Hi du hoa tùng

Chương 291: Diện Thánh



Lưu Phong cười hắc hắc: "Yên tâm, Đình tỷ tỷ, đệ xuống tay cũng tự biết phân tấc."

"Nếu không thì bỏ qua đi, dù sao thì cũng là trưởng bối của ta." Đình Nhi biết với tu vi của Lưu Phong bây giờ thì hắn hoàn toàn có thể đả thương Đạo Đức chân nhân, đến lúc đó sư môn nàng truy cứu chuyện này thì sẽ phiền toái lớn. Đã có câu song quyền nan địch tứ thủ. Tuy Lưu Phong đã là Nguyên Anh kỳ nhưng muốn ra mặt chống lại Huyền Tâm chánh tông thì vẫn còn kém xa lắm. Trước tiên chưa nói đến Huyền Tâm chánh tông chưởng môn, đã vượt xa Lưu Phong mà chỉ bằng hơn một ngàn đệ tử thì Lưu Phong cũng không có khả năng ứng phó được.

"Thiên Tâm ơi là Thiên Tâm, ngươi phải cố gắng nhiều mới được." Lẩm bẩm vài câu trong miệng, Đạo Đức chân nhân vẻ mặt buồn bã đi vào trong tu luyện thất. Có lẽ mình đã mang quá nhiều tục sự (chuyện của thế tục) mà tu vi giảm đi. Lão quyết định từ hôm nay sẽ chuyên cần luyện tập một chút.

Cuộc sống không có điện quả thật là vui sướng. Ngoài trời tối đen như mực, Lưu Phong nắm tay Đình Nhi đi dạo, tay hắn không biết từ lúc nào đã chui vào trong quần, chạm vào vùng tam giác huyền bí của nàng. Đáng tiếc là ngay tại đây thì Đình Nhi bắt đầu kìm chế, không cho hắn tiến thêm nữa.

.

Ngày hôm này Hoa Hạ đế quốc khai triều, Hoa Hạ đại đế ngồi tại long ỷ trên cao, cùng các đại thần thảo luận chuyện quốc gia đại sự.

Ngay khi đã chuẩn bị kết thúc thì Trương Tử Ngưu bước ra tấu. Hoa Hạ đại đế uể oải, mở miệng nói: "Có chuyện gì?"

Trương Tử Ngưu cung kính nói: "Bệ hạ, Hộ Bộ viên ngoại thị lang Lưu Phong-Lưu đại nhân không biết nên xử trí như thế nào?"

Lưu Phong tiến kinh cũng đã lâu, Hoa Hạ đại đế tựa hồ như cố ý quên đi, cuối cùng ngày hôm nay cũng có Trương Tử Ngưu nói ra.

"Lưu Phong bây giờ đang ở đâu?" Hoa Hạ đại đế lạnh nhạt hỏi.

Trương Tử Ngưu cẩn thận trả lời: "Bệ hạ, Lưu đại nhân đang ở dịch trạm của Hoàng gia, chờ bệ hạ phân phó."

"Ồ, là như thế sao." Hoa Hạ đại đế trầm giọng nói: "Ngày mai triệu Lưu Phong diện thánh."

Lời này vừa nói ra, rất nhanh chóng có mầy vị đại thần biến sắc. Hoa Hạ đại đế đột nhiên nhìn một vòng, quát hỏi: "Các vị ái khanh, về chuyện của Lưu Phong không biết các ngươi có gì muốn nói không?"

"Hồi bẩm bệ hạ, thần có chuyện muốn tấu." Người lên tiếng chính là một quan viên ở Đại Lý Tự, hắn cất cao giọng nói: "Bệ hạ, mấy ngày nay Đại Lý Tự thu được rất nhiều thư tố cáo Lưu Phong. Nói hắn kiêu ngạo, dựa vào thân phận Cẩm Y Vệ, chèn ép đồng liêu, xem thường quốc pháp, thậm chí ngay cả quý tộc của đế quốc cũng dám đả thương."

"Có chuyện vậy sao?" Hoa Hạ đại đế từ một vị thái giám, tiếp nhận tấu chương, nhìn sơ qua một lượt, nói: "Không biết Lưu Phong đã ẩu đả với vị quý tộc nào?"

Đại Lý tự quan viên vội vàng nói: "Hồi bẩm bệ hạ, Lưu Phong chính là ẩu đả Trung Nghĩa Hầu Tước-Địch Nguyên Xuân."

"Bệ hạ, thần cho rằng Lưu Phong thật kiêu ngạo, thật đáng phải nhận tội." Đại Lý Tự quan viên, bình tĩnh nói: "Lưu Phong chèn ép đồng liêu, ẩu đả quý tộc, chuyện này không thể xem thường được, nên làm tới nơi tới chốn."

Hoa Hạ đại đế âm thầm cười lạnh, Địch Nguyên Xuân là người như thế nào lão đều hiểu rõ. Nếu có gây ra ẩu đả thì dám chắc là Địch Nguyên Xuân đã gây sự trước.

Bất quá tại nghị sảnh thì phải theo quy củ một chút, Hoa Hạ đại đế liếc mắt nhìn quan viên của Đại Lý Tự: "Làm tới nơi tới chốn? Ngươi nói nên làm thế nào?"

Quan viên kia tiếp tục nói: "Bệ hạ, căn cứ theo pháp chế của đế quốc thì, hạ cấp quý tộc đánh thượng cấp quý tộc thì thần đề nghị bắt Lưu Phong, giam vào đại lao, sau đó từng bước điều tra."

Nội các Trương Tử Ngưu nghe vậy, khẽ nhíu mày, bước ra nói: "Bẩm bệ hạ, thần nghĩ Vương đại nhân nói có chút không đúng. Mọi người đều hiểu rõ Trung Nghĩa Hầu là người thế nào. Nếu có xung đột với Lưu Phong thì cũng chưa chắc Lưu Phong đã sai. Thần nghĩ rằng chuyện này chưa nên đổ tội cho Lưu Phong."

Quan viên Đại lý tự, giải thích: "Bệ hạ, ẩu đả quý tộc là tội lớn, thần nghĩ rằng nên nghiêm trị. Đương nhiên nếu điều tra ra là Trung Nghĩa Hầu sai thì sẽ trả lại công đạo cho Lưu Phong."

Hoa Hạ đại đế vẻ mặt có chút tà dị, liếc mắt nhìn hắn nghĩ thầm, tên Đại Lý tự này dám chắc là muốn ngăn cản Lưu Phong tiến vào Hộ Bộ, trì hoãn thêm một chút thời gian. Chẳng lẽ Đông cung trong một tháng thời gian có thể bổ khuyết hết hao tổn trong Hộ Bộ và Nội vụ khố mấy năm nay sao?

Đại Lý tự quan viên nói cũng có lý lẽ. Hoa Hạ đại đế không phải là hôn quân, cũng không bài xích, chỉ mỉm cười: "Ái khanh nói cũng có lý. Bất quá không thể chỉ nghe lời một phía. Chuyện này ta sẽ để Cẩm Y Vệ làm, biết rõ nguyên ủy sau đó hãy nói. Nếu quả là Lưu Phong sai thì trẫm sẽ cho Đại Lý tự và Đô Sát viện điều tra."

Quan viên Đại Lý tự muốn nói thêm gì, bất quá lại nuốt lại vào bụng, quyết định lui về chỗ cũ.

Trương Tử Ngưu nói: "Bệ hạ, vậy ngày mai có triệu Lưu Phong diện thánh không?"

Hoa Hạ đại đế trầm giọng nói: "Chuyện ngày mai triệu Lưu Phong diện thánh không thay đổi."

Hoa Hạ đại đế đột nhiên nghĩ ra gì đó, liền nói: "Nghe nói kinh đô gần đây xuất hiện Huyền Tâm các khá thần bí, không biết có vị ái khanh nào biết chuyện này hay không?"

Lời này vừa nói ra, quan viên nhất thời ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không ai lên tiếng.

Hoa Hạ đại đế lạnh lùng nói: "Lý khanh gia, ngươi thống lĩnh hoàng thành binh mã ti, chẳng lẽ ngươi cũng không biết chuyện về Huyền Tâm các sao?"

Bị gọi đến tên, Lý Hàn tướng quân vội vàng bước ra nói: "Bệ hạ, Huyền Tâm các chính là do Phượng viên tứ cô nương giới thiệu đến, hơn nữa Hoàng thái tôn điện hạ cũng rất chiếu cố."

"Ồ." Hoa Hạ đại đế nhíu mày nói: "Vậy sao trước đây trẫm không nghe ngươi nói về việc này?"

Lý Hàn kinh hãi, khẽ kêu lên trong lòng không ổn, mặt mày ủ rũ nói: "Thần. cho rằng đây là việc nhỏ, không cần."

Hoa Hạ đại đế hừ lạnh một tiếng: "Việc nhỏ? Nghe nói cái vị Đạo Đức chân nhân kia có khả năng thăng thiên, độn địa. Nhân vật như vậy cũng là chuyện nhỏ sao?" Nếu không có hắc ảnh kia nhắc nhở thì Hoa Hạ đại đế đến giờ cũng không biết môn phái lớn nhất tu chân giới đã kết minh với Đông cung.

Lý Hàn khẽ biến sắc, vội vàng quỷ xuống mặt đất: "Bệ hạ, đây là sai sót của thần, xin bệ hạ trách phạt."

"Trách phạt?" Hoa Hạ đại đế lạnh lùng nhìn vị thần tử đang quỳ trước mặt, trong lòng có chút không thoải mái: "Được rồi, sau này hoàng thành có chuyện lớn, nhỏ ngươi đều phải tâu lên. Nếu không trẫm nhất định sẽ không tha."

Lý Hàn vội vàng dập đầu tạ ơn.

Ngày hôm sau Lưu Phong rốt cuộc nhận được thánh chỉ, tiến cung diện thánh.

Theo nội thị trong cung đi vào hoàng cung, xuyên qua một tòa sâm nghiêm đại điện, cuối cùng hắn cũng thấy được Văn Hòa điện.

Ngay lúc đó thì một thanh âm truyền đến: "Lưu tước gia, ngươi đã đến rồi, bệ hạ đang chờ, mau theo ta đi vào."

"Xin hỏi tôn tính đại danh của vị công công này?" Lưu Phong chắp tay khẽ hỏi viên thái giám.

Người thái giám trả lời: "Ta họ Trương, sau này tước gia cứ gọi là Trương công công là được."

"Trương công công, ngưỡng mộ đã lâu." Lưu Phong cố làm ra một bộ dáng kinh ngạc, nói.

Trương công công cũng kinh ngạc: "Chẳng lẽ Tước gia biết ta?"

"Sao lại không biết." Lưu Phong thuận miệng, bắt đầu nói lung tung: "Nghe nói Trương công công là người mà hoàng thượng sủng ái nhất, vô duyên chưa được gặp. Hôm nay thật là hữu duyên."

Trương công công nghe vậy, sắc mặt vui vẻ, cười nói: "Chúng ta chỉ là kẻ hầu hạ cho hoàng thượng cái gì mà sủng ái. Tước gia quá lời."

"Trương công công khiêm tốn quá." Lưu Phong cười nói: "Ai mà không biết Trương công công tài năng chứ."

Trương công công càng khoái trá, quay về Lưu Phong nói: "Tước gia, thời gian không còn sớm nữa. Chúng ta mau vào đi thôi."

"Tước gia, không biết quy củ trong cung người có quen thuộc không?" Quả nhiên là vài câu vỗ mông ngựa của Lưu Phong đã có tác dụng. Vị Trương công công này phá lệ, quan tâm đến hắn.

"Thỉnh mời công công chỉ giáo." Tuy Lưu Phong đã là lần thứ hai tiến cung nhưng mấy cái loại quy củ thúi này hắn vẫn còn chưa thông thuộc.

"Vậy chúng ta đi chậm một chút, dọc đường, ta sẽ giảng giải cho ngươi mọi quy củ trong cung."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chớp mắt đã đến Văn Hòa điện.

"Tước gia, người hiểu rõ chưa?" Trương công công giảng giải xong, vẫn lo lắng nhìn Lưu Phong. Vị tiểu tước gia này chính là người tốt đây, ngàn vạn lần phải quan tâm tới hắn một chút.

"Cũng hiểu rồi." Lưu Phong cười nói: "Công công cẩn thận như vậy, ta sao có thể không hiểu được."

"Tiểu tước gia, ngươi là người tốt, có chuyện ta cần phải nhắc nhở một chút. Có người muốn gây chuyện bất lợi với ngươi. Ngươi nên cẩn thận." Trương công công cẩn thận nhìn xung quanh, khẽ nói với Lưu Phong.

Lưu Phong âm thầm vui vẻ, công phu vỗ mông ngựa quả nhiên là lợi hại.

"Công công yên tâm, hôm nay ta được người chỉ bảo nhiều, ta khắc biết cách đối phó. Chờ khi nào có thời gian thỉnh mời công công dùng cơm cùng ta."

"Vậy thì ta an tâm."

Nói xong Trương công công trực tiếp đưa Lưu Phong vào Văn Hòa điện, nói: "Tước gia, ngươi ở đây, ta đi báo với bệ hạ."

Trương công công đi rồi, Lưu Phong chợt phát hiện ra vấn đề của mình. Chỉ mình hắn trơ trọi đứng giữa đại điện, bá quan văn võ tại đây thì ai cũng đã có chỗ đứng, mình nên đứng ở đâu bây giờ.

Thật vất vả mới tìm được vị trí tốt, thì lại bị người khác đẩy ra: "Vị tiểu đại nhân, nơi này là chỗ của ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status