Hộ hoa cao thủ tại đô thị

Chương 772: Đại sư huynh và tiểu sư muội


- Được, vậy thì giữa trưa gặp mặt.

Vân Thanh không nghĩ ngợi nhiều, nàng lập tức đồng ý.

- Được, quyết định như vậy, đợi đến khi anh đến huyện Mộc Dương sẽ điện thoại cho em.

Người đàn ông có vẻ rất vui:

- Trước tiên cứ như vậy, đến lúc gặp mặt sẽ nói chuyện sau.

- Được, giữa trưa gặp lại.

Vân Thanh lên tiếng.

Vân Thanh cúp điện thoại mà không còn buồn ngủ, nàng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn lên trần nhà, ánh mắt có chút xuất thần.

- Chị Vân Thanh, người vừa điện thoại cho chị là ai vậy?

Âm thanh của Hạ Thiên chợt vang lên.

Vân Thanh giật mình tỉnh lại, nàng quay đầu nhìn Hạ Thiên, nàng phát hiện hắn còn chưa ngủ, đang nhìn nàng bằng ánh mắt tò mò.

- Là bạn học của tôi, tên là Chung Hạo Vân.

Vân Thanh trả lời.

- Bạn học sao?

Hạ Thiên có chút mơ hồ:

- Sao bạn học lại xưng hô kỳ quái như vậy? Vì sao anh ta gọi chị là Tiểu sư muội? Và chị cũng gọi anh ta là Đại sư huynh?

- Chỉ là gọi đùa mà thôi.

Vân Thanh giải thích:

- Năm xưa lớp của chúng tôi có chút đặc thù, đáng lý lớp có ba mươi người, kết quả là không biết vì nguyên nhân gì chỉ còn hai mươi hai người, trở thành một lớp ít sinh viên nhất khoa. Nhưng lớp ít cũng có cái hay, bình thường các lớp khác thì sinh viên có quan hệ rất bình thường, nhưng lớp tôi lại không giống, mọi người quan hệ rất tốt, cũng rất quen thuộc. Khi đó Chung Hạo Vân là lớp trưởng, cũng là người lớn tuổi nhất, vì vậy chúng tôi đều gọi đùa anh ấy là Đại sư huynh, mà tôi là người nhỏ nhất, bị gọi là tiểu sư muội.

- Chị Vân Thanh, sao chị lại là nhỏ nhất? Chị nào có nhỏ gì?

Hạ Thiên chăm chú hỏi.

Vân Thanh vốn nghe không hiểu, nhưng khi thấy Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào bộ ngực no đủ của mình thì lập tức hiểu ra, thì ra hắn lại giở trò lưu manh.

- Lúc đó tôi nhỏ tuổi nhất.

Vân Thanh tức giận nói:

- Tôi thi lên đại học lúc mười sáu, tốt nghiệp đại học năm hai mươi tuổi, đến bây giờ tôi đã tốt nghiệp được hơn mười năm rồi.

- Chị Vân Thanh, mười sáu tuổi đã học đại học sao? Xem ra chị cũng là thiên tài như Tiểu Kiều.

Hạ Thiên cười hì hì nói.

- Tôi không phải là thiên tài, chẳng qua chỉ học quá sớm mà thôi.

Vân Thanh trừng mắt nhìn Hạ Thiên:

- Bốn tuổi tôi đã học lớp một.

- À, ra vậy.

Hạ Thiên thật ra cũng không muốn truy vấn, hắn cũng không có hứng thú với sự việc này, hắn chỉ có hứng thú với một vấn đề khác:

- Chị Vân Thanh, Đại sư huynh kia có phải thích chị không?

- Sao lại nghĩ như vậy?

Vân Thanh trừng mắt:

- Sau khi chúng tôi tốt nghiệp thì chưa từng gặp mặt, chỉ điện thoại vài lần mà thôi.

Vân Thanh dừng lại một chút rồi nói thêm:

- Cậu nếu lo thì giữa trưa theo tôi, bây giờ tôi muốn ngủ.

- Được rồi, đi ngủ trước.

Hạ Thiên ôm Vân Thanh rồi nhắm mắt, hắn nhanh chóng đi vào giấc mộng.

Nhưng Vân Thanh thật sự không ngủ, vấn đề của Hạ Thiên làm nàng nhớ đến nhiều tình tiết, năm xưa Chung Hạo Vân rất tốt với nàng, cũng rất quan tâm, nhưng vì nàng rất sợ hãi người khác phái nên cũng không có cảm giác gì đặc biệt với đối phương. Nhưng sau này nàng nghe người ta nói, Chung Hạo Vân rất yêu mình, chẳng qua nàng không cho hắn cơ hội, vì vậy hắn mới nản lòng rời khỏi Giang Hải.

Tuy không biết thật giả thế nào nhưng trong lòng Vân Thanh vẫn không thoải mái, khi nàng nhận được điện thoại của Chung Hạo Vân thì cũng không suy nghĩ quá nhiều như vậy, dù sao đây cũng là bạn học nhiều năm không gặp điện thoại đến, điều này làm nàng vui sướng, vì vậy mới đồng ý đi gặp mặt không chút do dự. Nhưng bây giờ nàng phát hiện ra một vấn đề, nếu Chung Hạo Vân thật sự yêu mình, như vậy gặp mặt có phát sinh tình huống xấu hổ nào không?

Nhưng bây giờ Vân Thanh nghĩ lại mà cảm thấy không có vấn đề, đã mười năm rồi, Chung Hạo Vân có lẽ cũng đã kết hôn rồi. Nàng cũng hiểu, có lẽ năm xưa Chung Hạo Vân cũng không thật sự yêu mình, thực tế khi đó nàng còn rất nhỏ, mãi sau khi tốt nghiệp mới chậm rãi phát triển như lúc này.

Vân Thanh an ủi mìn như vậy, sau đó trong lòng cũng bình thường trở lại, cuối cùng nàng cũng đắp chăn và tiến vào mộng đẹp.

Khi Vân Thanh tỉnh lại thì đã là giữa trưa, nàng lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Người gọi đến không phải là ai khác, chính là Đại sư huynh của Vân Thanh, là Chung Hạo Vân, hắn đã đến huyện Mộc Dương.

- Thức dậy thôi.

Vân Thanh lắc Hạ Thiên.

- Chị Vân Thanh, dậy sớm như vậy làm gì?

Hạ Thiên lười biếng hỏi.

- Cậu không thức dậy thì tôi sẽ đi đến huyện thành một mình.

Vân Thanh chẳng muốn nói nhảm với Hạ Thiên, nàng mặc quần áo thức dậy. Sau đó nàng không tiếp tục tự mặc quầo áo cho mình, vì Hạ Thiên đã nhảy dựng lên, sau đó giúp nàng công việc dang dở.

Vân Thanh cảm thấy buồn cười, người này đúng là làm nàng căng thẳng. Tuy nàng cảm thấy hành động của Hạ Thiên có hương vị trẻ con, nhưng hắn căng thẳng cũng làm lòng nàng cảm thấy ngọt ngào.

Huyện Mộc Dương không có mấy khách sạn tốt, một khách sạn duy nhất có vẻ khá đẹp chính là Đông Thăng. Khách sạn Đông Thăng này nghe nói tự xưng là bốn sao duy nhất ở huyện Mộc Dương, nhưng nghe nói cũng chỉ ngang bằng những khách sạn ngoài thành phố, dù là thế cũng là tốt nhất với huyện Mộc Dương.

Trong khách sạn Đông Thăng có một nhà hàng cũng được xưng là cao cấp nhất huyện Mộc Dương, địa điểm Chung Hạo Vân hẹn gặp Vân Thanh chính là lầu một nhà hàng này.

Khi Vân Thanh và Hạ Thiên đi vào khách sạn Đông Thăng, sau khi xe dừng lại thì Vân Thanh kéo tay Hạ Thiên đi vào trong, sau đó nàng định cầm lấy điện thoại hỏi vị trí cụ thể của Chung Hạo Vân.

Nhưng Vân Thanh còn chưa kịp quay số thì một âm thanh vang lên:

- Tiểu sư muội?

Vân Thanh quay đầu lại nhìn, nàng thấy cách đó không xa có một người đàn ông cao gầy, mặc tây trang, phong độ nhẹ nhàng. Tuy đã mười năm không gặp nhưng Vân Thanh chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra người này là Chung Hạo Vân.

Khoảnh khắc này Chung Hạo Vân phải dùng ánh mắt không xác định nhìn Vân Thanh, hắn thấy bây giờ Vân Thanh biến hóa quá lớn, mười năm trước Vân Thanh tuy xinh đẹp và thanh khiết nhưng luôn u buồn, điều này làm người ta không tự chủ được phải cảm thấy thương tiếc. Nhưng khi đó nàng còn trẻ, cũng không mê người như lúc này. Bây giờ Vân Thanh đã thay đổi hoàn toàn, nàng vẫn xinh đẹp nhưng trong ánh mắt đã không còn do dự, quan trọng là dáng người cực kỳ trưởng thành, cơ thể bùng ra một cảm giác quyến rũ, điều này hầu như làm cho Chung Hạo Vân khó thể liên hệ nàng với Tiểu sư muội năm xưa.

- Đại sư huynh, đã lâu không gặp.

Vân Thanh mỉm cười, trước khi thấy Chung Hạo Vân thì nàng còn có chút không yên, nhưng bây giờ sau khi chính thức gặp mặt thì nàng rất bình tĩnh, vì nàng cảm thấy chẳng có gì là không được, chỉ cảm thấy hai bên là bạn cũ, cần gì phải căng thẳng như vậy

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status