngoài cửa. Âm thanh đó giống tiếng thì thầm của người, nhưng tần suất rất cao, như thể đang nguyền rủa điều gì đó.

Nó càng ngày càng vang, càng ngày càng to, và bất chợt, tôi cảm thấy gió xung quanh mình càng sôi trào dữ dội hơn.

Ngọn lửa trên cây nến điên cuồng gom góp lại cùng nhau, chẳng mấy chốc, nó đột nhiên cháy thành ngọn lửa cao một mét, ánh lửa ngút trời! Tiết Phong ở bên cạnh tôi bỗng thay đổi sắc mặt. "Không đúng! Đây không phải hơi thở của chồn lông vàng!”

Mặt tôi biến sắc, tôi còn chưa kịp hỏi anh ta có ý gì thì đã nhìn thấy vô số bóng quỷ xông vào! Soạt!

Tất cả những bóng quỷ đó tập trung xung quanh ngọn lửa cao ngất và gào thét liên tục, cả căn phòng lập tức trở thành một nơi giống như tu la địa ngục!

"chuyện gì đang xảy ra vậy!" Tôi túm lấy Tiết Phong: "Không phải là chôn lông vàng à? Tại sao lại có nhiều quỷ đến như vậy?"

Mặt Tiết Phong tái mét: "Không biết, lễ nào nhà họ An cũng chọc phải ma quỷ?”

Tôi nhanh chóng nhìn về phía Lâm Nhã Lan, thì thấy bà ta sợ hãi lắc đầu liên tục.

So với sự hoảng loạn của chúng tôi, Tiết Xán đứng ở trung tâm trận pháp vẫn bình tĩnh như cũ, hản chỉ cười khẩy nhìn những con dã quỷ đó: *Tự đâm đầu vào chỗ chết"

Dứt lời, hắn nhấc tay. Ngay sau đó, chu sa ở xung quanh bay về phía đám ma quỷ kia.

Tôi cứ tưởng bọn chúng sẽ lập tức tan thành mây khói, nhưng cảnh tượng khiển tôi khiếp sợ đã xảy ra.

Những hạt chu sa đó không bay về phía đám ma quỷ, ngược lại là rơi hết vào ngọn lửa trên tất cả cây nến. Bất thình lình, những ngọn lửa đó biến thành màu tím xanh!

Cùng lúc đó, tôi nhìn thấy thân hình cao ráo của Tiết Xán hơi lảo đảo.

"Tiết Xán!" Lần này tôi đã sợ hãi hoàn toàn, vội vàng định chạy vào trong kết giới.

"Không được vào!” Nhưng Tiết Xán chỉ che ngực, quay sang gầm lên giận dữ với tôi.

Khi hắn quay đầu lại, tôi mới nhìn rõ mặt hắn trảng bệch đến đáng sợ, khóe miệng còn có một chút máu.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Tiết Xán bị thương Tôi chỉ cám thấy đầu mình "ù" một tiếng nặng như vậy.

“Chết tiệt, chu sa này có vấn đề!” Lúc này, Tiết Phong đã nhận ra điểm mấu chốt. Anh ta nhanh chóng ngồi xổm xuống, bốc một nắm chu sa ở rìa kết giới đưa lên mũi để ngửi.

Ngay sau đó, mặt anh ta biển sắc.

"Đây vốn không phải là chu sa, mà là giọt lệ quỷ!"

"Giọt lệ quý là gì?" Tôi tắm lấy Tiết Phong, tái mặt hỏi.

"Là một vật kịch độc dùng để đối phó ma quỷ, chỉ cần quý đưa quỷ khí của mình vào giọt lệ quỷ, nó sẽ trúng độc ngay lập tức" Tiết Phong tái mặt đáp.

Tôi chợt hiểu ra.

Lúc nấy, Tiết Xán coi đống giọt lệ quỷ này như chu sa nên đưa quý khí của mình vào, bây giờ đã bị trúng độc!

"Nhưng tại sao lại có giọt lệ quỷ?" Tôi hốt hoảng: "Không phải anh là người chuẩn bị chu sa à?"

Tiết Phong liếc nhìn kết giới, mặt mày nặng nề: "Ban nãy em tự rải chu sa à? Có người nào khác chạm vào nó không?"

Tôi đờ người ra.

Là Lâm Nhã Lan!

Tôi quay phát lại thì thấy Lâm Nhã Lan và An Hoành Viễn còn đứng nguyên tại chỗ.

Hai người họ không chút sợ hãi khi đối mặt với nhiều ma quý như vậy, chỉ thờ ơ nhìn Tiết Xán và nở nụ cười lạnh như băng.



Đặc biệt là An Hoành Viễn, lúc này trên khuôn mặt của ông ta nào còn sự điển cuồng nữa, chỉ có căm hận và khoái cảm sau khi trả thù!

Cuối cùng tôi cũng đã hiểu.

“Lâm Nhã Lan! An Hoành Viễn! Hai người lửa gạt tôi!" Tôi tức giận đến nỗi gọi thắng tên của họ.

Bọn họ chậm rãi quay đầu, trong nụ cười có thêm vài phần mỉa mai.

An Hoành Viên nói một cách độc ác: "Đúng vậy, đừng nói là cô nghĩ chúng tôi quay về để cầu xin con quỷ Tiết Xán đó đấy? Cậu ta đã hại Nhân Nhân thành như vậy! Tôi nhất định phải khiến cậu ta trả giá đất!"

Tôi tức giận đến run rấy cả người.

Tôi nế tình tinh cảm lúc xưa mà giúp họ, nhưng họ lại lợi dụng tôi để làm hại Tiết Xán!

"Đồ khốn nạn!"

Tôi giận dữ máng một câu, hoàn toàn đánh mất lý trí mà nhào về phía Lâm Nhã Lan và An Hoành Viên.

Khi tôi sắp tủm được tóc của Lâm Nhã Lan, tôi bỗng nhiên cảm giác được một luồng gió lạnh thổi vào mặt.

Tôi cảm thấy trời đất như quay cuồng!

Ngay sau đó, cơ thể tôi mất thăng bằng và nện mạnh xuống đất!

Đồng thời, một giọng nói âm u lạnh lẽo đầy phấn khích vang lên sau lưng tôi.

“An Tố, ai cho phép chị chạm vào cha mẹ tôi vậy?"

Tôi không màng sự đau đớn trên người mình mà quay phất lại, chỉ thấy An Nhân chậm rãi bưỚc ra từ trong bóng tối. Vẫn là khuôn mặt nhỏ nhân xinh đẹp như trước, nhưng lại có chút tiều tụy, vẻ mặt âm u lạnh lùng võ cùng.

Máu toàn thân tôi đông lại.

"Cô, sao có lại ở đây?" Tôi kinh ngạc thốt lên.

An Nhân nở nụ cười khát máu.

"Tại sao tôi không thể ở đây? Chẳng lẽ tôi nên ở Afghanistan, chịu đựng sự si nhục của những gã đàn ông dơ bãn đó ư" Khi An Nhân nói đến cầu sau, mặt cô ta nhãn nhỏ lại vì đau đớn, giọng chói tai đến mức suýt đâm thủng màng nhĩ của tôi.

"Là do cô cài bẫy.” Nỗi khiếp sợ to lớn làm tôi bình tĩnh lại: "Nhưng cô lấy giọt lệ quý từ đâu ra? Ai đã đưa cho có? Ai bảo cô làm như thế?"

An Nhân lại cười.

Nhưng tiếng cười lần này của cô ta vô cùng kỳ dị. Nó giống như có hai giọng nói xếp chồng lên nhau.

Một trong đó là của An Nhân, mà giọng còn lại thì hơi quen tai. Tôi còn chưa kịp nghĩ xem giọng đó là của ai, một giọng nói đột nhiên vang lên.

"Đương nhiên là tôi đã dạy họ. Sao vậy, An Tổ, cô có thích món quà tôi đã chuẩn bị không?”

Một luồng khí lạnh từ bên trong xương cốt của tôi thẩm thấu ra ngoài.

Bởi vì mặc dù giọng nói đó phát ra từ người An Nhân, nhưng nó không phải của An Nhân, và lại An Nhân cũng không hà miệng.

Ai?

Không phải An Nhân, vậy rốt cuộc là ai đang nói?

Ngay khi tôi đang hoảng loạn, giọng nói đó lại vang lên đầy sâu xa.

"Thế nào? An Tố, cố quên mất tôi nhanh như vậy ả? Vô tình thật, phải biết rằng tôi đã nghĩ đến cô và Tiết Xán mỗi ngày môi đêm đấy"

Cuối cùng tôi đã nhận ra giọng nói này! Không ngờ lại là Chung Tuyết!

Tôi thực sự không biết làm thế nào để miêu tả nỗi sợ hãi hiện tại của mình. Tôi cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất, nhưng An Nhân đột nhiên bước tới giẫm lên tay tôi.

Cùng lúc đó, cô ta chậm rãi vén tóc của mình lên và xoay người đưa lưng về phía tôi.

"Á"

Khi nhìn thấy đồng sau của An Nhân, tôi hét lên một tiếng, suýt chút nữa ngất đi!



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1560 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status