Hẹn kiếp sau gặp lại chàng

Chương 66



"Anh muốn làm gì..." Tôi hoảng hốt.

"Em nói xem tôi muốn làm gì?" Tiết Xán khẽ nói rồi ngồi thẳng dậy, dùng những ngón tay thon dài trắng nõn của hắn kéo cổ áo sơ mi tráng một cách tùy ý.

Chỉ một động tác đơn giản như vậy nhưng hån thực hiện lại quyến rũ đến chết người, tôi lập tức quên mất phải phản kháng.

Nhưng chỉ trong một giây thất thần ấy, nụ

hôn của Tiết Xán đã mạnh mẽ ập tới.

"A. Tiết Xán... Ngày mai tôi còn phải kiểm tra... Anh để tôi ôn tập đã..."

Đối với sự phản kháng của tôi, Tiết Xán chỉ ném lại bốn chữ.

"Ôn tập trên giường"

Đệch!

Lửa người cũng không thể bịp bợm như vậy chứ!

Ôn tập trên giường? Hắn nghĩ tôi bị ngu sao?

Nhưng sự thật đã chứng minh, tôi đã đánh giá thấp độ trơ tráo của Tiết Xán.

Trong lúc xâm nhập vào hắn đột nhiên củi xuống cần tai tôi, khẽ hỏi: "An Tổ, luận văn thiết kế, câu hỏi đầu tiên tôi giúp em ôn tập là gi?"

"Há?" Não của tôi hoàn toàn không kịp phản ứng.

"Cái này cũng không nhớ rõ." Giọng nói của Tiết Xán trầm xuống: "Trừng phạt!"

Nói xong, hãn thúc mạnh vào.

"Câu hỏi tiếp theo. Tôi còn chưa binh tĩnh lại, Tiết Xán lại ngậm chặt môi tôi: "Ba sự

kiện lớn trong lịch sử quảng cáo." Lúc này tôi thật sự bị thúc đến ngoài khét trong non

Hắn vậy mà lại thật sự giúp tôi ôn tập!

"Hết thời gian." Tôi còn chưa hồi phục sau cú sốc, Tiết Xán lại mở miệng: "Trừng phạt!"

Hân càng ngang ngược chiếm đoạt hơn.

"Câu hỏi tiếp theo!"

Cả buổi tối, dưới sự "kèm cặp” vất vả cần củ của thầy Tiết Xán, tôi đã ôn tập nội dung kiếm tra từ đầu tới đuôi, củng cố tới mấy lần.

Khi thức dậy vào sáng hôm sau, tôi quả thực không biết, là đầu hay thất lưng của mình đau hơn.

May là Tiết Xán cũng còn chút lương tâm, dùng quỷ thuật xoa bóp nhẹ nhàng, khiến tôi lại khỏe như vâm.

Sau khi ăn sáng tại phòng, Tiết Cán đưa tôi đi thi.

Trường học ở rất gần khách sạn, chỉ mười phút đã tới.

Chiếc xe dừng lại trước cổng trường, tôi chuẩn bị bước xuống nhưng bàn tay vừa năm lên cửa xe lại bỗng chốc ngập ngừng.

Lúc này tôi mới nhận ra, bản thân hơi sợ phải bước xuống.

Đầu óc tôi vô thức nhớ lại cảnh tượng bị bao vây hôm qua.

Tiếng chửi mắng đầy trời, đánh đập điện loạn, và vô số cái miệng mở ra khép lại...

Cơ thể không kim nén được khẽ run lên.

Chết tiệt, không phải tôi bị ám ảnh bởi đảm đông rồi chứ?

Giữa lúc hoảng hốt, tay của tôi đột nhiên bị nằm lấy.

Cảm giác lạnh như băng khiến tôi lập tức tỉnh táo lại.

"Em sao vậy?" Tiết Xán khẽ hỏi.

“Tôi hơi căng thẳng." Tôi giật giật khỏe miệng, chưa nói tới hồi hộp do thi cử, mà trước hết là căng thẳng khi gặp người khác.

Tiết Xán nhìn xuống tôi, một lát sau, hắn đột nhiên cầm tay tôi lên, ngón tay thon dài lạnh như băng lướt nhẹ trên lòng bàn tay tôi, giống như đang viết chữ gì.

Lòng bàn tay tôi hơi ngứa ngáy, tôi lờ mờ nhận ra hắn đang viết một chữ "tĩnh" trên đó.

Tôi sững sờ.

"Ăn hết chữ này, em sẽ không căng thẳng nữa." Tiết Xán nhìn tôi, giọng nói trầm thấp dịu dàng: "Đây là Huyền pháp gia truyền của tổ tiên nhà họ Tiết."

Tôi bỗng dưng hơi thất thần.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Tiết Xán dịu dàng như vậy,

Có lẽ vì sự dịu dàng của Tiết Xản quá quyển rũ mà tôi giống như bị mê hoặc vậy, tôi thật sự đưa tay lên miệng và làm động tác nuốt vào.

Tiết Xán cười tới noi ánh mắt hơi híp lại. "Thế nào, cảm thấy tốt hơn một chút chứ?”

"Ừm" Tôi đáp, nhưng chần chừ một lát, tôi vẫn hỏi: "Nhưng đây không phải trò lừa gạt trẻ con sao? Tôi thấy nhiều nam chính trong tiểu thuyết thanh xuân tôi đọc đều dỗ dành nữ chính như vậy."

Vẻ mặt tươi cười của Tiết Xán lập tức sa sầm.

Tôi củi đầu, vừa vặn nhìn thấy trên màn hinh điện thoại di động bên cạnh hắn là một cuốn sách điện tử, có tên "100 phương pháp dạy dỗ các bé gái."

Thấy tôi ngó điện thoại của hắn, sắc mặt của hần càng tải xanh.

“Tôi... tôi đi thi đây."



Tôi hốt hoảng quãng lại một câu rồi vội vàng nhảy xuống xe.

Chạy một mạch thật xa tôi mới quay đầu nhìn lại, thấy Tiết Xán hạ cửa kính xe xuống, đang dõi mắt nhìn tôi rời đi.

Tôi xoay người tiếp tục bước lên phía trước, vừa quay lưng về phía Tiết Xán đã không kim được lòng mà cong khóe miệng lên.

Thật không ngờ, con quỷ này cũng biết dỗ dành nữ sinh.

“Tổ Tổ!”

Vừa vào chỗ thi, tôi đã nhìn thấy Hồng Hà và Phương Tình đứng ở cửa vẫy tay với tôi.

"Phương tổng, Hồng Hà?" Tôi ngạc nhiên chạy tới: "Sao hai cậu lại thi cùng chỗ với tớ vậy?"

"Chúng tớ cũng không biết." Hồng Hà nói: "Buổi thi ngày hôm qua đột nhiên bị hủy bỏ, phòng thi hôm nay được sắp xếp lại từ đầu, mấy người chúng ta được phân tới cùng một phòng”

Tôi cảm thấy rất ấm lòng.

Nhất định là Tiết Xán sấp xếp.

Đúng lúc này, tiếng chuông vang lên, Phương Tình vội vã kéo tôi: "Mau vào thôi.”

Điểm thi của chúng tôi là một phòng học nhỏ, theo lý mà nói thường chia năm dãy sáu hàng, tổng cộng tròn ba mươi người. Tôi vừa hay là số ba mươi, cũng chính là vị trí cuối cùng bên cạnh cửa sổ.

Nhưng vừa vào phòng thi, tôi lại thấy phía sau chỗ ngồi của mình vẫn còn một cái bàn.

Tôi hơi ngạc nhiên.

Cải bàn này hình như bị thừa ra, nầm lẻ loi trơ trọi phía sau bàn của tôi.

Có lẽ là thêm một người nữa.

Tôi không nghĩ nhiều, ngồi xuống vị trí của mình.

Tôi ngồi chưa được bao lâu, phia sau đã vang lên tiếng kéo ghế.

Tôi quay đầu lại, vừa nhìn thấy người ngồi sau lưng thì hoàn toàn ngơ ngẩn.

Một nữ sinh rất xinh đẹp!

Nữ sinh ngồi phía sau tôi mặc một chiếc váy màu xanh dương, làn da trắng hơn tuyết, tóc dài ngang eo, cô ấy có đôi mắt long lanh và khuôn miệng anh đào nhỏ nhân, tới một nữ sinh như tôi cũng nhìn tới ngấn ngơ.

Sao trước giờ tôi không biết trường học của chúng tôi còn có nữ sinh xinh đẹp tới vậy chứ?

Chỉ sợ ngay cả An Nhân cũng hoàn toàn không thể sánh được với cô ấy. Bởi nữ sinh này không chỉ xinh đẹp, mà điều còn hiểm có hơn, chính là trên người cô có một khí chất vô cùng tao nhã, vừa nhìn đã biết là có chiều nhà giàu sang

Dường như nhận thấy ánh nhìn chăm chủ của tôi, nữ sinh liền ngước mắt nhìn về phía tôi.

Bốn mất nhìn nhau, tôi hơi xấu hổ, vừa định dời mất đi thì nữ sinh kia đã cười khanh khách lên tiếng: "Xin chào, cậu tên là gì?"

Không ngờ rằng người đẹp này lại hòa đồng đến thế, tôi hí ha hí hửng đáp: “Tôi là An Tố, cậu tên gì?"

"Cái tên thật đáng yêu" Nữ sinh mim cười để lộ hai chiếc lúm đồng tiền: "Tôi là Uyển Uyển.”

Nụ cười tôi củng đờ.

Uyển Uyển.

Sao lại trùng hợp như vậy, giống hệt cái tên Tiết Xán gọi khi hắn mê man lúc trước.

Thế nhưng, Uyển Uyển mà Tiết Xán quen biết chắc chắn không thể là người trước mắt này.

Chi là trùng hợp mà thôi, dù sao cái tên Uyển Uyển này cũng rất phổ bien.

"Uyển Uyển, rất vui được biết cậu." Tôi cười nói.

Tôi cũng vậy. Nữ sinh xinh đẹp đáp lại, làn thu thủy trong đôi mất đẹp giống như chợt lóe lên điều gì đó.

Lúc này, thầy giám thị đã bước vào, tôi vội vàng quay người iại.

Vừa phát bải thi, anh mát tôi liền dán chật vào đó

Nó giống hệt những chỗ Tiết Xán ón tập lại cho tôi

Tôi mừng rỡ, nhanh chóng múa bút thành vãn.

Hai tiếng kiểm tra trôi qua rất nhanh.

Thầy giáo thu bài kiểm tra xong thì thông báo chúng tôi có thể ra về.

Tôi đứng dậy quay đầu nhìn lại, phát hiện chỗ ngồi phía sau đã trống không.

Cô nàng Uyển Uyển này đi nhanh thật.

Tôi không nghĩ gì nhiều, cùng Hồng Hà và Phương Tinh rời khỏi phòng thi.

"Đủng rồi, Phương tổng, Hồng Hà." Trên đường đi, tôi không nhịn được nói: "Hôm nay lúc làm bài kiểm tra, tớ đã gặp một cô gái vô cùng xinh đẹp"

"Ai vậy?"

"Cô ấy ngồi phía sau tớ. Sao trước kia tớ lại không biết trường học của chúng ta có nữ sinh xinh đẹp như vậy chứ.

Tôi vừa nói vừa đi về phía trước, được vài bước mới phát hiện ra Phương Thanh và Hồng Hà chưa theo kịp,

Thấy lạ, tôi quay đầu nhìn. Hai người họ đang đứng im tại chỗ, mặt mày tái nhợt nhìn tôi,



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1560 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status