Hoa trong bóng đêm

Chương 1: Nhặt được mĩ nam


Cô gái ăn mặc đơn giản bước ra khỏi shop quần áo, trên tay cầm theo một túi đồ. Vào shop thì mua quần áo chứ mua gì? Ngớ ngẩn!

Đang đi thì cô nhớ đã quên gì đó, thế là cô quay lại shop...

" Chị, em để quên túi xách nên quay lại lấy."

" Quý khách chờ chút, chúng tôi cần xác minh. Mời cô qua chỗ kia đợi." Cô nhân viên chỉ về chỗ tư vấn khách hàng. Cô đành đi qua bên đó đợi vậy.

Lát sau cô nhân viên đem túi xách giao lại cho cô. Thế là cô cũng được về nhà rồi. Cả ngày hôm nay học rất mệt. Phải, cô đang còn học. Cô là học viên của học viện Tài Chính SJ, còn là học sinh ưu tú là đằng khác. Hôm nay học toàn tiết khó nhằn, làm đầu óc cô lúc nào cũng rân rân, cực kì buồn ngủ. Cô cần về nhà ngay để đáp ứng nhu cầu của bản thân_ngủ. Trời bắt đầu tối và bất chợt một cơn mưa đổ xuống như trút nước. Đi về trễ mà còn mắc mưa. Cô có phải quá đen đủi không? Cô chạy nhanh đi và va phải một người phụ nữ. Cả hai túi đồ của hai người tụt khỏi tay lăn lóc trên vỉa hè. Cô vội nhặt một túi đồ lên rồi " Xin lỗi chị..." chạy đi...

" Thật là, ướt hết rồi... Đồ mới mua chắc cũng ướt sũng luôn..." cô đã gần đến nhà, nhanh chân hơn rẽ vào lối quen thuộc. Trời tối, không có đèn, cô lần mò mà đến được cửa nhà...

Oái! Cô vấp phải gì đó mà ngã nhào. Cứ tưởng sẽ được thân mật với đất mẹ, ai ngờ cô được ngã lên một cái đệm êm... Chờ đã... đây đâu phải đệm mà là người. Người này ướt mem, nhìn kĩ thì có lẽ là nam, còn trẻ độ ngoài hai mươi, qua ánh sáng từ điện thoại cô mập mờ thấy trước mặt là một mĩ nam...

" Trời mưa thế này, anh ta cũng ướt hết và còn bất tỉnh... Mình đành mở lòng từ bi đem anh ta vào nhà... Sáng mai đuổi đi là được, không thể để có người chết trước cửa nhà mình được." Cô mở cửa trước rồi trở lại kéo người nam nhân lạ vào nhà.( Cô cũng gan lắm mới đem trai lạ vô nhà đó 😅😅😅)

" Phù~~~ mệt chết bà rồi." Cả hai đều hạ cánh an toàn trên cái ghế sô pha, cô thì phì phò thở. Định thần lại rồi, cô quay nhìn người kia cho thật kĩ. Nhìn kĩ thì cô bị dọa suýt ngất...

" Sa...sao máu... nhiều vậy nè." Đúng, rất nhiều máu. Trên vai áo phải của anh ta có một vết rách của dao để lại, máu cũng thấm đỏ hết áo sơ mi trắng.

" Phải gọi cấp cứu... Đúng, phải gọi..." Cô lấy điện thoại ra bấm dãy số khẩn cấp.

" Đừng..." Một giọng trầm thấp yếu ớt vang lên, thu hút hướng chú ý của cô, động tác cũng dừng lại.

" Sao?"

"Đừng...gọi..." Mất máu nhiều như vậy mà còn phải trả lời, anh sắp tiêu tới nơi...

" Phải gọi... Anh sắp chết rồi, tôi không muốn rước họa đâu."

" Đừng..." Bắt anh nói nữa là ngủm thiệt đó.

" Nhưng...thôi được, anh đừng có chết đó." Cô định tiếp tục gọi nhưng thấy anh nài nỉ xin nên đành chịu. Không đi viện thì cô phải tự mình băng bó vệ sinh vết thương cho anh.

Tất cả những gì cô có là cồn sát trùng và băng gạt nên vết thương cũng tạm gọi là ổn. Cô tự tay cởi bỏ áo sơ mi ướt của anh ra, lau sạch vết thương bằng nước ấm, khử trùng và băng lại. Trong lúc băng bó cô cũng thừa diệp chiếm tiện nghi của anh. Được tận mắt nhìn thân hình chuẩn sáu múi và còn được đụng chạm nữa...

" Người này sao mà đẹp đến mức gọi là yêu nghiệt luôn...khuôn mặt thật thu hút ánh nhìn..." Lúc này trên mặt cô xuất hiện hai đốm hồng ưng ửng. Tim cũng loạn nhịp đi... Đây có được gọi là vừa gặp đã yêu không?

Anh vẫn ngủ, còn đang bận đồ ướt, anh bị cảm thì không hay. Nhà cô làm gì có đồ của con trai, chẳng lẽ cho anh mặc đồ của cô, loay hoay cả buổi cũng đã quá tối còn cửa hàng nào bán đồ mà mua cho anh...

"...a có rồi, máy sấy. Mày thông minh quá. Hihihi" Trời ạ, cô lấy máy sấy để sấy khô anh kìa😅😅😅😅

Cốc cốc cốc

" Chị ơi? Chị có nhà không?"

" Có! Chị ra liền..." Cô tắt máy sấy ra mở cửa.

Đứng trước cửa là một cậu bé tầm 15 tuổi, tay bưng một bát chè đậu đỏ còn bốc khói. Cậu bé này là con chủ nhà trọ. Hai mẹ con chủ nhà rất mến cô, vì thế cô trở thành gia sư của nhóc này. Họ đối với cô rất tốt, hễ có nấu món gì ngon đều bưng cho cô, tối nay là chè đậu đỏ mà cô thích nè...

" Nhóc vào đi."

" Chị đừng gọi em là nhóc nữa...em lớn rồi. Tới tuổi có bạn gái rồi."

" Vậy cô bé hôm bữa là..."

" Chị này... Biết còn hỏi." Cậu bé đỏ mặt, đặt bát chè trên bàn vô tình làm rớt túi đồ cô mua xuống: " Túi của chị rớt rồi, em xin lỗi."

" Không sao, nhặt lên là được rồi...ơ cái này..." Từ trong túi cô lấy ra một bộ đồ nam. Đây chắc là cô lấy nhầm túi đồ khi bị va vào người phụ nữ lúc chập tối...

Cô nhìn về phía phòng đang có người bên trong. Trong đầu lại nảy ra ý tưởng hay. Bộ quần áo nam này cô lấy nhầm, đổi lại bộ áo váy của cô cũng theo chủ mới. Như vậy hai bên đều không bị thiệt, mà có muốn tìm trao đổi thì có biết ai đâu mà tìm. Đó chính là lí lẽ của cô. Bây giờ thì bộ nam phục này là của cô. Còn anh gì đó thì có đồ khô để thay rồi...

" Ahem! Nhóc, chị nhờ em một chuyện..."

" Dạ?!"

Vậy là cô kể ngắn gọn vụ của anh kia, nhờ nhóc ấy thay giúp anh đồ mới...

" Cha! Chị thật biết nhìn người. Anh ta nhìn như nam thần vậy, nếu ai nói anh ta đẹp trai đứng thứ hai thì chẳng ai dám xưng nhất đâu." Nhóc ấy thay xong liền ra tán dương vẻ đẹp yêu nghiệt của anh.

" Ừ ừ, tui biết rồi! Lắm điều, về đi kẻo mẹ trông." Cô đẩy cậu bé ra ngoài đóng ngay cửa lại sau đó.

"~phù~ nhóc này lắm lời. Haizzz buồn ngủ, hên mai là chủ nhật được nghỉ...mình sẽ nướng cho khét luôn. Hehehe" cô đi vào phòng leo lên giường đánh một giấc.

Có lẽ cô quên gì đó, mà thôi kệ giấc ngủ là quý nhất...

~Sáng hôm sau~

Có một con mèo cuộn mình trong chăn ấm nướng sắp khét tới nơi. Có một chàng trai nào đó ngồi say sưa ngắm cô mèo con còn trong mộng đẹp. Anh chưa thấy cô gái nào đáng yêu như cô mèo nhỏ này... Anh nở một đường cong tuyệt mỹ trên mặt:

" Mèo con sẽ là của anh!"

_____________________________

Rảnh và tự nhiên có ý tưởng nên mình viết thử. Mọi người đọc vui vẻ, chap sau mới có tên nhân vật vì bây giờ mình không có tên nào để đặt hết. Mà chap sau thời gian ra sẽ khá lâu, nhưng chắc chắn sẽ có chấp mới. Yêu mọi người 😘😘😘😘
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status