Hẹn kiếp sau gặp lại chàng

Chương 241: Sự thật năm đó

“Đây là…” Hạ Lãm thay đổi sắc mặt đầu tiên, “Cô ta bị hạ cổ?” Tôi hỏi Hạ Lâm với vẻ mặt mù mờ: “Cổ? Ý cậu là loại cổ người Miêu vẫn thường dùng trong tiểu thuyết và phim truyền hình sao?”   Lúc này Hạ Lãm đã nhìn gương mặt của.

Ninh Hoan Hoan với con mất khác, gật đầu nói: “Tôi đã từng thấy vết thương này lúc tu †ập ở Tương Tây Vân Nam. Đây là mi vết thương khi người bị hạ cổ đào cổ trùng ra”

“Nhưng làm sao cậu biết đây chắc chắn là miệng vết thương do cổ, có thể là do vết thương khác chứ?” Tiết Phong vẫn không tán thành.

Hạ Lẫm hừ lạnh một tiếng, “Chỉ có miệng vết thương sinh ra do cổ, mới có kiểu vết rách màu tím như vậy, đó là do độc tố tạo thành”

Tôi cúi đầu nhìn cánh tay của Ninh Hoan Hoan, quả thật thấy vết thương màu đỏ bên cạnh giống như những nhánh cây với nhiều vân mảnh màu tím lan ra, khiến vết thương trông càng có vẻ dữ tợn hơn.

Như vậy, Ninh Hoan Hoan thật sự bị người ta hạ cổ.

Tôi ngẩng đầu nhìn Tiết Xán, nhận ra gương mặt hắn khuất trong bóng tối, khiến tôi không thể thấy rõ vẻ mặt của hắn “Hạ Lâm”

Tôi không nhìn được liền hỏi, “Hạ cổ, rốt cuộc là nhãm mục đích gì?”

Tôi đã xem rất nhiều chuyện người Miêu hạ cổ trên phim truyền hình, nhưng tôi không biết những chuyện đó có thật hay không “Có rất nhiều loại cổ, nhưng cơ bản là dùng để điều khiển tâm trí của người khác.”

Hạ Lẫm đáp, “Cũng không khác nhiều với những gì cô thấy trên phim truyền hình” Cơ thể tôi khẽ run lên.

Điều khiển tâm trí người khác? Vậy là, Ninh Hoan Hoan từng bị người ta điều khiển? Lúc này, Tiết Xán đã giúp Ninh Hoan Hoan trị liệu xong, mới quay đầu nhìn về phía tôi

“Mắt cá chân của em bị thương?” Hán bỗng nhíu mày khi nhìn vào người tô

i “Không sao” Tôi muốn đáp lại với một nụ cười, nhưng khi nâng khóe miệng lên lại vô thức để lộ vẻ chua xót.

Xán mới nhận ra mắt cá chân của tôi bị thương.

Nếu là trước kia, hắn hẳn là đã nhảy dựng từ lâu khi thấy tôi bị thương như vậy, mà hôm nay lại phản ứng chậm chạp như thế.

Dường như, từ đầu tới giờ, sự chú ý của hắn đều đặt ở trên người Ninh Hoan Hoan Quen biết Tiết Xán đã lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên tôi bị hắn phớt lờ hoàn toàn như thế.

Trong lòng cảm thấy thật khó chịu.

Nhưng biết làm sao được chứ? Ninh Hoan Hoan người ta bị thương nặng, còn là đỡ cho Tiết Xán, còn tôi chỉ bị trật khớp chân, có thể nói cái gì được đây? Tôi kìm nén cảm giác khó chịu trong lòng, cười đáp: “Không sao cả, em chỉ bị…da.” Tôi còn chưa nói hết câu, Tiết Xán đã đỡ tôi ngồi xuống bên con đường đá, đặt bàn tay lạnh như băng lên mắt cá chân của tôi.

Cảm giác mát lạnh ùa vào, khiến mắt cá chân tôi lập tức thoải mái hơn rất nhiều.

Tôi ngạc nhiên nhìn Tiết Xán.

Cho dù đang ở trong khung cảnh u ám như thế này, mà gương mặt của Tiết Xán vẫn đẹp đế như thể đang tỏa sáng.

Ngón tay tôi siết lại trong vô thức, tôi hỏi hắn: “Tiết Xán, chúng ta nên làm gì với Ninh Hoan Hoan bây giờ?” Bàn tay Tiết Xán khựng lại một chút, nhưng hắn trả lời rất trôi chảy: “Mang đi, anh còn muốn hỏi cô ta chuyện nhà họ Ninh.” Tiết Xán sắp xếp hợp tình hợp lý, tôi chỉ có không nói thêm gì nữa.

Tiết Xán vừa chữa xong mắt cá chân cho tôi thì bên cạnh đã vang lên giọng nói kinh ngạc của Tiết Phong: “Cô tỉnh rồi?”   Tôi ngẩng đầu, liền thấy Ninh Hoan Hoan cố gắng ngồi dậy từ với gương mặt nhợt nhạt.

Tuy tôi đã gặp Ninh Hoan Hoan rất nhiều lần, nhưng trước đó cô ta đều là hồn ma, lần này lại có thể xác, cảm giác chân thực hơn nhiều.

“Khụ khụ…” Cô ta khẽ ho hai tiếng và nhìn xuống kiểm tra cơ thể của mình, ánh mắt hơi sáng lên, “Cảm ơn anh, Tiết Xán” Rõ ràng là cô ta cũng nhận ra Tiết Xán đã cứu mình.

“Không cần cảm ơn tôi.’ Tiết Xán lạnh lùng đáp, “Tôi chỉ giữ lại cái mạng còn có ích của cô thôi.” Vẻ tươi cười của Ninh Hoan Hoan có thêm mấy phần chua xót, giọng nói cũng hơi bất đắc dĩ,

“Anh vẫn không tin tôi? Rõ ràng tôi đã nói với anh, chuyện năm đó tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ…”

Nghe thấy Ninh Hoan Hoan chủ động nhắc tới chuyện cũ, mí mắt tôi giật giật.

Cô ta đã nhấn mạnh hết lần này tới lần khác rằng Tiết Xán đã hiểu lầm cô ta. Vậy rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Tiết Xán hơi nheo mắt lại, “Nếu đã như vậy, cô hãy nói xem năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cả con đường bằng đá đều yên lặng.

Ninh Hoan Hoan thở dài, không nói gì. Cô ta chỉ lật tay áo lên để lộ ra vết sẹo đáng sợ kia “Các người biết đây là cái gì chứ?” Ninh Hoan Hoan khẽ hỏi.

“Là vết thương do hạ cổ: Hạ Lãm lạnh lùng đáp.

“Không hổ là cậu chủ nhà họ Hạ, rất tinh mắt” Ninh Hoan Hoan cười một cách kỳ lạ, “Cái này, chính là nguồn gốc sự việc năm đó” Tay tôi siết chặt cánh tay của Tiết Xán trong vô thức.

Nhưng dường như hắn không cảm nhận được lực tay của tôi, chẳng hề phản ứng lại.

Bốn phía xung quanh tĩnh lặng, cuối cùng vẫn là Tiết Phong không mặn không nhạt liếc nhìn Ninh Hoan Hoan một cái, cất giọng đầy giễu cợt: “Đừng nói là cô định bảo với chúng tôi ngày ấy cô bị hạ cổ, bị người †a điều khiển tâm trí nên mới giết Tiết Xán đấy nhé? Tôi hơi ngạc nhiên nhìn về phía Tiết Phong.

Trong trí nhớ của tôi, Tiết Phong vẫn luôn rất lịch sự với phụ nữ, đặc biệt là đối với những cô gái xinh đẹp như Ninh Hoan Hoan.

Nhưng bây giờ nhìn lại, dường như anh ấy cực kỳ chán ghét cô ta.

Giọng điệu của Tiết Phong rất hung dữ, khiến sắc mặt Ninh Hoan Hoan càng tái nhợt, nhưng cô ta vẫn đáp lại: “Không sai, chính là như vậy.”   Mặt tôi tối sầm lại.

Thật ra khí mới nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay Ninh Hoan Hoan, tôi đã nảy ra ý nghĩ đó.

Không ngờ lại là sự thật.

Tôi nên nói đây là máu chó hay kịch bản quá xuất sắc nhỉ? Tôi không nhịn được ngẩng đầu nhìn Tiết Xán, chỉ thấy nửa gương mặt hắn khuất trong bóng tối, nửa gương mặt còn lại ở dưới ánh sáng vô cùng lạnh lùng.

Tôi bỗng nhiên cảm thấy, dường như Tiết Xán lại quay về lúc tôi mới quen hắn ta, tôi hoàn toàn không nhìn thấu được cảm xúc trong đôi mắt đen của hắn “Tiết Xán, anh không tin tôi sao?”

Ninh Hoan Hoan nhìn về phía Tiết Xán, sắc mặt càng thê lương thảm thiết hơn, “Vết thương do cổ trên tay này không thể làm giả được, năm ấy tôi thật sự đã bị anh trai mình điều khiển!” Anh trai mà Ninh Hoan Hoan nhắc tới, hẳn là người đứng đầu nhà họ Ninh, Ninh Trác.

Tiết Xán nhìn Ninh Hoan Hoan, im lặng một hồi lâu rồi nói: “Tôi tin.” Hai chữ này, quả thực giống như quả bom nổ tung trong tâm trí tôi.

Tôi bỗng nhiên không biết phải nói gì.

Nói thật lòng thì tôi cũng tin, dù sao đúng như Ninh Hoan Hoan đã nói, vết thương do cổ trên cánh tay kia không thể là giả được.

Nhưng chẳng biết tại sao, khi nghe Tiết Xán trả lời “tôi tin” một cách chắc chán như vậy, trong lòng tôi vẫn có một cảm giác không rõ ràng.

“Tiết Xán!” Tiết Phong còn phản ứng quá khích hơn cả tôi, anh ấy chợt thốt lên với vẻ mặt lo lắng: “Sao anh có thể tin tưởng cô ta được chứ? Chẳng lẽ anh đã quên…”

“Tại sao cô lại ở đây?” Tiết Xán chặn ngang lời Tiết Phong nói và nhìn chằm chằm vào.

Ninh Hoan Hoan với gương mặt không chút biểu cảm.

Lúc này, cả đám người chúng tôi mới nhận ra, so với chuyện năm xưa, vấn đề quan trọng hiện tại là tại sao Ninh Hoan Hoan lại đột nhiên xuất hiện ở khu nhà cũ của họ Hạ dưới đáy hồ này?
 
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1560 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status