Hẹn kiếp sau gặp lại chàng

Chương 215



Tôi chi cảm thấy run sợ trong lòng.

Ai lại đi trộm thử tro cốt này chứ?

Tôi nghĩ mình nên nói cho Phương Tinh biết chuyện này, bèn mau chóng quay về cùng với Tiết Xán.

Nhưng khi quay trở lại làng Miêu, tôi phát hiện Phương Tinh không có ở trong phòng.

Không chi như vậy, mà Na Cô cũng không có ở đây.

Tôi không hiểu gì cả, cảm thấy có phần sợ hãi,

Sắc mặt Tiết Xán cũng trăm xuống, hần nhảy ra khỏi căn nhà người Miêu, nhìn thấy một người Miêu qua liền túm lại. đi

Người Miêu vốn hay gây gổ, bị Tiết Xán túm lấy lập tức tỏ vẻ hung hăn, nhưng Tiết Xán chỉ lạnh lùng liếc qua, người đó bỗng nhiên nguội lạnh như rơi vào một hầm băng.

"Nói, Na Cố ở chỗ này có phải là vu sư trong làng của các người không?" Tiết Xán nói với vẻ mặt lạnh tanh

Người Miêu kia bắt đầu toát mồ hồi.

"Đúng vậy... Một låt sau, anh ta mới trả lời lại bằng tiếng Hán.

Sắc mặt của Tiết Xin ngày càng sa sầm: "Vậy anh có biết tại sao người Hán lại tới tìm gã không?"

Người Miêu kia tỏ vẻ nghi hoặc.

"Các người... không phải tới đế tìm ngôi miếu đó sao?" Anh ta hỏi.

Ngôi miếu đó?

Tôi cảm thấy chúng tôi cuối cùng cũng chạm được tới mục đích thật sự của Phương Tinh khi tới đây, lập tức chạy tới trước mặt tên người Miêu kia và truy hỏi: "Miểu nào?"

Vẻ mặt của người Miêu kia đột nhiên trở nên thành kính, anh ta hạ giọng nói: "Đương nhiên là miếu Nữ Thần, bắt đầu từ mấy năm trước, đã có một vài người Hân đến ngôi làng của chúng tôi, đều là để cầu xin Na Cổ dẫn bọn họ tới miếu Nữ Thần."

"Ngôi miếu Nữ Thần đó để cầu điều gì?"

"Tôi không biết" Tên người Miêu đáp.

Tiết Xán tỏ ra thiếu kiên nhắn, hån túm lấy cổ áo người Miêu và gần giọng nói: "Đừng giả ngu với tôi." Có lẽ vì sát khí trên người Tiết Xán quá nặng, người Miêu này có hơi sợ hãi, vội vàng nói: "Tôi không nói dối, tôi chi biết là, gia đình nào trong làng có người chết đi, đều đến cầu xin Na Cổ này dẫn bọn họ tới miếu Nữ Thần. Tôi còn trẻ, ba me vẫn khỏe mạnh, chưa từng đi tới miếu Nữ Thần, cho nên thật sự không biết rốt cuộc miểu Nữ Thần có tác dụng gi!"

Sắc mặt tôi tái nhợt.

Gia đình nào có người chết đều đi tới ngôi miếu đó?

Quả nhiên, việc Phương Tình tới đây có liên quan tới cái chết của ba cô ấy.

Điều này càng khiến tôi lo lắng không yên,

Tiết Xán biết không hỏi được điều gì có ích từ tên người Miêu này nữa, liền thả anh ta ra. Tên người Miêu hốt hoảng bỏ chạy.

"Tiết Xản, anh nói xem cái miếu này rốt cuộc là thứ gì?" Tôi không nhịn được hỏi Tiết Xán.

Tiết Xán lắc đầu đáp: "Pháp thuật của người Miêu hết sức cổ quái, anh cũng không rõ lắm. Nhưng cô bạn kia của em nhất định đã chuẩn bị rất kỹ càng để đi tới nơi đây, chúng ta có thể đi kiểm tra những thứ đồ cô ấy mang theo.

Hai mắt tôi sáng lên.

Phải rồi,

Trên đường tới đây, Phương Tinh không ngừng ôm lấy máy tính bảng và điện thoại của mình nghiên cứu, hån là sẽ tra được lý do cô ấy tới đây ở trong đó.

Tôi và Tiết Xán lập tức quay về phòng, bắt đầu lục tìm trong balo của Phương Tình.

Mặc dù tôi biết Phương Tinh rất ghét người khác đụng vào đồ đạc của cô ấy, nhưng giờ phút này, tôi chi sợ cô ấy làm chuyện gì thiếu suy nghĩ, cũng chẳng thèm quan tâm nhiều chuyện như vậy,

Điều khiến tối thất vọng là, người số một trong lĩnh vưc cấu thả lần này lại thật sự rất cần thận, cô mang theo cả máy tính bảng và điện thoại di động, không hề để lại trong balo, ấy

Tôi đang chuẩn bị bỏ cuộc thì ánh mắt của Tiết Xán đột nhiên trầm xuống, hắn mọi từ trong balo của Phương Tình ra một cái túi nhỏ.

Tôi củi đầu nhìn, bên trong cái túi kia đều là đồ lót của Phương Tình.





Tôi lập tức tối sầm mặt mày, thật muốn tát vù một cái về phía Tiết Xáản: "Con quỷ già hảo sắc nhà anh làm gì.. anh, Nhưng chưa nói hết câu, tôi đột nhiên ngây cả người.

Bởi vì tôi lại thấy Tiết Xán bởi ra một chiếc hộp màu đen ở trong đống đồ lót của Phương Tình.

Tôi sững sờ.

Đây là thứ gì? Tại sao Phương Tình phải giấu nó trong túi đồ lót?

Cô ấy sợ chủng tôi phát hiện ra sao?

Tôi đưa tay muốn mở cái hộp ra, nhưng Tiết Xán đã túm tay tôi lại: "Đừng động vào.

"Đây là thứ gi?" Tôi nhìn vẻ mặt của Tiết Xán, liền biết hắn đã biết thứ ở trong cái hộp này là gì.

Tiết Xán hơi củi đầu, vẻ mặt.còn nghiệm trọng hơn lúc trước: “Đây là tro cốt của ba bạn em."

Tôi như bị sét đánh trúng, trọn mắt há hốc mồm.

Người lấy trộm tro cốt của ba Phương Tinh hóa ra là Phương Tình?

Sắc mặt tôi trắng bệch, lắp ba lắp bắp nói: "Phương Tinh mang theo tro cốt của ba cỏ ấy tới Vân Nam để làm gì?"

Tiết Xán đặt hũ tro cốt lên trên bàn, thấp giọng nói: "Nói một cách chính xác phải là cô ấy cất công tới đây để mang hũ tro cốt này tới.

Tiết Xán nói tới đây thì đột nhiên ngừng lại một lát, hãn hỏi một câu không đầu không đuôi: "Ba của bạn em chết từ khi nào nhỉ?"

Tôi suy nghĩ rồi đáp: "Sáu ngày trước thì phải.

Tiết Xán lập tức tỏ vẻ bừng tinh: "Mai là được bảy ngày rồi."

Tôi rùng mình, một câu cũng không nói nên lời.

Bảy ngày, chính là ngày mà linh hồn quay về nhà,

Nhưng Tiết Xán đã nói với tôi, việc linh hồn quay trở lại vào ngày thứ bảy không hề đúng. Bởi vì chi có oan hồn mới có thể quay về nhà vào ngày này. Còn linh hồn bình thường đã xuống âm tào địa phủ từ lâu để chuẩn bị đầu thai chuyến thế rồi,

Tuy rằng linh hồn sẽ không trở lại, nhưng truyền thuyết nói rằng linh hồn sau khi xuống âm tào địa phủ sẽ đứng ở đài Vọng Hương để nhin về cối trần khi mất được bảy ngày.

Sau khi bảo đảm trong lòng không còn chấp niệm, linh hồn mới rời khỏi đài Vọng Hương, sau đó uống canh Mạnh Bà và bước qua cây cầu Nại Hà,

Truyền thuyết dân gian nói đài Vong Hương này có thể nhìn thấy cõi trần, thật ra cũng chính là nơi linh hồn tiếp cận gần nhất với cõi trần, thậm chí có người còn nói, đây là một vết nứt giữa cõi âm và cõi dương.

Tôi đột nhiên nhở ra, khi đó tôi hỏi Phương Tình tại sao phải đi Vân Nam gấp như vậy, vẻ mặt của cô ấy rất sốt ruột, chi lầm bẩm nói: "Nếu không sẽ không kịp nữa."

Chẳng lẽ cô ấy muốn mang tro cốt của ba mình tới nơi đây trước ngày thứ bảy?

Nhưng mục đích của cô ấy là gi?

Một lúc sau, trong đầu tôi này lên một suy nghĩ hoang đường, bèn hỏi: "Cô ấy... không phải làm ba mình sống lại chứ?" là cô ấy muốn

Không phải là tôi giàu trí tưởng tượng, chi là tôi nhớ tới dáng vẻ khóc lóc muốn nói lời xin lỗi với ba của Phương Tinh thì cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Tiết Xán lắc lắc đầu: “Cho dù người Miêu có pháp thuật kỳ diệu cỡ nào, cũng không thể can thiệp vào chuyên sống chết"

Tôi hơi yên lòng một chút.

Nhưng vẫn thấy khiếp sợ.

Dù sao ngày này cũng quá đặc biệt, chuyển đi này của Phương Tinh chắc chắn có mục đích đặc biệt nào đó.

"Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Bây giờ tôi đang rất lo lắng, tay chân lóng ngóng, chi có thể nhìn về phía Tiết Xán một cách bất lực.

Tiết Xán năm lấy tay tôi.

Tay hắn lạnh như băng, nhưng tay tôi lúc này cũng lanh hệt như tay hắn.

"Em đừng lo, chờ bạn em trở về, chúng ta cứ làm ra vẻ không biết gì hết. Tiết Xán khẽ nói: "Chúng ta đợi cô ấy tới cái miếu kia thì lén đi theo rồi sẽ biết được rốt cuộc cô ấy muốn làm cái gì"

"Cái gì?" Tôi gần như nhảy dựng lên. Nhưng nếu việc cô ấy làm rất nguy hiểm, chúng ta làm sao có thể trơ mắt nhìn cô ấy mạo hiểm được?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1560 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status