Hẹn kiếp sau gặp lại chàng

Chương 82: Ngọc đá cùng tan

Tôi còn chưa kịp hỏi "anh linh" là cái gì, thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc nỉ non của vô số đứa trẻ vang lên từ phía sau.

Tôi hoảng sợ, vừa quay đầu liên thấy khung cảnh toàn bộ những nhũ đá kia đều rơi rào rào xuống đất và vỡ tan.

Những xác chết trẻ con nam nữ bên trong đều

giãy giụa, đứng lên từ trong những mảnh vỡ. “Gì thế này..." Ngay cả đại sư Thừa Ảnh cũng chưa bao giờ thấy tình huống này, không thể không thay đổi sắc mặt.

"Các anh linh chết oan!" Tiết Xán vội vàng túm lấy tôi: “Đi mau!”

Lúc này, những anh linh kia đã bắt đầu gào thét! Tiếng của bọn chúng vẫn giống với giọng nói của những đứa trẻ, rất non nớt, nhưng cứ liên tục kêu gào thảm thiết như thế cũng khiến người ta phải run sợ!

Cả đáy giếng rộng rãi đều rung chuyển dữ dội theo tiếng kêu gào của chúng, vô số đá vụn rơi xuống từ trên đỉnh.

Sắc mặt Tiết Xán thay đổi, hãn vừa nhấc tay lên, quỷ khí liền phát ra mãnh liệt.

Ngay lập tức, sự rung lắc trong hang động yếu đi rất nhiều, tiếng thét chói tai của những anh linh kia bỗng chốc cao ơn, tới nỗi mà miệng chúng cũng phun ra máu tươi và ngã xuống. Nhân cơ hội này, Tiết Xán nhanh chóng mang theo tôi chạy về phía miệng giếng.

Thấy chúng tôi vừa hành động, mấy người nhà họ Chung đã ngã xuống ban nãy bất thình lình bật dậy trong tình trạng tay chân cứng ngắc.

Rõ ràng là bọn họ đã chết, trên mặt không còn chút sức sống nhưng con mắt lại trợn trừng, giương nanh múa vuốt lao về phía chúng tôi!

"Đáng chết" Tiết Xán giận dữ chửi một câu, nâng tay phát ra luồng quỷ khí dữ dội.

Trong nháy mắt, những người nhà họ Chung nổ tung thành vụn thịt.

Tôi ghê tởm phát ói, nhưng không dám kéo dài thời gian, để mặc cho Tiết Xán ôm lấy tôi và nhanh chóng nhảy lên thẳng tới miệng giếng.

Chúng tôi vừa ra khỏi giếng, liền nghe thấy phía dưới nổ đùng một tiếng, dường như cả ngọn núi Hồng Diệp đều bị rung động. Chúng tôi vừa lảo đảo ngã nhào xuống bãi đất bên cạnh giếng, đã nhìn thấy cái giếng đó đột nhiên vỡ vụn, đất đá lấp kín nó lại và vô số tiếng kêu gào thế lương vang lên từ bên dưới, khiến cho người ta sởn cả gai ốc.

"Xem ra người nhà họ Chung thật sự không muốn để chúng ta biết được pháp thuật bí mật kia” Đại sư Thừa Ảnh thở dài, gương mặt trắng bệch: "Họ thà hi sinh tính mạng của mình cũng phải hủy đi cái giếng này”

"Pháp thuật trên những cái xác trong giếng cũng đã mất hiệu lực, giữ lại cũng vô dụng” Tiết Xán thản nhiên đáp, tôi nhận ra sắc mặt hẳn hơi nhợt nhạt, dường như ban nãy đã tiêu hao không ít quỷ khí để đối phó với đám anh linh: “Chúng ta đi thôi."

Chúng tôi đều biết không nên ở lại đây lâu, liên nhanh chóng tiến vào rừng cây.

Nhưng chúng tôi chỉ mới đi được nửa tiếng, Tiết Xán đang dẫn đường ở phía trước đột ngột dừng lại.

"Đại nhân Tiết Xán, có chuyện gì vậy?" Đại sư Thừa Ảnh vội vã hỏi.

Tiết Xán tái mặt, nhìn rừng cây rậm rạp trước mắt và nói: "Hình như chúng ta bị lạc đường”

Tôi sững sờ.

Mặc dù Tiết Xán không biết thuật Kỳ Môn Độn Giáp, nhưng sau khi được Nguyệt Nguyệt dẫn đường một lần, hắn đã thuộc đường rồi, làm sao có thể đi lạc được?

Tôi chợt hiểu ra: "Là người nhà họ Chung biến nơi này thành Kỳ Môn Độn Giáp?”

"E là thể" Tiết Xán sa sầm mặt mày.

Tôi lập tức mông lung.

Đêm càng về khuya, cả cánh rừng yên tĩnh không có tới một tiếng côn trùng, mang đến một cám giác rùng rợn khó tá. Tiết Xán dẫn tôi đi ở phía trước, Tiết Phong và đại sư Thừa Ảnh theo sát phía sau. Khi quay lại một gốc cây lớn mà mình đã đánh dấu trước đó tới lần thứ năm, chúng tôi cuối cùng cũng ý thức được, mình đã hoàn toàn lạc đường.

Lúc này tôi đã kiệt sức, dựa vào gốc cây, thở hồn hển và nói:

"Tiết Xán, chúng ta cứ chờ ở chỗ này đi, chờ ngày mai Nguyệt Nguyệt tới tim chúng ta."

Thấy đầu tôi vã mồ hôi, Tiết Xán gật đầu,

Tôi nhẹ nhàng thở phào, nói với hai người phía sau "Đại sư Thửa Ảnh, Tiết Phong, chủng ta nghi ngơi ở đây đi.”

Không có ai trá lời tôi.

Tôi sững sờ, vội vã xoay người lại.

Chi nhìn thấy cảnh rừng rậm rạp, nào có bóng dáng của đại sự Thừa Ảnh và Tiết Phong?

Tôi sợ hãi.

"Tiết Xán, Tiết Phong và đại sư Thừa Ảnh đầu röi?"

Sắc mặt Tiết Xán cũng thay đổi, vội tiến vào bụi cây nhưng chẳng mấy chốc đã quay trở lại, mặt mày sa sầm nói: "Dường như chủng ta đã bị tách ra

Tâm trạng của tôi hoàn toàn rơi xuống vực thẩm.





Quá nửa đêm bị ma ám trong khu rừng rậm này, chủng tôi lại còn bị tách ra, tinh hình còn có thế tệ hơn được nữa không?

"Đừng lo lắng, ngày mai sẽ có người tới tìm chúng ta." Tiết Xán nhìn vẻ mặt tôi không ổn, liền an ủi tôi.

"Nếu họ không tìm thấy thì sao?" Tôi hỏi trong tuyệt vọng.

"Vậy cứ thiêu trụi cả ngọn núi này thôi” Tiết Xán thản nhiên dap.

Tôi ngây người.

Ừ ha, tại sao tôi lại không nghĩ tới cách làm thô bạo má đơn giản như vậy?

Nhưng dù sao đốt rứng cũng là biện pháp cuối cùng, trước mát chủng tôi vẫn đợi tới sáng ngày mai, xem Nguyệt Nguyệt có tới tim chúng tôi hay không.

Nghĩ vậy, tâm trạng tôi cũng thả lỏng một chút, ngồi xuống tán cây. Buổi tối trên núi cực kỳ ẩm ướt và lạnh lẽo, hơn nữa cả tối tôi

chưa ăn cái gì, giờ lại vừa rét vừa đói, cả người tôi cứ run lên bần bật.

Tiết Xán liên tục dùng quý khí truyền năng lượng cho tôi, nhưng cũng không thể khiến tôi thấy ấm áp hơn, thấy tôi lạnh tới nỗi tím tái cả môi, hắn đành phải đứng dậy nói: "Tôi đi kiếm củi nhóm lửa cho em.

Tôi gặt gặt đầu, nhìn Tiết Xin rời đi.

Tiết Xấn không dám đi quá xa, chỉ đi kiếm củi khô ở xung quanh, lúc này tôi đã quả mệt mỏi, mơ màng dựa vào gốc cây thiếp đi.

Trong cơn mơ màng, tôi đột nhiên cảm thấy có người đang vô vỏ vai tôi.

Cánh tay trên vai kia lạnh như băng, tôi nghĩ chắc hẳn là Tiết Xán liên cau máy nói: "Tiết Xán, đứng động vào tôi, tôi đang ngủ.

Cái tay đó quả thật không gây sự nữa.

Tôi đang định ngù tiếp, không ngờ lại thấy cánh tay đau nhức kinh khủng

"Á"

Tôi hét lên một tiếng, lập tức giật minh tỉnh giấc.

Nhưng vừa mớ mắt ra, tôi đã thấy một guơng mật be bét máu thịt ở trước mát, dọa tôi suýt chút nữa ngất lịm!

Khuôn mặt đỏ gần như đã thối rữa hoàn toàn, nó đây giòi bo,

xương cốt đâm ra ngoài gò má, còn trông mất thì rớt cả ra

ngoài. Điều đáng sợ hơn là, nó đang cần mạnh vào cánh tay

tôi với bộ răng nanh không hoàn chinh của mình!

"Mau cút ra" Tôi đồn sức muốn giấy khỏi hân, nhưmg con quỷ kia giống như ký sinh trên cánh tay của tôi, quãng thế nào cũng không ra

Cùng lúc đó, tôi cảm thấy quý khi trên người nó đang sục sôi

Tôi sững sờ, vội vàng cùi đầu nhìn.

Quả nhiên, tôi thấy trên cánh tay của mình bị thoa một lớp cao màu trắng, hắn nhiên là loại thuốc con quý nhà họ Ninh đã sử dụng trong thang máy lần trước!

Chết tiệt! Lại là quỷ hồn của nhà họ Ninh!

"Mày cút ra cho tao!" Tôi biết con quỷ này càng hút máu của tôi sẽ càng mạnh, tôi chỉ có thể sử dụng hết sức binh sinh để cố gâng thoát khôi nó.

Tôi năng cánh tay đập vào thân cây khô, nhưng tay chân của con quỷ kia lại quấn chặt vào đó, răng nanh cần càng sâu hơn, tôi thậm chi còn cảm giác được nó cản vào tới xương

của mình.

"Á"

Tôi đau đớn tới nỗi mặt mày tái nhợt, đầu đầy mồ hôi.

Biết mình không thể thoát khỏi con quỷ này, tôi chỉ có thể đe dọa nó "Này! Mày là quỷ của nhà họ Ninh đúng không! Không phải đại nhân nhà chúng mày cần máu của tạo sao? Tao cảnh cáo mày, nếu mày dâm hút cạn mâu của tao, đại nhân nhà mày sẽ không tha cho mày đầu!" Lới nói của tôi quả thật có tác dụng, cơ thể con quỷ kia cũng đờ lại.

Tôi đang muốn nhân cơ hội này giấy khỏi nó, thì đột nhiên, một bàn tay xương khớp rõ ràng vươn ra từ mạn sườn của töl, một phát túm lấy cố của con quỷ kia, chẳng tốn bao nhiều công sức, con quỷ đó bất thình lình hét thảm một tiếng

Tôi ôm lấy cánh tay đau đớn, ngẩng đầu lên liền thấy gương mặt đẹp đẽ lạnh như băng của Tiết Xán.

Tiết Xản..."

Tôi còn chưa kịp mở miệng, Tiết Xán đã túm lấy cánh tay bị thương của tôi và kéo tôi tới trước mặt hần.
 
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1560 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status