Hiền thê xui xẻo

Chương 63


Ngu Nguyệt Quyên được A Manh an ủi, nhưng tâm tình vẫn có chút không cam lòng mà buồn bã, nàng thật vất vả mới có dũng khí đi tỏ tình thì lại bị cự tuyệt, da mặt nàng có dày đến mấy cũng không thể tiếp tục quấn quýt si mê hắn, huống hồ, lòng tự trọng của nàng cũng không cho phép nàng làm những chuyện vất bỏ tôn nghiêm như vậy.

Cho nên, Ngu Nguyệt Quyên chỉ có thể đem hết thảy buồn bực chôn trong lòng, nghĩ rằng làm như vậy sẽ không bị ai phát hiện, cũng giống như việc nàng chưa từng lớn mật hành động một cách bất bình thường như trước, tự mình lừa dối bản thân như thế. Chỉ đôi khi, nhớ lại việc bị cự tuyệt, trong lòng lại nhói đau.

Mà Ngu Nguyệt Quyên bị anh trai cấm túc trong một tháng thì lại phát hiện ra, chỉ cần A Manh đến Lạc Nguyệt hiên thăm nàng, nàng sẽ bị người chị dâu không muốn gặp này chọc cho tức giận, cho đến một ngày, cái gì mà thương tâm khổ sở đều biến thành mây bay, thầm nghĩ cùng A Manh đấu vài trận, nhìn A Manh bị tức giận đến biến sắc, trong lòng không chỉ đắc ý, cảm giác này so với việc thầm thích một người còn làm nàng thích hơn.

Sau khi biết A Manh mang thai, Ngu Nguyệt Quyên còn phát hiện thái độ của chị dâu ngày càng tùy ý hơn, kiểu tùy ý này khiến đôi khi nàng tức giận đến giơ tay giơ chân, lại không có cách đối phó, chỉ có thể tự sinh hờn dỗi.

Kể từ đó, chỉ cần A Manh xuất hiện trước mặt nàng, tâm tình Ngu Nguyệt Quyên sẽ dễ dàng bị thu hút, sau đó dần quên đi chuyện thương tâm, toàn tâm toàn ý đặt trên người A Manh.

Có lẽ hiện tại, nàng không thể quên được nam nhân đã khiến nàng động tâm, nhưng tất cả rồi cũng sẽ qua đi.

Vì thế, Ngu Nguyệt Quyên càng muốn đến chỗ A Manh tìm phiền phức.

Đến khi A Manh được ba tháng, bụng rốt cuộc lớn lên, cuối cùng cũng cho người ta cảm giác nàng đúng là phụ nữ có thai.

Thời gian rất nhanh đã đến tháng bảy, đúng vào năm thời tiết nóng nhất từ trước đến giờ, ngay cả A Manh vốn là một phụ nhân tính tình tốt, nhưng giờ cũng thấy mệt mỏi, ngay cả khi Ngu Nguyệt Quyên tìm đến cửa cũng có phần hờ hững.

Hiện tại, chuyện của doanh trại cơ bản cũng đã đi vào quỹ đạo, Ngu Nguyệt Trác không còn như trước kia, làm việc không có thời gian nghỉ nữa. Dạo gần đây, còn có thể dành ra nhiều thời gian ở cùng phụ nữ có thai nhà hắn và tiểu tử thối. Đặc biệt mỗi lần ôm A Manh, chạm đến bụng nàng, đều hiện lên vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó lại cảm nhận được việc mình sắp làm cha. Từ đó, mỗi ngày đều chăm chỉ sờ tới sờ lui vài cái, nếu không cả người không được tự nhiên, thậm chí buổi tối khi đi ngủ, cũng đưa tay đặt lên bụng A Manh, nếu không thì không thể ngủ được.

Lúc đầu, A Manh bị hắn huyên thuyên không chịu được, thiếu chút nữa tá hỏa, cuối cùng vẫn bị tướng quân áp đảo thắng lợi, đành phải cống hiến bụng nàng cho đối phương sờ sờ. Mà điều khiến nàng đặc biệt không chịu được là, buổi tối, khi đi ngủ, đối phương lại đem nàng ôm vào trong ngực, bàn tay to sờ sờ bụng nàng một hồi mới ngủ được, sau đó sờ tới sờ lui, không cẩn thận khai hỏa súng, làm quái thú bừng tỉnh, lại cọ cọ ở khe mông nàng, khiến nàng bị sợ đến mức không dám nhúc nhích, sợ nếu không chú ý sẽ bị đè ép.

May mắn, Ngu Nguyệt Trác không biết là nghĩ gì, cho dù khó chịu đến mấy cũng sẽ không chạm vào nàng, chỉ có thể ôm nàng cọ cọ, thẳng đến khi cả người đầy mồ hôi mới nhảy xuống giường tắm nước lạnh.

A Manh cảm thấy như vậy không được, không nói việc Ngu Nguyệt Trác nghẹn như vậy sẽ phá hư bản thân, nếu có một ngày hắn nhịn không được làm tới thì sao? Càng đáng sợ hơn là nếu hắn nhịn không được mà mò lên giường nữ nhân khác thì sao? Khi đó dù thế nào nàng cũng sẽ nguyền rủa hắn.

Nhưng, nàng nên giúp hắn giải tỏa sao? Tuy rằng, y học có nói, sau ba tháng nguy hiểm, vợ chồng có thể sinh hoạt, chỉ cần không quá kịch liệt là được. Nhưng ở thời đại này, nữ nhân mang thai mười tháng, không hầu hạ nam nhân là đương nhiên. Đại đa số nam nhân khi vợ mang thai, sẽ không chạm vào vợ mà sẽ đi tìm tiểu thiếp hoặc đến lầu xanh.

Nhưng hiện tại, Ngu Nguyệt Trác chỉ có một vợ, không có tiểu thiếp nào cả, thậm chí bên người A Manh có một vài nha hoàn xinh xắn, A Manh còn chưa kịp đề phòng, nam nhân kia đã hò hét phòng bị các nàng không được lại gần A Manh khiến vợ hắn ngoại tình.

Trong bốn nha hoàn của A Manh, nàng tuyệt đối tín nhiệm Tri Xuân cùng Tri Hạ, còn Tri Thu cùng Tri Đông là nha hoàn hồi môn Hình thị đưa đến, nàng không hiểu tâm tư các nàng. Khi biết được A Manh mang thai, các nàng thật cao hứng a, không cần phải nói, sớm chuẩn bị tinh thần, thừa dịp A Manh không chú ý, leo lên giường tướng quân, sau đó sẽ làm vợ bé, hãnh diện xoay người làm chủ tử.

Hơn nữa, ở phương diện nào thì Ngu Nguyệt Trác cũng hơn người, nam nhân như vậy, nữ nhân nào không hâm mộ, đại đa số nha hoàn trong phủ đều vụng trộm mơ tưởng đến ngày nào đó mình được tướng quân coi trọng, sau đó trở thành nữ nhân của tướng quân, được đối phương toàn tâm toàn ý yêu thương, đó là mơ ước tha thiết của các nữ nhân a.

Chỉ là, ý tưởng của các nàng thật không phù hợp với tướng quân a! Chưa nói gì, tướng quân còn phòng bị các nàng, này gọi là gì? Càng làm cho nhóm nha hoàn đau lòng là, mỗi lần các nàng vào hầu hạ phu nhân, ánh mắt tướng quân thật khủng khiếp, giống như nhìn kẻ muốn trộm lão bà nhà hắn, rõ ràng là cười cao nhã như vậy, nhưng sao lông tơ các nàng đều dựng đứng lên hết a?

Làm sao các nàng còn dám trèo lên giường a a a!!!!!

A Manh không biết nỗi khổ trong lòng các nha hoàn, sau khi bụng nàng to lên, bắt đầu âm thầm cảnh giác nha hoàn, điểm ấy, hai vợ chồng nhà này thật giống nhau, chính là đều xuất phát từ sự phòng bị.

Chỉ có Tri Hạ là người ngoài cuộc tỉnh táo quan sát hai vợ chồng u mê kia, yên lặng đem một ngụm máu nuốt xuống, đột nhiên phát hiện thế giới này thật kỳ lạ, tại sao nàng không ngây ngô giống như Tri Xuân ta? Như vậy, sẽ không biết được tâm tình của chủ nhân, ngày nào đó không không chế được tâm tình, sau đó bị chủ tử giận chó đánh mèo…

Ai, nha hoàn thân cận số thật khổ a!!!

*********

Hôm nay, A Manh nghe nói có người Ngu gia từ Châu thành tới, là Nhị bá mẫu cùng nữ nhi của nàng – Ngu Nguyệt Thiền, ở Ngu gia đứng hàng thứ bảy, chi thứ hai. Các nàng mang theo lễ vật lão phái quân phân phó mang đến thăm A Manh.

Ngu Nguyệt Trác không có nhà, A Manh cho người mời Nhị bá mẫu đến đại sảnh uống trà, đi đổi lại quần áo, sửa sang lại trang sức, sau đó mới ra gặp Nhị bá mẫu.

Đến đại sảnh, đã nhìn thấy Diêu thị cùng Ngu Nguyệt Quyên đang ngồi tán gẫu cùng Nhị bá mẫu, thật là cao hứng.

Nhị bá mẫu thấy A Manh, lại khoa trương chúc mừng A Manh, nói thêm một đống lời khen, có ngữ điệu địa phương, khiến cho người trong đại sảnh cười vui vẻ một hồi, ngay cả Ngu Nguyệt Quyên vốn chán ghét người Ngu gia, sắc mặt cũng thoải mái không ít.

Nhị bá mẫu là người biết ăn nói, nàng tuy không được trầm ổn thông thấu như Đại bá mẫu, nhưng lại là người lanh lợi, tâm tư nhạy cảm, nhiều chuyện chỉ một chút liền hiểu, khi nói chuyện có thể thay đổi không khí, khiến không ai có thể có ác cảm. Đây cũng là nguyên nhân lão thái quân phái nàng đến tặng quà cho A Manh.

A Manh mang thai ba tháng, tình hình thực ổn định, không có bất ngờ gì xảy ra, đây chính là đứa nhỏ đầu tiên của Ngu Nguyệt Trác, người Ngu gia nếu coi trọng Ngu Nguyệt Trác, đương nhiên là phải nể mặt A Manh. Mà lão thái quân cũng không thể trước mặt người khác tỏ vẻ quá coi trọng Ngu Nguyệt Trác, nên mới phái Nhị bá mẫu tới thăm.

Mọi người cùng trò chuyện, Ngu Nguyệt Thiền cẩn thận quan sát phủ tướng quân, sau đó lại ngắm Diêu thị cùng Ngu Nguyệt Quyên, ánh mắt lướt qua vài tia u ám, mím môi cúi đầu, nhu thuận, an tĩnh nghe mọi người nói chuyện.

“Đã để tổ mẫu quan tâm, cũng đã phiền Nhị bá mẫu cùng Nguyệt Thiền cất công đi lại, Ngọc Nhân thật sự là cảm động…” Nói như thế, trên mặt A Manh cũng biểu hiện sự cảm kích với tổ trạch Ngu gia, sau đó nhiệt tình mời Nhị bá mẫu ở lại vài ngày, để phủ tướng quân tận tình chiếu cố.

Nhị bá mẫu đương nhiên mỉm cười đáp ứng, cũng quyết định sẽ ở lại kinh thành vài ngày, cùng Diêu thị tán gẫu.

Cho người đưa Nhị bá mẫu cũng Ngu Nguyệt Thiền rời đi, Diêu thị cũng trở về Bích Tâm viện, Ngu Nguyệt Quyên và A Manh cùng nhau rời khỏi đại sảnh.

“Hừ, Nhị bá mẫu nói thật dễ nghe, cũng không biết trước kia ai là người đuổi chúng ta đi, nói chúng ta ăn hại, chuyện gì cũng không làm được, tốn công Ngu gia nuôi không chúng ta…” Ngu Nguyệt Quyên nhìn phương hướng Nhị bá mẫu rời đi châm chọc nói, trong mắt có chút khinh bỉ và tức giận.

A Manh nhìn nàng một cái, tiểu cô nương này tại sao luôn mang theo tính tình tâm cao khí ngạo như vậy, có lẽ là từ nhỏ tình cảnh không tốt, bị người khác đem tự tôn ra trêu đùa, khiến cho nàng vừa kiêu ngạo nhưng lại tự ti.

“Còn có, Ngu Nguyệt Thiền này chính là người thích giả vờ nhất, trước kia ta bị nàng hãm hại nhiều lần, cho dù chân tướng rõ ràng, cũng vì nàng mà bị đánh, nhưng tổ mẫu không hề truy cứu, lại còn trách ta không hiểu chuyện…”

A Manh cho nha hoàn cách xa mười bước, chậm rãi bước cùng Ngu Nguyệt Quyên, đương nhiên hiểu là Ngu Nguyệt Quyên đang nói cho nàng nghe, để nàng còn phòng bị. Cho dù Ngu Nguyệt Quyên không thích nàng, nhưng so với những người Ngu gia kia, nàng cũng coi như là thân mật hơn, nên cần phải chú ý.

Nghĩ như vậy làm A Manh nhịn không được cười rộ lên.

Ai ngờ, nhìn A Manh cười như vậy, Ngu Nguyệt Quyên lại tức giận, nhỏ giọng quát: “Tẩu đừng có mà không quan tâm. Đừng nhìn Nhị bá mẫu tươi cười như vậy, thực ra con người này đặc biệt gian sảo, hết sức chú ý khi nói chuyện với nàng. Còn Ngu Nguyệt Thiền, cũng phải đề phòng, lần trước ở tổ trạch, nàng còn cười nhạo tẩu là người vụng về, còn nói anh ta cưới tẩu cũng vì là hôn nhân do cha ta định đoạt, bất đắc dĩ mới cưới tẩu,… Tuy rằng ta thấy nàng nói rất đúng, nhưng tẩu không thể khinh thường…”

A Manh nga một tiếng, tự giác coi sự châm chọc của tiểu cô nương thành quan tâm, sau đó lại tủm tỉm cười.

Ngu Nguyệt Quyên thấy bộ dáng nàng tùy ý, lập tức giận đến tức ngực, phất tay áo bỏ đi, quyết định không để ý đến A Manh, mặc kệ nàng.

Đương nhiên, Ngu Nguyệt Quyên không phải vô cớ mà lo lắn, Nhị bá mẫu đến, quả thật là nảy sinh chút chuyện rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status