Hi du hoa tùng

Chương 516: Khuyết Tên



Lưu Phong mỉm cười đi ra, đi qua đám bá quan văn võ. Vũ Quy và Lý Chân Ái lập tức đến cảm tạ hắn đã xuất lực tương trợ. Hơn nữa lại tỏ vẻ sẽ có lễ vật cảm tạ.

Lưu Phong thấy Vũ Quy và Lý Chân Ái cứ rối rít nói lời cảm tạ hoài, có chút bực mình.

Sau khi khách khí với hai người một hồi, Lưu Phong mới ra khỏi cung được, hắn miễn cưỡng ngáp một hơi, thầm nghĩ đến bộ dáng của quỷ tử và bổng tử, thật hết muốn giận.

Ban đêm, Phỉ Nhi tìm đến cửa.

"Sao vậy? Phỉ Nhi tiểu thư tìm ta cảm tạ sao?" Lưu Phong khuôn mặt cười hì hì hỏi: "Hôm nay trên triều, ta đã lấy tính mạng ra đề nghị bệ hạ thả tam ca nàng rồi".

Phỉ Nhi lạnh lùng nhìn Lưu Phong, cũng không thèm nói tiếng nào.

"Thế nào? Nàng không tin ư?" Lưu Phong bực mình, có ý muốn chửi thề: "Nàng không tin có thể đi hỏi Lý Chân Ái và Ô Quy đại nhân đó".

"Ta không phải không tin, bọn họ đã nói với ta rồi" Phỉ Nhi thở dài một hơi nói: "Ta đến là muốn nói với ngươi hai chuyện"

Lưu Phong cười hắc hắc: "Nói đi, nàng sẽ không phải là muốn lấy thân báo đáp chứ. Việc này. ta có chút lo lắng. nhưng mà nàng biết đó, ta là người thành thật, lại tương đối truyền thống. Ta hy vọng chúng ta có thể kết giao. đợi khi chúng ta có hảo cảm với nhau, thì chúng ta lại lên giuờng. , thế nào?"

"Ngươi. ngươi. Sao không đi chết đi." Phỉ Nhi hung hăng nói: "Ác tặc, ngươi nghĩ ta sẽ cảm kích sao. Đáng tiếc, ngươi sai rồi. Ta nói cho ngươi biết, ngươi điếm ô thân thể ta, ta sớm muộn gì cũng giết chết ngươi. Đương nhiên, chuyện ngươi làm cho tam ca ta, ta chỉ nói một tiếng đa tạ mà thôi".

"Đa tạ thế nào?" Lưu Phong khiêu khích nhìn Phỉ Nhi: "Chi bằng nàng thoát y cho ta nhìn một chút nha?" Chẳng biết tại sao mỗi lần nghĩ đến Cao Lệ bổng tử, Lưu Phong lại nghĩ đến làm sao để nhục mạ nàng. Có lẽ bởi vì kiếp trước Hàn Quốc bổng tử khiến cho hắn có thành kiến quá sâu nặng đi.

"Ác tặc, ngươi điếm ô thân thể ta, còn muốn hạ nhục ta. ta. giết. ngươi." Phỉ Nhi như phát điên lên, một tay cấu lên vai hắn, một tay đánh vào lòng ngực hắn.

Lưu Phong nao nao, nhíu mày, cũng không ngăn cản Phỉ Nhi. Phỉ Nhi cũng không có thi triển đạo thuật, cũng không hạ sát thủ. Kiểu đánh này, chỉ có thể xem như đấm bóp.

"Có lẽ để nàng phát tiết một chút." Lưu Phong yên lặng chịu đựng, mặc kệ nói như thế nào, đàn bà này cũng đáng thương. Đường đường là thiên kim tiểu thư, lại bị Lưu Phong cưỡng gian như vậy.

Phỉ Nhi đánh cả nửa ngày trời, tức giận trong lòng cũng đã giảm đi ít nhiều, nàng lui về sau vài bước, thở hổn hển, hung hăng nhìn Lưu Phong: "Ngươi giết ta đi. ngươi bây giờ giết ta đi. nếu không sớm muộn ta cũng giết ngươi."

"Nàng đi đi, ta không giết nàng, cũng không muốn gây khó khăn cho nàng. Qua vài ngày nữa, tam ca nàng cũng được phóng thích, đến lúc đó nàng theo tam ca rời khỏi đây đi" Lưu Phong mặt không biến đổi nói.

"Không, ta không đi, trừ phi ta giết được ngươi." Phỉ Nhi khóc lóc kêu lên: "Ta nhất định giết nguơi."

Lưu Phong cười khổ lắc lắc đầu nhưng lại không biết nói gì nữa. Nói thật, đàn bà thật phiền toái. Vốn phương pháp trực tiếp dễ dàng nhất là giết chết nàng, nhưng mà Lưu Phong sau khi chơi qua nàng, lại biết được nàng còn xử nữ, đã thay đổi chủ ý.

Đơn giản mà nói là có chút áy náy mà không hạ sát thủ được.

"Nàng đi đi, ta không muốn giết nàng" Lưu Phong lạnh nhạt nói.

"Hừ. ngươi không giết ta, ngươi sớm muộn gì cũng hối hận" Phỉ Nhi kêu lên: "Ta nhất định sẽ giết ngươi, ngươi sẽ phải trả giá vì hành động của chính mình".

"Ta biết nàng hận ta, nhưng mà nàng không giết được ta" Lưu Phong chậm rãi nói: "Ta có thể không giấu diếm nói cho nàng biết, với tu vi bây giờ của nàng, vĩnh viễn cũng không giết được ta".

"Hôm nay tâm trạng ta tốt, có thể sẽ bỏ qua chuyện cũ, nhưng mà lần sau. lần sau nếu nàng còn nói những lời như vậy với ta, ta sẽ không giết nàng, nhưng ta sẽ cưỡng gian nàng. Ta hy vọng nhìn thấy nàng bị ta cưỡng gian, đương nhiên, ta cũng thấy được là nàng cũng thích."

Phỉ Nhi không nói nữa, vẽ mặt cực kỳ phức tạp, đối với nam nhân trước mặt này, nàng không biết trong lòng có một loại cảm giác gì, vốn hắn cưỡng gian nàng, nàng hẳn là rất hận hắn, hận hắn chết đi được. Nhưng mà chẳng biết tại sao mấy ngày nay, không hiểu sao nàng lại nhớ đến hắn. Nhớ đến buổi tối hai người giao hoan thật kích thích.

Điều khiến cho Phỉ Nhi khó hiểu là sâu trong nội tâm nàng cũng mơ hồ có một chút chờ mong, chờ mong đối phương.

Nàng có thể cảm giác được thân thể của bản thân mình rốt cuộc kìm chế không được dưới sức mạnh của nam nhân này.

Tuy nhiên, điều này cũng không làm vơi đi nỗi hận của Phỉ Nhi đối với Lưu Phong.

Nàng hận không được một kiếm giết chết hắn, bởi vì lực lượng hắn quá cường đại. Nàng rất hiểu với lực lượng của hắn, nàng căn bản không phải là đối thủ của hắn.

"Ngươi muốn cưỡng gian ta sao?"

Phỉ Nhi đột nhiên cười lạnh một tiếng, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lưu Phong, nàng đột nhiên cởi đi quần áo của mình, nội khố của mình, đem thân thể hoàn mỹ bày ra trước mắt Lưu Phong.

Nhìn thân thể đàn bà kiều mỵ trước mặt, hơi thở Lưu Phong không khỏi dồn dập.

"Ha. ha. ngươi không phải muốn cưỡng gian ta sao? Nè. cưỡng gian đi. ?" Phỉ Nhi khiêu khích nhìn Lưu Phong, trong đôi mắt xinh đẹp phát ra tia nhìn khinh bỉ.

"Ngươi không dám sao?" Phỉ Nhi cười lạnh nói: "Ngươi thấy ta xinh đẹp không?"

"Đẹp lắm" Lưu Phong vẻ mặt ngây ngốc, thật ra không biết đàn bà này muốn làm gì. Bất quá nàng hỏi, hắn không nói dối, có sao nói vậy.

"Tốt lắm!"

Phỉ Nhi xoay người lại, lấy nội khố dưới đất mặc vào, sau đó lấy váy bổng tử mặc vào.

Tặc bì nương, ngươi làm gì thế?

"Ngươi nhất định rất muốn biết ta cuối cùng làm gì chứ gì?" Phỉ Nhi hận hận nhìn hắn: "Ta bất quá làm một cái thí nghiệm. Sự thật chứng minh, thân thể ta rất đẹp, đẹp đến ngay cả nam nhân như ngươi cũng đều động tâm".

"Ngươi nói đúng, với tu vi của ta, muốn giết ngươi thật là khó hơn lên trời" Phỉ Nhi cười lạnh một tiếng nói: "Ta giết không được ngươi, cũng không có nghĩa là thiên hạ không ai giết được ngươi. Ít nhất ta biết trong những cao nhân cũng có người có thể giết được ngươi. Nếu cần thiết, ta sẽ hy sinh thân thể ta để mời vị cao thủ đó giết ngươi. Ngươi không cần hoài nghi, vì để có được thân thể ta, ta dám chắc cái gì hắn cũng sẽ đồng ý làm"

Ngươi điên rồi, ngươi là một người điên.

Đàn bà quả thật không nên trêu chọc a.

Lưu Phong điềm nhiên nói: "Nàng đi đi, nếu nàng thật sự muốn làm như vậy, ta cũng sẽ không phản đối. Bất quá ta nhắc nhở nàng một câu, mỗi người đều phải trả giá cho hành động của mình. Nếu nàng nghĩ hy sinh thân thể của mình để có cơ hội giết ta, ta cũng sẽ không ngăn cản nàng, chỉ là ta hy vọng nàng sẽ không hối hận."

"Ác tặc, ta hận ngươi!" Phỉ Nhi hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Phong một cái, xoay người rời đi. Chỉ là trong lòng có chút rối rắm.

Nhìn thân ảnh Phỉ Nhi biến mất, Lưu Phong thở dài một tiếng: "Nàng sẽ không hy sinh thân thể mình được đâu. Bởi vì thân thể nàng đã không thể dung nạp được bất kỳ nam nhân nào khác. Bất kể tâm nàng như thế nào, thân thể nàng đã bị ta chinh phục rồi".

*************

Vô Cực Thần Quân vốn muốn đi tìm Độc Cô Nhất Ma, tim lại đập mạnh liền đến Phong Linh Cung xem thử, ai ngờ nhìn thấy Quỷ Tướng và đám quỷ tốt đều bị người khác giết sạch.

Sau khi hắn tra ra thân phận người đến giết xong, nhất thời thay đổi chủ ý, tạm hoãn việc đi tìm Độc Cô Nhất Ma lại, hắn nghĩ trước hết nên đi gặp Lưu Phong trước. Nhìn xem tên tiểu tử lợi hại được nhiều người nhắc tới tựu như thế nào?

Đương nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn nữa.

Tại hiện trường, sau khi điều tra khí tức, hắn phát hiện ra khí tức của một lão hữu khi xưa. Hơn nữa theo chuẩn đoán, nàng hiện tại đã là nguyên thần thể.

"Thiên nhân kỳ cần nguyên thần a." Vô Cực Thần Quân âm thầm tự hỏi, nếu có thể hấp thu nàng, thì tâm ma đã quấy nhiễu hắn mấy trăm năm hắn còn xem ra gì nữa. Ngoài ra, nói không chừng hắn còn có thể đắc đạo phi thăng luôn.

Dựa vào khí tức tại hiện trường, hắn dễ dàng tìm ra được Lưu Phong.

Mà giờ phút này, Lưu Phong đã đi được nửa đường đến cung điện rồi.

Cảm giác được một cỗ khí tức cường đại đang theo dõi bản thân mình, Lưu Phong nhanh chóng dừng cước bộ, hét lớn một tiếng: "Bằng hữu, nếu đã tới rồi, vì sao còn không hiện thân".

"Ha. ha. quả nhiên khá lắm." Vô Cực Thần Quân đột nhiên xuất hiện trước mặt Lưu Phong. Hai chân như đứng lơ lửng trên không, giương mắt nhìn Lưu Phong: "Không nghĩ đến a, tu vi ngươi chỉ có Kim Đan sơ kỳ mà có thể cảm ứng được khí tức của ta, thật là nhân tài. Hơn nữa, tu vi tinh thần lực của ngươi cũng không tệ."

"Ngươi là ai?" Lưu Phong mặc dù không cách nào cảm ứng chuẩn xác được tu vi của mới đến, nhưng trực giác báo cho hắn biết, người này rất mạnh. Hắn cho Lưu Phong cảm giác thậm chí mạnh hơn cả Tuyệt Sắc và Tuyệt Tình.

"Ta là ai không quan trọng" Vô Cực Thần Quân lạnh lùng nhìn Lưu Phong: "Ta chỉ là nghe nhiều người nhắc đến ngươi, muốn đến xem một người mà toàn bộ cường giả trong thiên hạ hào kiệt đều cảm thấy khó đối phó là nhân vật nào?"

Lưu Phong nao nao, thấy người này thật nhàn rỗi.

"Vậy bây giờ ngươi đã thấy rồi. có phải nên rời khỏi hay không?" Cùng người này nói chuyện, Lưu Phong cảm thấy trong lòng bị áp lực rất nặng.

"Ta sẽ đi, bất quá trước khi đi, ta muốn nghe ngươi nói về tin tức một người?" Vô Cực Thần Quân hịp mắt nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status