Hi du hoa tùng

Chương 643: Đại tiểu ma nữ tới



Khuynh Thành đi tới, kéo cánh tay Lưu Phong, nói: "Ta không đi, ta muốn ở cùng ngươi."

Lý Hương Quân mỉm cười, quay đầu lại, nói với Khuynh Thành: "Khuynh Thành, qua thăm Khuynh Quốc, đợi lát nữa ta cũng sẽ tới."

Khuynh Thành mặc dù có đôi chút không tình nguyện, nhưng đối với lời nói của sư tôn nàng cũng không dám ngỗ ngịch, không thể làm gì khác hơn là mang vẻ mặt buồn bực rời đi.

"Mỹ nhân tỷ tỷ, người bảo Khuynh Thành rời đi, không phải là muốn tạo cơ hội một mình ở chung với ta chứ?" Lưu Phong nhìn Lý Hương Quân, vẻ mặt rất mập mờ.

Lý Hương Quân mặt trắng bệch không còn chút máu liếc nhìn Lưu Phong một cái, chậm rãi đi tới, đưa tay đặt trên lưng Lưu Phong cấu vài cái, gắt giọng: "Tiểu tử thúi, ngươi còn trêu ta sao?"

Lưu Phong cười hắc hắc, sau đó nghiêm mặt nói: "Nếu ngươi cố tình giải thích như vậy, thì cũng miễn cưỡng có thể."

"Cẩn thận, ta đi mách với Khuynh Quốc người trêu ghẹo ta." Lý Hương Quân chớp mắt, vẻ mặt chế giễu.

"Tốt quá." Lưu Phong muốn vô sỉ tới cùng: "Ta rất chờ mong tràng cảnh cùng với ba thầy trò các ngươi một chỗ. hắc hắc, nếu ngươi nguyện ý, ngươi có thể cùng Khuynh Quốc, Khuynh Thành bàn bạc một chút."

Lý Hương Quân nghe vậy, không thể nói gì hơn, tiểu tử này, chẳng những là đại sắc lang, hơn nữa còn cực kì vô sỉ.

"Mỹ nhân tỷ tỷ, lâu không gặp vóc người ngươi càng đẹp hơn nha. cặp mông có vẻ to ra, chẳng lẽ trong thời gian này, người đều ăn phao câu à?" Lưu Phong một đôi sắc nhãn, đảo qua bộ ngực, đồn bộ của Lý Hương Quân đày dâm tà.

Lý Hương Quân liếc xéo hắn một cái, đôi mắt to xinh đẹp như muốn bốc lửa, bộ ngực sữa đầy đặn phập phồng kịch liệt: "Ngươi, đồ cặn bã, ngay cả mẹ vợ tương lai cũng ngang nhiên đùa bỡn, ngươi. . Ngươi thật vô lại, lưu manh."

Lưu Phong cười vô sỉ, đáp: "Đa tạ mỹ nhân tỷ tỷ đã khích lệ."

Trời ạ, giết ta đi, trên đời lại có nam nhân vô sỉ như vậy, lại còn là một quý tộc nữa mới chết chứ, Lý Hương Quân buồn bực một hồi, sắc mặt càng như dở khóc dở cười.

Nàng rốt cuộc hiểu được rằng – người, không có tột cùng vô sỉ, chỉ có vô sỉ hơn. Mỗi lần nhìn thấy Lưu Phong, hắn tựa hồ càng vô sỉ hơn trước.

"Không cãi nhau với ngươi nữa, ta muốn nói chuyện chính sự!" Lý Hương Quân nghiêm mặt: "Ta hy vọng lần này ngươi có thể mang theo Khuynh Quốc xuất chinh." Ý tứ nàng rất rõ ràng, nàng hy vọng hai đệ tử tài năng của mình trong thời gian viễn chinh có thể ở cùng nhau, hòa giải cừu oán trước kia, trở lại hòa thuận như trước.

Lưu Phong lắc đầu từ chối, nói: "Không được, Khuynh Quốc phải ở lại kinh đô, kinh đo còn có nhiều việc cần nàng xử lý. Lần viễn chinh này, nữ quyến đem theo chỉ có ngươi cùng với Khuynh Thành."

Lý Hương Quân nghe vậy, sắc mặt không hờn giận: "Ngươi không định trong lúc viễn chinh này giở trò yêu ma gì với Khuynh Thành đấy chứ."

Lưu Phong hai mắt mở to, vẻ mặt khó hiểu, thêm vào một bộ dáng vô tội: "Mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi có ý tứ gì, ta nghe không hiểu, ngươi phải biết ta luôn là một người thành thật."

Lý Hương Quân nghe vậy, bĩu môi một cái, trong lòng lầm bầm, ngươi giả bộ quân tử, nhân phẩm của ngươi, nữ nhân trong thiên hạ ai cũng rõ ràng. Mười phần đúng là sắc lang lại thêm vô sỉ, hạ lưu. .

Lý Hương Quân cười lạnh một tiếng, nói: "Ta bất kể ngươi nói thật hay nói dối, tóm lại, ta phải đề tỉnh ngươi một lần, Khuynh Thành không thể phá thân. Trừ phi đợi nàng có thể kế thừa được Thánh linh. Ta thuận tiện nhắc nhở ngươi một câu nữa, nếu không muốn Châu Nhi tức giận, ngươi tốt nhất hãy thành thật một chút."

Nghe đến Châu Nhi, Lưu Phong tự nhiên nhớ tới thanh chủy thủ có linh thức của Khuynh Thành.

Hắn vội vàng nói: "Xem ngươi nói kìa, con người ta mà như vậy sao, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không động đến Khuynh Thành. Cho dù có động, cũng chỉ động mỹ nhân tỷ tỷ ngươi" Nói rồi Lưu Phong nhân cơ hội đưa tay khẽ miết một chút tại đồn bộ của Lý Hương Quân, cảm nhận đồn bộ co dãn do ăn phao câu gà bồi bổ.

"Ngươi. Ngươi vừa khi dễ ta?" Lý Hương Quân tự nhiên bị Lưu Phong khinh bạc một chút, trong lòng nhất thời tức giận, đưa tay đập đập vài cái lên ngực hắn, đột nhiên nơi khóe mắt nước mắt chảy xuống ròng ròng.

Không biết xấu hổ mà. Lớn tướng như vậy còn khóc. Lưu Phong có chút luống cuống, vọi vàng thấp giọng nói: "Mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi đừng như vậy. Vạn nhất bị người khác thấy được còn tưởng ta đã làm gì ngươi?"

"Vốn là như vậy còn gì." Lý Hương Quân tức giận đốp lại một câu.

Lưu Phong kinh ngạc một hồi, vị tỷ tỷ này cũng thật là, sao có thể nói bậy thế chứ? Thiên Thượng Nhân Gian đông người hỗn tạp, hắn cũng không hi vọng bị người khác hiểu lầm. Lưu Phong vội vàng dỗ dành ngon ngọt để Lý Hương Quân ngừng khóc.

"Là ngươi nói nhé, không bao giờ khi dễ ta, binh quyền đệ nhị cánh quân do ta nắm nhé!" Lý Hương Quân ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

Lưu Phong ngẩn người ra, quái, hốc mắt như thể trống rỗng. Mẹ kiếp, bị đùa bỡn rồi, là giả khóc.

"Không được chơi xấu, ngươi đúng là chính miệng đáp ứng ta rồi mà." Lý Hương Quân khóe miệng lộ ra dáng tươi cười giống như Hồ Ly.

Lưu Phong có chút buồn bực, bất quá cho dù ai cũng không nghĩ ra, nữ nhân lớn tuổi như vậy lại học tiểu cô nương giả bộ khóc lóc chứ? Mẹ kiếp, thật sự là chẳng biết xấu hổ mà. Ma nữ, quả nhiên không giống với người bình thường.

Ai, đời người chả mấy chốc, điều này không cần phải giải thích.

"Được rồi. Nhìn người lớn tuổi giống lão bà như vậy, lại có thể giả bộ non nớt, giả bộ khóc lóc, ta gắng gượng mà làm, đáp ứng ngươi." Quân quyền, do ngươi làm chủ thì sao, đến lúc đó nên hành động thế nào, còn không phải đều do tiên phong lão gia ta ra lệnh sao.

"Ngươi nói ta là lão bà? Ngươi nói ta giả bộ non nớt? Ngươi khi dễ ta, ta không muốn sống nữa." tin tưởng không có người đàn bà nào muốn nghe câu nói lúc trước của Lưu Phong.

Lần này, Lý Hương Quân đúng là khóc thật. Buồn bực quá, oan uổng quá, tự nhiên bị một tên đại sắc lang chê bai.

Đàn bà thật sự phiền toái mà.

Lưu Phong khẽ nói thầm một câu, vội vàng diễn một bộ mặt tươi cươi, rất nghiêm túc nói: "Mỹ nhân tỷ tỷ, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ta không nên ghen ghét vẻ xinh đẹp của ngươi, mà đi cố sức chê bai ngươi. Kỳ thật, ngươi thật sự rất đẹp, rất đẹp, ngươi là nữ thần trong lòng ta, ngươi là nữ nhân xinh đẹp nhất mà ta thấy qua."

"Thật chứ?"

Nghe Lưu Phong nói một hồi thông suốt, Lý Hương Quân sắc mặt đang u ám liền chuyển thành rạng rỡ, hơn nữa là mặt cười ánh lên sắc hồng, thậm chí có đôi chút thất thố, thế nhưng vẻ mặt đúng là rất đắc ý.

"Ân, là thật." nói nhiều như vậy, lão tử cũng nên thu điểm lợi tức đi.

Lưu Phong vui cười nắm cánh tay nhỏ bé của Lý Hương Quân kéo người nàng lại gần một chút, có vẻ rất là mập mờ.

"Mỹ nhân tỷ tỷ, nếu ngươi không phải là sư tôn của Khuynh Quốc, Khuynh Thành, ta khẳng định sẽ theo đuổi ngươi, lấy ngươi làm vợ. . kỳ thật, bây giờ cũng có thể, phải xem các người có tiếp nhận không."

Lý Hương Quân nghe vậy có chút thẹn thùng, cúi đầu ừm một tiếng, trống ngực đột nhiên nhanh hơn thân thế uốn éo vài cái, vội vàng rụt cánh tay nhỏ bé trở về.

Lưu Phong cười hắc hắc nói: "Mỹ nhân tỷ tỷ, tựa hồ thẹn thùng ư."

Lý Hương Quân nghe vậy, đôi mắt trừng lên, nhìn Lưu Phong có vẻ khiêu khích nói: "Ai thẹn thùng vậy? Tiểu tử thối. Ngươi tưởng chiếm tiện nghi của ta sao? Tới đây, đưa bàn tay lại đây, tới, sờ soạng ở chỗ này."

Nhìn theo ngón tay Lý Hương Quân chỉ, Lưu Phong thấy một bộ ngực thật to.

Ai za za, quá cường hãn đi

Lý Hương Quân hừ một tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực hướng Lưu Phong từng bước tiến tới gần, bộ ngực to thiếu chút nữa chạm vào người hắn.

Lưu Phong theo bản năng lui về phía sau một bước, cười gượng một tiếng nói: "Mỹ nhân tỷ tỷ, rất là nở nang nha, nhưng bây giờ chúng ta nói chuyện chính sự trước đi?"

Lý Hương Quân thấy thế, trong lòng cười nhạt. Tiểu lưu manh có sắc tâm mà không có sắc đảm.

Lưu Phong mà biết được suy nghĩ trong lòng Lý Hương Quân, thì cho dù thế nào cũng sẽ đưa tay sờ soạng một phen.

Đáng tiếc, hắn tự dưng bị đàn bà khinh bỉ mà chính mình lại không biết. Ai bảo hắn không phải là con giun trong bụng người ta.

"Ân, nói chuyện chính sự." Lý Hương Quân vũ mỵ (quyến rũ) nguýt Lưu Phong một cái, nghiêm túc nói: "Ngươi thật sự cho rằng, bằng vào mấy nghìn Thần Thánh Quân Đoàn trong tay chúng ta là có thể chinh phục Phù Tang cùng Cao Lệ."

"Cũng không phải."

Lưu Phong lắc đầu cười: "Đương nhiên không có khả năng. Chúng ta là tiên phong, đại sự chinh phục vẫn là để bệ hạ làm đi."

"Chúng ta đây." Lý Hương Quân có chút mơ hồ, Lưu Phong lúc trước gửi thư cho nàng, chính là biểu đạt một lòng yêu nước. Nói cái gì là muốn đền đáp quốc gia, cái gì mà vì quốc giết địch. Nàng còn tưởng rằng Lưu Phong ý nghĩ kì lạ, chuẩn bị tự tay diệt Phù Tang cùng Cao Lệ.

Lưu Phong khẽ cười một tiếng nói: "Mục đích chính của chúng ta lần này là rèn luyện đối với Thần Thánh Quân Đoàn, thuận tiện thì làm tiền."

"Làm tiền?" Lý Hương Quân có chút khó hiểu với lời nói của Lưu Phong.

Mỹ nhân tỷ tỷ đúng là mù văn hóa mà. Lưu Phong cười, giải thích: "Nói đơn giản một chút, chính là thuận tay kiếm chút của cải, từ Phù Tang cùng Cao Lệ chuẩn bi chút trang bị, vũ khí, vàng bạc châu báu, đàn bà. Tất cả mọi thứ."

Lúc đầu, Lý Hương Quân còn thấy có chút ý tứ, thế nhưng nghe được đến đàn bà, sắc mặt hơi giận hờn: "Ngươi nha, trong lòng lại nghĩ tới nữ nhân?" Lý Hương Quân không muốn có thêm nữ nhân cùng hai vị đệ tử của mình chia sẻ cùng một nam nhân.

Lưu Phong có chút ủy khuất vội vàng giải thích: "Ta nói mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi nghĩ oan cho người ta, ta làm lại đem nữ nhân đồng nhất như nhau. Hơn nữa, ta cướp nữ nhân nhiều hơn một chút, cũng là vì Thiên Thượng Nhân Gian mà suy nghĩ, tuyệt đối không có ý nghĩ gì khác."

"Thật vậy?"

"Thật!" Lưu Phong trả lời khẳng định.

Lý Hương Quân cười nói: "Nếu chỉ là như thế này, đến lúc đó ta giúp ngươi cướp đoạt. Nhưng chúng ta đã nói, con gái Phù Tang và Cao Lệ ngươi không được phép."

"Tuyệt đối không, các nàng tương lai đều là hoạt động nghệ thuật trong Thiên Thượng Nhân Gian." Lời này không giả, Lưu Phong bên người không thiếu nữ nhân ưu tú, cho nên không tới phiên nữ nhân Phù Tang và Cao Lệ. Chỉ là hắn tựa hồ quên đi, hắn đã từng trêu trọc qua một công chúa Cao Lệ.

Kế tiếp, hai người lại nói một chút chuyện về phương diện tác chiến. Tại phương diện này, Lưu Phong kỳ thật không hiểu lắm, hoàn toàn gà mờ. May mà mỹ nhân tỷ tỷ cũng là người thành thạo, hơn nữa cũng có thói quen phản bác, phương diện chiên thuật đều có chút giải thích độc đáo.

Nhưng không quan hệ, thuộc hạ Thần Thánh Quân Đoàn chính là có mấy tướng lĩnh thiện chiến. Tương lai kế hoạch chiến đấu sẽ do họ và Lý Hương Quân trực tiếp vạch ra, về phần Lưu Phong đây phụ trách ra lệnh cùng cai quản thuộc hạ là được. (mịa lại chỉ tay năm ngón-NBA)

Sau khi thương lượng thỏa đáng hết thảy, Lý Hương Quân đề nghị hắn cùng đi thăm Khuynh Quốc, Khuynh Thành.

Dọc đường đi hai người lại tiếp tục nói chuyện với nhau. Lý Hương Quân đột nhiên hỏi: "Trong khoảng thời gian này, ngươi có nhớ tới Khuynh Thành nhà ta hay không?"

"Nghĩ chứ, chẳng những là Khuynh Thành, mỹ nhân tỷ tỷ ta cũng mỗi ngày đều nghĩ tới. Được rồi, các ngươi nhớ ta không? Chờ một chút, để ta đoán." Lưu Phong ra vẻ dáng trầm tư, lập tức cười nói: "Dám chắc là nhớ, mẹ vợ nhớ con rể. hắc hắc, có ý tứ, nhìn xem, ngươi cũng đỏ mặt rồi, không nhớ tới ta thật chứ?"

"Ngươi, đi chết đi." Lý Hương Quân vốn không đỏ mặt, nhưng bị Lưu Phong nói như vậy, cũng thật sự là xấu hổ đỏ mặt, trống ngực đập nhanh hơn nhiều.

"Mỹ nhân tỷ tỷ, xem bộ dáng ngươi chẳng những nhớ ta, lại còn nằm mơ thấy ta nữa." Lưu Phong tiếp tục đùa bỡn.

Lý Hương Quân nghe vậy, sắc mặt không khỏi càng thêm đỏ ửng dần lên, lần này Lưu Phong thực sự nói đúng. Nàng đúng là có mơ thấy Lưu Phong, nhưng loại mộng này là do nàng nhìn trộm hiện trường Lưu Phong kích tình, ấn tượng trong lòng khó có thể mờ đi được.

Lưu Phong tựa hồ cũng nhìn ra cái gì đó, cố ý cười nói: "Mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi sẽ không thật sự "xuân mộng" mơ thấy ta phải không? Wow, ta mị lực quả nhiên cường đại."

Lý Hương Quân tâm ý hoảng loạn, gắt giọng: "Đại sắc lang, ngươi chết đi, có ngươi mới mơ."

"Sư tôn, lão công, các ngươi đang nói chuyện gì mà náo nhiệt như vậy." Hai người đang nói, cũng không để ý thấy Khuynh Quốc cùng Khuynh Thành đi tới trước mặt.

Lưu Phong cười hắc hắc, nhìn Lý Hương Quân liếc mắt một cái nói: "Chúng ta đang nói chuyện nằm mơ đây"

"Nằm mơ có cái gì nói đâu chứ?" Khuynh Thành bĩu môi, có chút không cho là đúng.

Khuynh Quốc thấy sư tôn sắc mặt ửng đỏ, cũng cảm giác được một chút gì đó, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, nhìn bộ dáng này, thầy trò mình ba người sợ là trốn không thoát ma chưởng của lão công rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status