Hộ hoa cao thủ tại đô thị

Chương 890: Cái gì gọi là hình nóng


- Anh tốt nhất nên trả lại máy tính cho tôi, còn nữa, quần áo chăn mền của tôi đều bị anh ném ra ngoài, tôi không thích những thứ này bị nhiễm bẩn, anh chuẩn bị tiền đi là vừa, nếu không đừng trách tôi không khách khí.

Tôn Hinh Hinh lại rất bình tĩnh, điều này làm cho chính nàng cũng cảm thấy kỳ quái, đáng lý nàng rất tức giận mới đúng, vì sao không nổi giận? Chẳng lẽ giống như những gì Khổng Mính nói, phụ nữ không có đàn ông thì thường nổi giận, nếu có đàn ông thì vì dịu dàng mà quên giận? Vì vậy nên ngày hôm qua nàng còn tức giận, nhưng sau khi trải qua một tối được tưới tắm, nàng đã không còn cảm giác tức giận?

- Ơ, người đẹp, em đang uy hiếp anh sao?

Người đàn ông ở bên kia có chút kinh ngạc:

- Gần đây anh không sợ bị uy hiếp, nhưng nếu người đẹp đã muốn uy hiếp anh, vì vậy anh cũng uy hiếp em một chút, em không muốn hình nóng trong máy bị phát tán lên mạng đấy chứ?

- Anh nói gì, tôi có hình nóng nào sao?

Tôn Hinh Hinh có chút cảm giác buồn cười:

- Tôi có những thứ gì, chính tôi còn không biết sao?

Tôn Hinh Hinh tương đối có lòng tin với điều này, nàng chưa từng quay phim lại, cũng không chụp hình nghệ thuật, sao lại có những thứ này? Nếu có hìn thì cũng chỉ là hình ảnh bình thường mà thôi, dù bị phát tán lên mạng cũng chẳng có gì không được.

- Người đẹp, có hình nóng hay không chẳng phải do em nói, em có biết cái gì gọi là Photoshop không?

Đối phương dùng giọng không chút hoang mang nói:

- Những năm gần đây muốn làm ra vài tấm ảnh nóng là rất dễ dàng, khi tôi úp ảnh lên thì phần lớn người ta sẽ tin là thật. Tôi sẽ ghép hình cô vào thân thể một em ngôi sao phim cấp ba nào đó của Nhật, sau đó phát tán, đảm bảo sẽ có rất nhiều đàn ông tin đó là thật. Này người đẹp, em đẹp như vậy, chắc chắn sẽ tạo nên lửa nóng, em tin không?

Tôn Hinh Hinh cuối cùng cũng tức giận, nàng biết đối phương nói không sai, có thể dùng Photoshop tạo nên vài tấm ảnh ghép và tung lên mạng, đến lúc đó có lẽ nàng sẽ thân bại danh liệt. Sau này nàng có ra ngoài cũng bị người ta chỉ trỏ, nàng không muốn tình huống như vậy sẽ phát sinh.

- Anh muốn thế nào?

Tôn Hinh Hinh lạnh lùng hỏi.

- Thật ra cũng không muốn thế nào, trước đó cho thuê phòng, tuy nghe âm thanh của cô rất dễ nghe nhưng không ngờ cô là đại mỹ nữ, tối qua mở máy tính của cô ra xem, điều này làm anh hối hận không kịp, em đẹp như vậy mà ở một chỗ chưa đáng giá hai ngàn đồng một tháng, đúng là đáng tiếc. Anh thấy thôi thì thế này, em làm bạn gái của anh, anh đảm bảo em có thể tha hồ vui chơi, có thể thoải mái.

Tên khốn ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng nói ra ý đồ chân thật của mình:

- Chỉ cần em làm bạn gái của anh, anh sẽ không làm gì cả, không úp ảnh, em thấy có đúng không?

- Dúng là không biết sống chết.

Tôn Hinh Hinh hừ lạnh một tiếng, sau đó nàng cúp điện thoại. Những năm gần đây có rất nhiều người khốn kiếp, nhưng khốn kiếp đến mức độ này thì thật là chưa từng gặp, muốn dùng chiêu thức hạ lưu đó để uy hiếp nàng sao? Tưởng Tôn Hinh Hinh nàng dễ ức hiếp vậy à?

Điện thoại vang lên, Tôn Hinh Hinh lấy ra xem, thì ra vẫn là tên chủ nhà kia điện thoại đến. Nhưng nàng không nhận máy, nàng chỉ ngồi dậy, mặc quần áo, che giấu tư thái tuyệt hảo.

Chuông điện thoại liên tục vang lên, cuối cùng còn có một tin nhắn:

- Người đẹp, nếu muốn lấy lại máy tính thì đến nhà số tám khu B khu dân cư Tú Thủy Hào Viên tìm anh, anh sẽ chờ em. Nếu để sang ngày mai thì em có thể sẽ được thấy những tấm hình sexy của mình, đừng báo cảnh sát, anh có bạn bè trong đồn, báo cũng vô dụng.

- Tôi còn có một đám chị em ở cục cảnh sát.

Tôn Hinh Hinh thầm nói một câu, người này dùng biện pháp trời ơi để uy hiếp nàng, đối với nàng thì điều này chẳng đáng là gì.

Tôn Hinh Hinh nhìn hạ thiên, nàng phát hiện đối phương còn chưa tỉnh, vì vậy nàng suy nghĩ và quyết định để cho người khác xử lý sự việc. Thật ra xử lý cũng không khó, nàng chỉ cần gọi điện thoại cho Vương Kiệt là có tiểu đệ đi thu phục. Đối phó với tên chủ nhà kia, cũng chính là tên côn đồ Phương Ngọc Quyền phải dùng biện pháp lấy độc trị độc, cũng chính là tìm côn đồ đi xử lý.

- Những năm nay đúng là loại người nào cũng có.

Tôn Hinh Hinh cầm lấy điện thoại, nàng chuẩn bị gọi cho Vương Kiệt.

Nhưng đúng lúc này Hạ Thiên đã mở mắt và ngồi thẳng người lên.

- Cậu tỉnh rồi à?

Khi thấy Hạ Thiên tỉnh lại thì Tôn Hinh Hinh cũng bỏ ý định điện thoại:

- Cậu đói bụng chưa? Nếu không chúng ta đi dùng cơm nhé?

- Hình như cũng có chút đói bụng.

Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Tôn Hinh Hinh một lúc rồi tỏ ra có chút đáng tiếc:

- Chị Hinh, sao chị lại thừa lúc tôi không chú ý mà lén mặc quần áo rồi? Sao không để tôi giúp?

- Lần sau cậu giúp là được.

Tôn Hinh Hinh đỏ mặt, trong lòng thầm nghĩ nếu để cho sắc lang này mặc quần áo dùm, sợ rằng cả ngày sau sẽ chưa xong.

Khi thấy Hạ Thiên vẫn trần truồng ngồi trên giường thì Tôn Hinh Hinh thúc giục một câu:

- Mặc quần áo vào, chúng ta ra ngoài ăn chút gì đó.

- Được rồi.

Hạ Thiên cuối cùng cũng mặc quần áo, đồng thời hắn nói một câu:

- Đúng rồi, chị Hinh, tên ngốc ném đồ của chị ra ngoài là ai? Lát nữa chúng ta đi đánh hắn.

- Người này là Phương Ngọc Quyền, tự xưng lăn lộn trên giang hồ.

Tôn Hinh Hinh khẽ nói:

- Trước đó vài ngày hắn đã điện thoại cho tôi, nói muốn thay đổi hợp đồng, tôi không đồng ý. Vì hợp đồng đã ký rất rõ ràng, giá cả rõ ràng, còn ba tháng nữa mới hết hạn, người kia nói nếu không chịu thì phải chuyển đi, lúc đó tôi còn không quan tâm. Nào ngờ tên này trực tiếp đến ném đồ ra ngoài, sau đó còn đưa máy tính của tôi đi, trực tiếp cho người khác thuê nhà.

Tôn Hinh Hinh dừng lại một chút rồi nói thêm:

- Nhưng không sao, tôi sẽ điện thoại cho Vương Kiệt, để cậu ta đến thu phục. Tôi không muốn làm lớn chuyện, chỉ là một gian phòng mà thôi, nhưng Phương Ngọc Quyền lại cố ý làm loạn, vì vậy cũng đừng trách.

- Tên ngốc kia dám uy hiếp chị sao?

Hạ Thiên có chút ngạc nhiên:

- Chị Hinh, sự việc thế nào?

Tôn Hinh Hinh cũng không giấu, nàng nói rõ sự việc. Hạ Thiên nghe xong thì nổi giận, tên ngốc kia thu nhà, bây giờ còn có ý với vợ hắn, đúng là không biết sống chết, hắn phải tự mình đi xử lý đối phương mới được.

- Chị Hinh, trước tiên chúng ta đi dùng cơm, sau đó đi bắt tên ngốc Phương Ngọc Quyền.

Hạ Thiên nhanh chóng mặc quần áo tử tế, sau đó kéo Tôn Hinh Hinh ra khỏi phòng khách sạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status