Hi du hoa tùng

Chương 964: Nước chảy thành sông



"Làm điều này không bởi vì mình háo sắc. Chỉ là vì tu luyện, là muốn tăng tu vi, là để đối phó tốt hơn với Đại kiếp nạn." Sau khi Lưu Phong tìm được cớ cho mình thì trong lòng liền không còn gánh nặng nữa. Ánh mắt trở nên nóng bỏng nhìn Thu Sương lòng tràn đầy ngượng ngùng mà tim đập không thôi. Nhưng lại vang lên: "Sư tỷ, Sư tôn cho gọi đến, nói là có chuyện trọng yếu muốn nói."

Trong lòng Thu Sương lập tức chấn động, dục vọng trong nháy mắt bị dập tắt. Nàng vội vàng đẩy Lưu Phong ra rồi rời đi mà như chạy trốn.

Nhìn theo bóng dáng di nương mà Lưu Phong nở nụ cười mờ ám: "Sớm hay muộn sẽ là của ta." Nếu không phải là Thủy Nhược Hàn xuất hiện thì Lưu Phong nắm chắc hiện tại đã thu được di nương Thu Sương rồi.

Đến tận khi vào tới đại điện, Sư tôn thấy sắc mặt Thu Sương ửng đỏ, ánh mắt hơi hơi khép lại liền biết được đầu đuôi trong đó. Nàng thầm than thở còn trong lòng biết đệ tử này của mình đã động phàm trần. Không bằng cho đi xuống trần rèn luyện một phen. Trên thực tế, sau khi nàng có thể rơi lệ cũng đã chứng minh là nàng và Lưu Phong có cùng duyên phận và số mệnh. Giọt nước mắt đó đã hoàn toàn hòa tan thần khí mà nàng ngưng tụ nhiều năm ở trong người. Nếu không cho dù là khiêu khích tới cỡ nào cũng không có khả năng khiến thân thể của nàng có phản ứng gì.

"Thu Sương, mấy ngày nữa thì con và Phong nhi cùng nhau rời khỏi đây" Sư tôn lãnh đạm nói một câu.

Thu Sương trong lòng căng thẳng liền nghĩ là Sư tôn tức giận vội vàng nói: "Đều là đệ tử không tốt, thỉnh sư tôn trách phạt."

"Thu Sương không phải căng thẳng, con có còn nhớ lời thề trước khi con đến với chúng ta sao? Khi mà con rơi lệ thì cũng là lúc con phải rời đi. Tiền đồ của con thuộc về Lưu Phong, ta cho phép các con rời đi. Còn về chuyện hắn giết chết Tuần Thiên Sứ giả thì có ta đủ sức gánh chịu, các con cũng không cần lo lắng. Chờ sau khi các con rời đi thì ta và Nhược Hàn cũng phải lên chín tầng trời. Hy vọng trong tương lai chúng ta còn có thể gặp mặt. Được rồi, đến đây đã cạn lời, con đi đi."

Thu Sương sửng sốt một chút, dường như có chút ngẩn người, Thủy Nhược Hàn bên cạnh đi tới khẽ lắc nàng cười nói: "Sư tỷ chúc mừng tỉ—"

"Nhược Hàn, chúng ta đi—!" Sư tôn pha chút thâm ý nhìn thoáng qua Thu Sương cười nói: "Dưới Đại kiếp nạn, chỉ có Phong nhi mới có thể bảo vệ con" Nói xong, nàng cùng Thủy Nhược Hàn liền cùng nhau biến mất.

Thu Sương phục hồi tinh thần lại, cẩn thận ngẫm lại lời Sư tôn nói, trong lòng dường như hơi nghĩ ra liền thẹn thùng không thôi.

Mấy ngày kế tiếp, Thủy Nhược Hàn cùng Sư tôn quả nhiên đều không có lại xuất hiện. Lưu Phong càng thêm không kiêng nể gì luôn lợi dụng các loại cơ hội khiêu khích Thu Sương. Từ lúc ban đầu chỉ vuốt ve ngoài quần áo rồi đến hôn môi, quan hệ hai người đã phát triển về bản chất.

Sau hai ngày, Lưu Phong thậm chí còn từ dưới váy Thu Sương đi về phía hạ thân của nàng. Lần đầu tiên chạm thẳng vào chốn riêng tư của Thu Sương, quả là ướt sũng khiến hắn thiếu chút nữa đã xử được Thu Sương. Tuy nhiên cuối cùng vẫn bị Thu Sương bắt dừng lại. Tuy nhiên Lưu Phong biết phòng tuyến trong lòng di nương Thu Sương đã từng bước từng bước bị sụp đổ.

Sự thật cũng là như thế, dưới sự đụng chạm và khiêu khích liên tục, suy nghĩ của Thu Sương cũng không ngừng biến hóa. Từ lúc ban đầu chỉ là hưởng thụ bị động, bây giờ đã thành sự mong muốn chờ đợi.

Ngay đêm qua nàng còn nằm mơ thấy mình và Lưu Phong ở cùng một chỗ. Nàng mơ mình bế Lưu Phong về lại tự mình cho hắn uống giống hệt tiểu thê tử dịu hiền. Kỳ thật Thu Sương sớm biết vết thương của Lưu Phong đã khỏi hẳn. Hắn đang cố ý giả bệnh để không đi. Nhưng mà nàng cũng không nói thẳng ra. Mấy ngày nay nàng đã có thói quen chăm sóc cho Lưu Phong.

Quả là nhạc vui chan hòa.

Sau khi uống xong bát canh tuyết liên, vẻ mặt Lưu Phong mờ ám nhìn di nương. Đột nhiên hắn quang tay ôm ngang eo nàng, nói thật chân thành nồng nàn: "Thu Sương di nương, Phong nhi yêu người, Phong nhi muốn người—!"

Thu Sương không nghĩ Lưu Phong lại thổ lộ thẳng như vậy, trong lòng có chút vui sướng, lại cũng có chút thẹn thùng. Tuy rằng trong lời Sư tôn đã nói rõ.

Nhưng mà nàng còn có chút cố kỵ với thân phận hai người. Nhất là sau khi nghĩ đến Lam Thi Kỳ thì trong lòng nàng lại cảm thấy là lạ.

Nàng vừa định mở miệng thì không nghĩ đôi môi nóng bỏng của Lưu Phong đã hôn lên đôi môi anh đào của nàng. Nụ hôn nồng nhiệt của nam nhân lập tức đưa nàng đến một tình cảnh thật kỳ diệu.

Đầu lưỡi Lưu Phong linh hoạt luồn lách trong miệng nữ nhân, cuốn lấy cái lưỡi đinh hương không ngừng mút vào. Chẳng bao lâu sau đã làm tan sự rụt rè của Thu Sương. Thu Sương vô thức cũng bắt đầu ôm lấy nam nhân, chủ động mấp máy môi bắt đầu nhiệt tình đáp lại nam nhân.

Khoái cảm tê dại như điện giật không ngừng tràn vào não Thu Sương, dục vọng bị áp chế lâu ngày đang chậm rãi bị kích thích hoạt. Tình dục phóng túng tựa như cơn lũ không ngừng từ sâu trong nội tâm ào ạt tràn ra.

Dần dần, lí trí của nàng, thẹn thùng của nàng, rụt rè của nàng đều đã bị chìm ngập trong dục vọng.

"Di nương, ta muốn cho người biết đến hạnh phúc của nữ nhân, ta sẽ cho người sung sướng." Lưu Phong rời khỏi làn môi anh đào của nữ nhân, rồi chậm rãi ghé vào vành tai trong suốt của nàng mà thì thào. Đồng thời bàn tay đã bắt đầu mạnh mẽ qua lại ở trên bộ ngực sữa của nữ nhân.

Thu Sương uốn éo thân thể mềm mại xấu hổ gắt đầy ngượng ngùng: "Nhẹ một chút. Chỉ được sờ."

Lưu Phong làm sao lại nghe Thu Sương, hơn nữa lời nàng nói chưa chắc đã là lời nói thật. Nữ nhân lúc này dưới tình huống như vậy đều không nói thật ra. Trừ phi lúc muốn mau chóng đạt tới cao trào.

Lưu Phong liều mạng cởi quần áo nữ nhân. Bàn tay đã hướng về phía chỗ riêng tư đã sớm ướt át.

"Đừng, Phong nhi, đừng lộng nơi này." Cả người Thu Sương run bắn, theo bản năng kẹp song thối định ngăn cản động tác của Lưu Phong.

"Di nương, kỳ thật trong lòng người không phải là muốn sao?" Lưu Phong phả hơi nóng vào tai nữ nhân nói chuyện, thừa dịp lúc mĩ đồn nữ nhân vặn vẹo để nhân cơ hội đưa ngón tay đi vào.

Sau đó hắn đưa ngón tay ướt sũng để trước mặt Thu Sương: "Hảo di nương, người nhìn xem của người đều ướt như vậy."

"Ân." Thu Sương thẹn thùng ừ nhẹ một tiếng, mặt ngọc đỏ ửng vùi vào ngực Lưu Phong mà thẹn thùng vô hạn. Một đôi tay nhỏ bé cũng là chậm rãi vô thức sờ về phía giữa hai chân nam nhân.

Lưu Phong thấy bổng bổng bị nữ nhân cầm, lập tức hưng phấn không thôi. Hắn nắm bộ ngực sữa của nữ nhân mạnh mẽ xoa nắn đầy kỹ xảo.

Cả người Thu Sương không ngừng run rẩy, tai nóng như than, thân mình mèm nhũn như tan chảy nói như hết hơi: "Phong nhi, ngươi. Ngươi trước hết hãy nghe ta nói."

Lưu Phong vốn đã bị lửa tình thiêu cháy, bụng dạ phơi phới làm sao còn nghe nói gì nữa. Hắn cười mờ ám nói: "Dù sao vẫn là nói ít làm nhiều thôi" Nói xong, trên tay thoát ra một đạo Tử Vi Linh hỏa màu xanh đồng thời đốt cháy rụi quần áo của mình lẫn của nữ nhân.

Giờ phút này, thân thể hoàn hảo của nữ nhân không còn gì che dấu nữa liền lộ ra trước mắt.

"Không được nhìn—!" Thu Sương vội cảnh báo. Nàng nhắm chặt hai mắt, hàng lông mi cong dài hơi hơi run rẩy, gương mặt đỏ đỏ như táo chín, thậm chí cổ nàng cũng đỏ rực.

Lưu Phong cẩn thận thưởng thức nữ nhân xích lõa mà thấy máu sôi sùng sục, lập tức cười nói: "Đã làm di nương, giờ thì đáp ứng ta, làm nữ nhân của ta."

Nói cho phải phép nhưng hắn cũng không chờ Thu Sương trả lời, cúi đầu liền hôn nơi riêng tư của nữ nhân, tham lam hút hương vị xử nữ.

Cả người Thu Sương như bị điện giật. Thân mình rồi đột nhiên căng cứng. Cảm xúc mãnh liệt như vậy làm trong lòng nàng thấy hưng phấn không thôi. Nàng cảm thấy được thập phần kích thích nên trong miệng ngoại trừ rên rỉ thì chỉ có những âm thanh vô nghĩa.

Sóng mắt nàng mơ màng, hai má đỏ bừng như uống rượu mà thở hổn hển đầy dụ hoặc: "Phong nhi. Như vậy. Như vậy. Không được rồi."

Lưu Phong ngẩng đầu cười nói: "Tốt lắm a, chỗ này của di nương tràn đầy hương vị, ta thích."

Nghe nam nhân nói như vậy khiến Thu Sương như uống mật ngọt. Nàng cố gắng chịu đựng đến run người rồi cắn môi nói: "Phong nhi, ngươi chậm một chút."

"Đợi lát nữa người liền thúc giục ta nhanh." Lưu Phong biết nữ nhân đều như vậy, tới khi đó thì chê ngươi dùng sức quá mạnh, tốc độ quá nhanh. Nhưng là cuối cùng thì lại gào to phải nhanh, phải mạnh. Tiên tử cũng không phải ngoại lệ a.

"Phong nhi, ta khó chịu."

Quả nhiên, không lâu sau thì Thu Sương liền khó có thể chịu nổi nữa, môi anh đào khẽ mở thẹn thùng hô lên.

Lưu Phong biết thời cơ đã tới liền ở trên người Thu Sương tách song thối của nàng nhẹ nhàng chuyển động lưng từ từ tiến vào thân thể Thu Sương.

Hạ thân Thu Sương lúc này đã sớm ướt át không thôi, tuy rằng thực nhanh nhưng cũng dễ dàng tiến vào. Sau khi hoàn toàn xâm nhập Lưu Phong lập tức cảm giác bổng bổng như bị một ngọn lửa nóng sở bao trùm.

Hai tay trắng nõn của Thu Sương ôm chặt đầu Lưu Phong, đồn bộ vô thức chuyển động rất nhỏ bắt đầu đón trận công kích của nam nhân.

Nghe Thu Sương rên rỉ vô cùng nũng nịu mà Lưu Phong lại hưng phấn vô bờ nên càng mạnh mẽ kế hợp với thân thể Thu Sương. Thu Sương hoàn toàn từ bỏ sự rụt rè, vui sướng tràn trề mà rên rỉ.

Không biết được bao lâu, Lưu Phong cảm giác từ trong người Thu Sương truyền đến đây một dòng khí ấm áp tại chỗ hai người kết hợp rồi lan khắp toàn thân. Khi dòng khí lan truyền thì Lưu Phong liền cảm thấy thoải mái cực kỳ. Hắn đột nhiên cảm thấy được toàn thân mình run rẩy kịch liệt, một cảm giác mạnh mẽ tràn lan khắp người.

Ngay khi cả Lưu Phong và Thu Sương đồng thời đạt tới đỉnh dục vọng, toàn thân hai người được một đạo Thất Thải Hà quang bao quanh. Thất Thải Thần lực trong người Thu Sương không ngừng cùng Nguyên Anh lực, Tử Hư Chân Long khí của Lưu Phong dung hợp.

Cho đến khi hào quang trên thân hai người tan hết, Lưu Phong ngạc nhiên phát hiện Thất Đại Nguyên Anh trong cơ thể mình đều đồng loạt có màu Thất Thải. Bây giờ chúng đều giống hai nguyên anh lúc trước là Khai Dương, Diêu Quang đều trở thành Thất Thải Nguyên Anh.

Lưu Phong có thể cảm giác được lực lượng sôi trào trong cơ thể mình. Cùng lúc đó, trong người Thu Sương cũng được nạp Tử Hư Chân Long khí của Lưu Phong. Vào lúc đó, nàng cảm ứng được khí tức Đại kiếp nạn cho tới nay vẫn treo trên đầu nàng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Rất lâu sau trận kích tình mãnh liệt, Lưu Phong mới từ trên người Thu Sương xuống.

Vào lúc hắn nhìn về phía Thu Sương thì ngạc nhiên phát hiện, nàng thay đổi như thành một người khác. Trên người bao phủ một tầng hào quang thánh khiết thật là thần thánh không thể xâm phạm.

Đúng lúc này, giữa không trung vọng đến âm thanh của Sư tôn Thu Sương: "Phong nhi, Thu Sương chúc mừng các ngươi. Các ngươi rốt cục công đức viên mãn, tu thành chính quả. Từ hôm nay trở đi, các ngươi liền kết làm vợ chồng. Trong lòng vi sư cũng không còn vướng bận nữa liền có thể đi lên chín tầng trời."

"Sư tôn." Thu Sương thẹn thùng không thôi, vội vàng kéo chăn đắp lên người, nói: "Ngài phải vứt bỏ đệ tử sao?"

"Không phải Sư tôn phải vứt bỏ con, mà là số mệnh của con gắn với Phong nhi"

"Sư tỷ, Nhược Hàn thiệt tình chúc phúc tỉ—!" Tiếp theo sau, Thủy Nhược Hàn cũng lên tiếng chúc phúc.

Không đợi Thu Sương nói thêm gì hai người cũng đã hoàn toàn biến mất, ngay cả một chút khí tức cũng không lưu lại. Thu Sương biết Sư tôn cùng sư muội đã đi lên chín tầng trời. Liệu nàng có còn cơ hội gặp Sư tôn, sư muội hoàn toàn quyết định bởi Lưu Phong.

Lưu Phong ôm hai vai đỡ nữ nhân hứa hẹn: "Yên tâm, ta sẽ hảo hảo đối đãi nàng."

Thu Sương gật gật đầu, chủ động nhào vào trong lòng nam nhân ôm lấy thật chặt như sợ hắn đột nhiên biến mất. Đã không còn Sư tôn cùng sư muội, giờ đây nàng chỉ có Lưu Phong. Rời khỏi Tiên Linh Môn về tới Phiêu Miểu Cốc. Sau khi mọi người biết được quan hệ của Lưu Phong cùng Thu Sương thì đều chúc mừng. Hơn nữa tôn xưng Thu Sương làm Đại tỷ.

Hôm nay, Phương Hạo Vân dùng Hạo Thiên kiếm hoàn toàn đánh nát Đoạn Long Thạch, chuẩn bị tiến đến kinh đô thu thập tàn cuộc. Người Tu chân giới chỉ cần không phải là kẻ đại gian đại ác, đều được Lưu Phong cho phép vào Phiêu Miểu Cốc chờ đợi tránh Đại kiếp nạn dưới sự bảo vệ của Chân Long khí.

Vì phòng ngừa vạn nhất, chuyến đi này Lưu Phong quyết định chỉ mang theo Thu Sương, Đình Nhi cùng Bạch Khiết, mọi người còn lại chờ ở Phiêu Miểu Cốc. Đồng thời, Tần Thủy Dao cũng tổ chức người đón Liễu Thanh Nghi, Ân Tố Tố, Ân Quý phi, Tố Nương, Vương Đông Đông, Bạch Vũ, Ba Ba Lạp, Ái Lệ Ti đến Phiêu Miểu Cốc tránh né Đại kiếp nạn. Lý Hương Quân, Khuynh Quốc, Thái tử phi, Tình nhi bởi vì có Lưu Phong ở bên người, cho nên tạm thời không cần sợ hãi Đại kiếp nạn đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status