Hoa nở vào mùa xuân

Chương 1


Hoa nở vào mùa xuân, lung linh rực rỡ.

Tôi thích cái cảm giác được chìm đắm trong làn gió xuân, dáo dác chạy quanh, gom góp hương thơm dịu nhẹ man mát của những nụ hoa vào chóp mũi.

Tôi thích hoa, thích mùa xuân, và thích cả cậu.

Tôi không rõ tình yêu của tôi bắt đầu từ khi nào, chỉ biết lí do mới đầu vô cùng đơn giản: Chúng tôi có cùng họ!

Tôi, Doãn Bối Anh, thường hay bị bạn bè trong lớp trêu ghẹo vì sợ con trai. Đến cái đứa "pê đê" trong lớp nói chuyện còn ngượng thì không hiểu mai sau lấy chồng kiểu gì nữa. Ở trong lớp tôi thường khá trầm và rụt rè, hay lơ mơ ngắm cây hoa bằng lăng còn chưa ra mầm ở ngoài cửa sổ. Tất cả các bạn lớp tôi đều vào khối D vì kém Lí kém Hoá, còn tôi, thứ lỗi thiên hạ, tôi vào ban D vì nhát trai.

Tôi vốn là một con bé giỏi tư duy hơn là học thuộc, đặc biệt là những môn tự nhiên. Vì thế không ít thầy cô và bạn bè bất ngờ khi một đứa như tôi lại đâm đầu vào Anh và Văn. Thầy Lí và cô Hoá rất thích tôi, họ luôn giành nhau quyền đưa tôi đi thi đội tuyển. Tôi thiên về Hoá hơn là Lí, tất nhiên kết quả sẽ là đi thi Hoá, cô Hoá có vẻ rất tự hào.

Tôi hay giúp thầy cô làm những việc lặt vặt. Trong một lần giúp cô Hoá bê dụng cụ thực hành lên lớp tôi có gặp thầy. Thầy cũng dạy Hoá, nhưng mà dạy ban A và ban TN. Cô Hoá thấy thầy thì hớn hở, cười rất đắc thắng:

- Đấy thầy xem học sinh cưng của tôi này! Ai bảo là con trai mới giỏi Hoá đâu?!

Thầy nhìn tôi một lượt vẻ đánh giá, rồi chợt dừng lại ở khuôn mặt e ngại cúi gằm của tôi, thầy bảo:

- Tướng như này phải theo Anh Văn chứ? Theo Hoá được không?

Như đã nói, tôi vốn rất nhát, không hay để ý đến những gì người khác nghĩ về mình, vậy mà không hiểu sao hôm đó tôi lại cảm thấy rấm rứt khó chịu trong lòng. Không biết lấy dũng khí ở đâu ra, tôi bặm môi, cố gắng nâng cao chất giọng thỏ thẻ rụt rè lên mà hét:

- Thưa thầy, em tự tin mình sẽ làm tốt!

-.....

Hai thầy cô giáo giật mình rồi phá lên cười. Thầy vỗ vai tôi, miệng vẫn còn đang cong lên một đường:

- Tốt lắm! Tôi có một cậu học sinh tên là Doãn Khải cũng đam mê về Hoá. Cậu ta tính cách cũng khá giống em, yêu thích và quyết tâm. Chắc sang tuần học đội tuyển các em sẽ được gặp nhau thôi.

Tôi chợt nảy ra chút tò mò. Họ của tôi là họ "Doãn", tức là lai gốc Hoa, tôi cứ nghĩ đó là cái họ độc nhất vô nhị rồi chứ, không ngờ là ngoài gia đình nhà tôi ra vẫn có người mang họ đó. Trong thâm tâm tôi len lói chút tò mò, không hiểu sao, tôi lại muốn gặp cậu bạn kia kinh khủng.

Một hạt mầm nho nhỏ, cứ thế mà gieo vào lòng tôi, nhẹ nhàng, lặng lẽ, không để tôi biết...

***
Muộn rồi, muộn rồi, muộnnn rồiiiiiiiiiii...!!!!!!!!

Tôi chạy thật nhanh trên hành lang sáng bóng, cảm tưởng như cái thứ sáng như gương soi dưới chân có thể làm mình ngã dập mặt bất cứ lúc nào. Tôi vừa chạy vừa vội vã tìm lớp. Ngày đầu tiên học đội tuyển Hoá, tôi cứ thế quên mất, ung dung ngồi giải bài tập ở nhà. Tự cốc vào đầu mình vài cái, tôi không muốn tượng tượng thầy sẽ nghĩ gì về mình, bởi vì chắc chắn nó sẽ là những ý nghĩ tiêu cực về tôi - một đứa học sinh ngày đầu mà còn đi muộn.

Đứng trước cửa lớp, tôi đưa tay lên chỉnh lại đầu tóc đã rối bung. Trời hiện đang là mùa đông, gió mang theo những cơn buốt lạnh, nhưng nó chẳng thể làm nguội đi sự lo lắng như lửa giữa mùa hè của tôi. Cả người hiện ra một tầng mồ hôi mỏng, tôi lấy tay quệt đi, khẽ khàng đẩy cửa lớp. Trước đó bản thân đã tưởng tượng ra biết bao nhiêu trường hợp xấu nhất cho việc đi muộn của mình hôm nay, nào ngờ ảo tưởng thì luôn trái ngược với thực tế, khi tôi vừa mở cửa ra và lí nhí xin vào lớp, thầy chỉ cười và mời tôi về chỗ ngồi.

- Vào đi em!

Cảm thấy mình may mắn, tôi thở phào, ngẩng đầu lên và...

... Chết sốc!

Cả một lớp học, ngoại trừ tôi ra thì toàn con trai!!!

Ôi mẹ ơi, con muốn chết!

- Á!

Vì giật mình tôi đã hét lên một tiếng rất to, hai tay giơ lên phòng thủ, chân theo phản xạ lùi lại một bước. Cả phòng học im ắng nhìn tôi, sau đó tất cả đồng loạt phá lên cười. Đám con trai trong lớp được thể thi nhau trêu ghẹo:

- Cậu ơi không cần sợ! Nam nhi trong này bên ngoài to khoẻ nhưng tâm hồn cũng như những nữ nhi thôi!

- Ừ đúng rồi, yếu đuối quá nên mới toàn thanh niên FA không tán nổi gái!

- Này, xỉa xói ai đấy?

- Ơ nói ai đâu? Ai có tật thì tự giật mình à~

Cả phòng lại cười vang lên, thầy trên bục giảng cũng không giấu nổi nụ cười cong cong nơi khoé miệng. Thầy đề nghị cả lớp trật tự, sau đó lôi tài liệu ra chuẩn bị vào tiết. Tôi đảo quanh lớp, tìm một chỗ rộng rãi đặt cặp xuống, đang định ngồi thì.....

- Này cậu kia, học đội tuyển thì phải ngồi sát vào nhau cho dễ thảo luận chứ? Ngồi một mình một xó thế à?!

Tôi giật mình quay qua tìm nơi phát ra tiếng nói, rồi bần thần để cho nụ cười như nắng xuân kia tràn ngập trong mắt mình. Cậu ta có nụ cười thật đẹp, khi nhìn vào nó lòng tôi có cảm giác như được một dòng nước ấm chảy qua, nhẹ nhàng, thanh thản.

Trái tim tôi bất giác run lên, phát ra những tiếng đập mạnh.

- Đúng không thầy? Ngồi sát vào nhau để trao đổi mới hiệu quả đúng không thầy? Đúng không thầy??

Bị cậu bạn kia hỏi dồn dập, thầy đành mỉm cười với vẻ cưng chiều:

- Ừ, ừ.

Cậu bạn kia được sự đồng thuận từ thầy liền cảm thấy đắc chí. Cậu quay qua tôi, lại mang cái thứ như gió xuân ra để khoe mẽ, vênh váo nhìn:

- Thấy chưa? Ra đây, ra đây ngồi với tôi nào!

- À.... Hoá ra tốn enzim nãy giờ là vì muốn ngồi cạnh nữ nhân duy nhất trong đội à?

- Thảo nào, cái thằng mọi khi đòi ngồi một mình hôm nay lại bày đặt ngồi gần nhau cho hiệu quả cơ mà!

Cả lớp nhao nhao lên. Tôi nhìn quanh lớp, quả nhiên các bạn đã dồn hết vào hai dãy gần cửa sổ, chỉ có mỗi tôi đơn độc một xó ở gần cửa ra vào. Trông thấy chỉ còn chỗ ở gần cậu bạn kia trống, tôi đành nhượng bộ ngồi vào đó. Đám con trai trong lớp thấy thế liền hò hét kêu bất công làm tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng. Đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với nhiều con trai như thế! Ngồi cạnh cậu bạn kia lại càng khiến tôi ngại ngùng hơn. Gần thế này, tôi có thể ngửi thấy rõ mùi dầu gội đầu đặc trưng của bọn con trai, nó man mát, lại dịu dịu như mùi bạc hà vậy. Cậu giơ tay lên "Hi" với tôi một cái, sau đó nhìn lên bục giảng, tôi cũng luống cuống lôi sách vở ra học.

Dân học đội tuyển quả nhiên thật có ý thức. Vừa nãy nhốn nháo bao nhiêu giờ lại nghiêm túc bấy nhiêu. Thầy đang dạy kiến thức mới, những kiến thức nâng cao này đòi hỏi học sinh phải có sự tập trung, chăm chỉ và kiên trì. Ai trong đội cũng đều cố gắng, kể cả tôi, thế mà...

Rột rột rột.

Tôi đã cố gắng không để ý đến rồi mà những âm thanh đó cứ dồn dập đập vào tai làm tôi muốn run lên. Cậu bạn cùng bàn, cậu ta lén lút lôi ra một gói muối nhỏ, tôi không hiểu cậu ta lấy nó ở đâu. Tiếp đó, cậu ta lôi từ trong cặp ra... một túi mận to! Sau đó dựng sách lên, cúi xuống gầm bàn ăn mận! Dù cậu ta đã cố đè nén âm thanh rồn rột bắt buộc phải có khi ăn mận, nhưng ngồi gần thế này, tôi vẫn nghe rõ mồn một âm thanh đó. Tôi nhìn chằm chằm vào con người đó, chợt cảm thấy hoang mang vô cùng.

- Cậu cũng muốn ăn à?

Đột nhiên cậu ta hỏi, tôi chết lặng. Ngôn ngữ cơ thể thật là đáng sợ! Tôi nhìn cậu ta, và cậu ta tưởng tôi thèm ăn mận!

- Không...

Tôi lí nhí, vội vã xua tay. Cậu ta nhìn với vẻ nghi ngờ khiến tôi không dám nhìn cậu ta nữa, cắm cúi viết bài. Một lát sau tự nhiên cảm thấy eo mình bị chọc, quay qua, một gói muối nhỏ xinh đã ngay ngắn nằm trên đùi. Cậu bạn cùng bàn, cậu ta đang lén lút xé từng mẩu giấy, cẩn thận gói nó lại rồi.... đổ muối vào đưa cho tôi. Tôi lắc đầu nguầy nguậy, đẩy gói muối lại cho cậu ấy, cậu ta tưởng tôi ngại liền khuyên:

- Cậu không cần ngại, cứ ăn đi!

- Không...

- Tôi đã bảo là không cần ngại mà! Tôi không tiếc một quả mận đâu!

- Thật sự không...

- Cứ ăn đi, tôi không phải loại nhỏ mọn tham ăn đâu! Nào...

Kèm theo lời nói, cậu ta thọc tay vào cầm một quả mận rồi nhét vào miệng tôi. Tôi ú ớ, tay theo phản xạ giơ lên cầm vào tay cậu ta, miệng bắt buộc phải cắn một miếng, cổ họng vô thức phát ra âm thanh nhỏ. Hai ngón tay cậu ta vô tình chạm lưỡi tôi khiến cả người tôi trở nên nóng rực và ngượng ngùng.

- Thế chứ!

Cậu ta cười khẽ, chấm muối rồi nhét nốt phần còn lại vào miệng tôi. Tôi bị nghẹn, ho sặc sụa. Cậu ta định bắt tôi ăn tiếp, đưa cho tôi gói muối nhưng tôi không chịu, đẩy lại. Cậu ta lại khuyên can đẩy qua, tôi lại lắc đầu đẩy lại. Giằng co một hồi, thầy trên bảng dường như đã phát hiện có gì đó không ổn. Thầy hắng giọng:

- Khải! Lên bảng giải bài này cho tôi!

Khải giật mình. Cậu ta nhanh chóng dúi hết "tang vật" vào trong ngăn bàn, liếm tay một cái rồi bình tĩnh đi lên. Tôi chợt cảm thấy xấu hổ cực độ, đồng thời thấy lo lắng thay cho cậu ta. Xấu hổ là vì cậu ta liếm đúng ngón tay chọc vào miệng tôi, động tác vô cùng tự nhiên, còn lo là vì bài này là bài áp dụng kiến thức mới, vô cùng khó, tôi nghĩ mãi chưa ra. Cậu ta còn chưa chép đề bài, không biết làm được không nữa.

Mà có lẽ... tôi lo xa rồi.....

Tên "Khải" kia, cậu ta đọc đề xong gật như đúng rồi, sau đó cầm tạm máy tính của ai đó rồi giải ngon lành. Nhìn cậu ta giải tôi phải tự trách mình, sao người ta giải ra dễ hiểu thế mà mới đầu mình không nghĩ ra?! Phải chăng những người sinh ra đã là thiên tài thì không cần học cũng giỏi? Nãy giờ cậu ta có thèm chép bài đâu?

- Được rồi, đúng. Tôi sẽ cộng cho em vào điểm miệng trên lớp.

- Yê, em cảm ơn thầy!

Khải hí hửng gãi đầu, làm động tác thiếu nữ e thẹn. Bọn ở dưới liên tục than bất công, chỉ có Khải ở trên bục giảng vẫn cứ cười hì hì. Bỗng cậu quay qua tôi, nhìn tôi, rồi nháy mắt một cái.

Tôi vội vã cúi đầu xuống liếc sang bên cạnh. Vở trống trơn, sách giáo khoa vẫn đang gấp lại, trêm mặt sách giáo khoa còn được dán nhãn ngay ngắn, nét chứ phóng khoáng thẳng tắp:

"Doãn Khải"

Lúc đọc dòng chữ đó không hiểu sao tim tôi lại dấy lên một trận bồi hồi, cứ như là một chiếc chuông gió nhỏ kêu leng keng và rung lên mỗi khi được gió thổi qua vậy...

***
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.9 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status