Hoa trong bóng đêm

Chương 89: Sự đáng thương của một con người



Một tiếng đổ vỡ kinh động cả phòng sách, mọi người ở đây mồ hôi đều túa ra đầy trán. Họ không phải sợ cái gì mà họ sợ chính là Lão Đại mình đang không tốt cho lắm. Từ lúc 5 tiếng trước đã cực kỳ xấu và xu hướng này còn diễn biến một cách phức tạp. Chẳng ai đoán được chuyện gì sẽ xảy ra. Nhật Tuyết và Dương Khả nhanh chóng xuống lầu xem.

Căn bếp vẫn sạch sẽ chỉ là dưới sàn đổ đầy cháo đã được nấu chín, chiếc nồi thủy tinh cũng tan nát thê thảm nằm trên mặt sàn. Cháo vẫn còn bốc cả khói...

Tuấn Thần đang rửa tay bên bồn nước như chẳng có gì xảy ra. Chứng kiến hàng loạt những động tác được anh làm một cách máy móc khiến Nhật Tuyết và Dương Khả phải nhói lòng.

Phải nói Tuấn Thần bây giờ sao nhỉ? Anh là một người đàn ông đáng thương? Hay là một kẻ điên đang tự trấn áp cảm xúc của bản thân?





Có lẽ tất cả đều đúng!

Tiêu Tuấn Thần, người đàn ông từng tuyên bố sẽ mãi mãi bảo vệ tốt người phụ nữ của mình nay đã để cho cô ấy rơi vào tay kẻ thù. Anh thảm hại đến thế rồi đấy, đến mức chẳng bảo vệ nổi người mình yêu. Một Lão Đại khét tiếng thì sao? Có bản lĩnh thì tại sao để chuyện đó xảy ra? Tất cả tiền tài thế lực anh cũng chẳng thiếu nhưng nó có bảo vệ tốt Gia Di đâu.

Phải, Tiêu Tuấn Thần đáng thương. Lúc ấy chỉ có bản thân anh không có khả năng bảo vệ Gia Di là sự thật, đến cuối cùng anh cũng chỉ là con người mà thôi. Về tiền tài có thể đập chết ngay tức khắc đám người Đại Báo sao? Thế lực của anh có thể trong một hai giây mà dìm chết đám chết tiệt đó sao? Tất cả không thể! Sẽ chẳng có sức mạnh thần kì nào xuất hiện giúp đỡ anh cứu Gia Di mà hết thảy phải dựa vào bản thân một con người bằng xương bằng thịt. Con người trừ bỏ tất cả cũng chỉ có ngần ấy thôi, chỉ có sự yếu đuối...

Hiện tại thì sao nhỉ? Con người đáng thương kia, Tiêu Tuấn Thần còn đang cố tỏ ra bình thường trong khi nội tâm không biết đã bị cào nát biết bao nhiêu lần. Anh vô thức hay cố gắng tìm lại những cảm giác an toàn khi bên cạnh Gia Di? Không cần biết là vô thức hay cố gắng, tất cả đều khuyết mất một điều quan trọng, là mấu chốt của cảm giác đó. Chính là sự có mặt của Gia Di...

Lúc anh uống café, Gia Di sẽ ở một bên chọc phá anh không cho anh nếm hết tách café. Thường thì cô sẽ đem hàng tá lý do để không cho anh uống nó. Chẳng hạn như " Nó đắng lắm, em không thích! " nói như thế anh sẽ chiều chuộng cô mà không uống hoặc là " Thứ này còn quyến rũ hơn em à? Không cho uống! ". Nhưng anh vẫn không có bỏ uống café. Không bỏ uống sẽ được nghe những lời lẽ giọng điệu mà chỉ có anh nói với cô ( Bởi vì Gia Di ít biểu hiện tình cảm ra lời nói thông thường) được tận hưởng sự quan tâm ấm áp của cô rõ ràng hơn. Hết thẩy anh muốn chứng minh cuộc sống của anh và cô không phải mơ mà là sự thật. Nghĩ đến cùng thì anh hơi ích kỉ cho bản thân vì trước khi cô xuất hiện cuộc sống của rất tẻ nhạt, thật sự rất tẻ nhạt.

Không có Gia Di bên cạnh, Tuấn Thần cũng uống café, nhưng...

Không phải! Không phải thế này! Không giống!

Tuấn Thần điên cuồng dựng lại những việc làm của anh và Gia Di như một điều hiển nhiên cũng chỉ để trấn an bản thân. Nhưng sự cố gắng đó chỉ đổi lại được sự rõ ràng hơn việc Gia Di hiện tại không còn ở bên cạnh anh. Càng cố gắng tìm lại cảm giác an toàn đó, anh càng đau đớn giống như một con thú bị thương cố tự chữa cho mình nhưng ngược lại bởi móng vuốt của nó quá to quá sắc bén mà làm cho vết thương thêm trầm trọng...

Như vậy quá đủ rồi, cục diện như thế quá đủ rồi!

Sự mệt mỏi hao mòn này không nên kéo dài nữa!





Phải mang Gia Di trở về, phải mang mẹ con cô ấy trở về!

Tuấn Thần tắc đi vòi nước, bồn nước đỏ au bị rút cạn, mùi vị tanh ngọt lan tỏa đầy miệng, không biết anh đã vô thức cắn rách lưỡi từ lúc nào. Anh dùng khăn sạch để lau bàn tay mang vết thương đang rỉ máu. Vết thương đánh dấu sự thật biến mất của Gia Di bên cạnh anh. Ngay lúc ấy, bàn tay này chỉ kịp nắm chắc lưỡi dao lấy mạng một tên chán sống, lão Thạch Đinh quả thật rất chán sống mới ra tay với Gia Di. Chính thời khắc đó, anh chỉ hận không thể để đôi tay này ôm chặt lấy cô, bảo hộ cô trong lòng, không cho ai chạm vào. Nhưng lúc đó, chỉ có sự bất lực bao trùm lấy anh...

Trong đôi mắt âm u khó tả của Tuấn chợt loé lên một tia sáng, anh ung dung bước đến rồi lướt qua hai cô gái đang đứng chết trân tại chỗ hoặc là hai người họ không dám làm phiền anh lúc này.

" Dương Khả, băng lại vết thương này cho tôi. "

Anh đi một mạch lên lầu trên, toàn thân anh toát lên một sự nguy hiểm mạnh mẽ. Dương Khả và Nhật Tuyết lủi thủi theo sao. Cả hai đều cảm nhận được điều gì đó sắp được Tuấn Thần tiến hành. Lão Đại làm gì cũng được chỉ cần giúp anh dễ chịu qua vài phút tới.

Mà nội tâm của anh lúc này đang bình ổn lạ thường...

Phải băng lại nó, nó thật chướng mắt. Vết thương này Dương Khả sẽ biết cách xử lý. Vết thương thế này Dương Khả đã giúp anh xử lý không biết bao nhiêu lần.

Vậy vết cào cấu trong lòng anh lúc này ai sẽ giúp anh xử lý?

Không một ai cả...vì Gia Di không có ở đây.

Thương hại sao? Anh chẳng cần! Đau xót thay sao? Anh cũng chẳng cần!





Việc cần làm...anh chưa thể làm. Việc Gia Di muốn làm...cô cũng chưa thể làm. Vậy thì để anh làm thay cô trong khi chờ đợi như thế này đi!

________________________________

Sắp viên mãn rồi. Mọi người rán chịu ngược xíu😅.

Thành thật cảm ơn 😅
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status