Hẹn kiếp sau gặp lại chàng

Chương 236: Quỷ thổi lửa

Cơ quan sẽ không bị kích hoạt mà không lý do, nhất định là có người cố tình gây ra.

Hơn nữa một cơ quan có thể khiến mê cung thay đổi hình dạng sẽ không phải là cơ quan thông thường, chỉ có người năm rõ.

mới biết được cơ quan này nằm ở đâu và làm thế nào để kích hoạt nó.

Rõ ràng là Hạ Lãm cũng nghĩ như vậy, tôi chỉ thấy cậu ta cười nhạt một tiếng rồi nói:   “Xem ra trong nhà họ Hạ chúng tôi, quả thật có gián điệp” Tâm trạng tôi sa sút.

Đúng vậy, có thể biết làm thế nào để thay đổi mê cung, chắc chắn chỉ có người nhà họ Hạ.

Hơn nữa, còn không phải là người bình thường mà là nhân vật cốt cán trong gia đình nhà họ Hạ nữa.

“Đừng lo lắng: Mặc dù tình hình hơi mất kiểm soát, nhưng tôi vẫn lạc quan nói với Hạ Lẫm, “Chỉ là một bức tường đá thôi mà, Tiết Xán nhất định sẽ đập nó ra để tập hợp lại với chúng ta, tới lúc đó chúng †a sẽ cùng nhau tìm cách” Tôi không nghỉ ngờ gì với thành phần bạo.

lực như Tiết Xán, hơn nữa tôi cũng rất tin tưởng, hắn ta chắc chắn sẽ không bao giờ để mặc tôi rời khỏi mắt mình.

Chí cần có thể tập hợp lại với Tiết Xán, mọi thứ sẽ không tuyệt vọng như vậy nữa.

Nhưng không ngờ, Hạ Lãm chỉ lắc đầu.

“Con đường bằng đá này là lối đi duy nhất dẫn tới Cỏ Hồi Hồn, năm đó khi thiết kế đã mời rất nhiều bậc thầy về cơ quan tới. Bởi vậy nên tường đá này, không chỉ đơn giản là tường đá thôi đâu”

Trong lòng tôi lờ mờ có linh cảm không tốt, “Thế nào là không đơn giản chỉ là tường đá mà thôi?”

“Trong chớp mắt tường đá bị kích hoạt, hai bên của bức tường sẽ bắt đầu chuyển động. Nói cách khác, cho dù bây giờ Tiết Xán có đập phá bức tường trước mặt hẳn, chúng ta cũng không ở đối diện bức tường đá. Bởi vì con đường đá này đang di chuyển, nên bây giờ hai nhóm chúng ta có khả năng đã cách nhau rất xa rồi.

Trong đầu tôi nổ đùng một tiếng, lúc này cuối cùng cũng để lộ vẻ mặt hoảng loạn, “Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”

Lúc này Hạ Lãm đã cầm đèn pin, chiếu về phía con đường tối đen như mực ở đằng trước, “Trước hết nghĩ cách ra ngoài đã” “Nhưng còn nhóm người Tiết Xán…”

“Cô yên tâm, bạn trai cương thi của cô lợi hại hơn cô nhiều.’ Hạ Lãm lạnh lùng ngắt lời tôi,

“Thay vì rảnh rỗi lo lắng cho hắn thì chỉ bằng cô lo cho chính cô đi”   Hạ Lẫm trước sau vẫn độc miệng như thế, nhưng cậu †a nói thật sự rất có lý. Tôi không thấp thỏm lo cho Tiết Xán nữa, mà bắt đầu chuyên tâm lo cho tình cảnh của bản thân.

Cả con đường bằng đá tối đen như mực chỉ có duy nhất một nguồn sáng, chính là cây đèn pin trong tay tôi và Hạ Lãm.

Tôi bỗng nhiên nhận ra, bản thân đang sợ hãi tới nỗi ngón tay khế run nhè nhẹ.

Thật kỷ lạ, trước đây dù có nguy hiểm tới cỡ nào, chỉ cần có Tiết Xán ở bên cạnh là tôi sẽ không sợ hãi như vậy. Vậy mà lúc này, sau khi rời khỏi Tiết Xán, cho dù bên cạnh có Hạ Lẫm, tôi vẫn cảm thấy sợ hãi không Thôi.

Tôi gắng gượng khiến cho bản thân bình tĩnh lại, nhìn về Hạ Lãm ở phía trước và hỏi: “Nếu mê cung đã có sự thay đổi, cậu còn biết đường đi thế nào sao?” “không biết: Điều khiến tôi ngạc nhiên là Hạ Lẫm lại phủ nhận một cách không hề do.

dự, “Tôi thật sự là dốt đặc cán mai đối với cơ quan thuật, trước đó chẳng qua là dựa vào bản đồ để dẫn đường, nay bản đồ   không còn dùng được nữa, tôi cũng giống như các người thôi, đều mò mẫm như kẻ đui mù cả.” “Vậy chúng ta làm sao bây giờ?” Lần này tôi đã hoàn toàn hoảng loạn.

“Đi một bước tính một bước.” Sau khi lạnh lùng thả một câu thối như rắm, Hạ Lẫm liền dẫn tôi bước về phía trước.

Trong lối đi tối thui, hai người chúng tôi một trước một sau, không nói một lời. Xung quanh yên lặng tới đáng sợ, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân rời rạc của chúng tôi.

Ước chừng đi được khoảng nửa tiếng, chúng tôi vẫn không tìm thấy lối ra của đường hầm, cũng không gặp nhóm người Tiết Xán.

Đột nhiên, Hạ Lẫm bỗng dừng lại trước mặt tôi.

“Có chuyện gì vậy?” Tôi cũng cảnh giác dừng lại.

“Cô có cảm thấy, trong lối đi này có gió hay không?” Hạ Lãm cau mày nói.

Tôi vừa định nói trong lối đi bäng đá này sao có thể có gió, thì đột nhiên cảm thấy một cảm giác man mát thổi qua mặt mình.

Thật sự có gió.

“Có phải chúng ta đang ở gần lối ra rồi không?” Tâm trạng tôi vui vẻ, “Chúng ta đi theo hướng gió, không biết chừng sẽ ra được bên ngoài?” “Ừm”’ Hạ Lẫm gật đầu, lấy từ trong túi ra một cái bật lửa, định nhờ hướng ngọn lửa để đoán hướng gió.

Ngọn lửa vừa cháy lên, lập tức bị tạt sang bên trái.

“Đi theo hướng này: Hạ Lẫm vội vàng chuẩn bị rẽ phải, nhưng đột nhiên, cơ thể cậu ta đông cứng lại.

Tôi chỉ muốn hỏi cậu ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi ánh mắt tôi rơi xuống cái bật lửa trên tay cậu ấy, tôi cũng ngây ngẩn cả người.

Bởi tôi nhìn thấy ngọn lửa của chiếc bật lửa không còn ở hướng về bên trái nữa, mà lại thổi sang bên phải Sau khoảng ba giây, ngọn lửa lại hơi lay động và thổi sang trái Hướng của ngọn lửa liên tục thay đổi với tần số cực kỳ ổn định Trái, phải, trái, phải.

Tôi cảm thấy sống lưng ớn lạnh.

Nếu cơn gió này thực sự đến từ lối ra, nó hẳn là phải di chuyển đều đặn theo một hướng, làm sao có thể thổi qua thổi lại được? Hơn nữa tần số của cơn gió này, có vẻ giống như…

Tôi đột nhiên cảm thấy mồ hôi lạnh đổ ròng ròng trên lưng mình Bởi tôi đột nhiên phát hiện ra, sự thay đổi hướng và tần suất của ngọn lửa này không khác biệt bao nhiêu với hô hấp của tôi Giống như là Thứ thổi ngọn lửa này không phải là cơn gió, mà có một ai đó đang đứng bên cạnh bật lửa và thở liên tục.

‘Thở ra, ngọn lửa nghiêng sang một bên.

Hít vào, và ngọn lửa nghiêng sang phía bên kia.

Tôi bị ý nghĩ này của bản thân làm cho giật mình, vội vàng nhìn về phía Hạ Lãm, liền phát hiện sắc mặt của cậu ta còn khó coi hơn mình.

Trước khi tôi kịp mở miệng, cậu ta đã ném bật lửa sang một bên, rút hai lá bùa quăng ra.

Động tác của cậu ta liền mạch dứt khoát, nhanh như chớp, chỉ trong nháy mắt hai lá bùa này đã bay sang hai bên.

Giây tiếp theo, tôi thấy lá bùa bên trái nhẹ nhàng rơi xuống đất, còn bên phải lại đột nhiên bùng lên ngọn lửa màu xanh lam.

Qủy hỏa.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy ngọn lửa, tôi thấy vẻ mặt Hạ Lâm hoàn toàn tối sâm.

Qủy hỏa nhanh chóng tất ngúm, tôi há miệng vừa định hỏi điều gì, thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng động…

“Hừ… Hừ… Hừ… Hừ…” Một tiếng hít thở vô cùng rõ ràng, vang lên trong bóng đêm ở bên phải chúng tôi Lúc này tôi thật sự khiếp sợ.

Có người! Không phải, là có ma! Trong chớp mắt, tôi cảm nhận được rất rõ ràng một lưồng quỷ khí sắc bén đang rít gào ập tới từ trong bóng tối.

Trong lúc kinh hoàng, tôi lấy đèn pin ra và chiếu về phía trước theo bản năng.

Nhưng ngay khi ánh sáng lóe lên…

*Áp Tôi hét lên thảm thiết.

Bởi tôi nhìn thấy một gương mặt trắng bệch ở trước mắt mình.

Hơi thở của nó lạnh như băng, trực tiếp phả lên mặt tôi, hai con mắt đầy vẻ đe dọa, đang gắt gao nhìn chăm chẳm vào tôi! “An Tố, tránh raI” Ngay lúc tôi sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, tiếng hét của Hạ Lãm vang lên bên tai tôi.

Tôi dường như không kịp suy nghĩ mà nghe lời cậu ta theo bản năng, khẽ khom người xuống.

Ngay sau đó, tôi thấy Hạ Lãm chuyên nghiệp nhảy lên từ phía sau, lao thẳng vào người tên cương thi mặt trắng bệch trước mắt tôi.

Lập tức, tôi thấy hai chân cậu ta kẹp lấy cổ cương thi, tay ôm đầu nó, vặn một cái.

Rắc một tiếng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1560 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status