Hoàn Châu cách cách

Chương 59


Vĩnh Kỳ nghĩ ngợi rồi chộp lấy tay Tiểu Yến Tử kéo đi:

- Chúng ta phải cùng đi, dù gì thì Hoàng A Ma đã hứa tha tội chết cho muội rồi. Đây là lúc phải nói rõ hết sự thật.

Nhĩ Khang nghe vậy, ngăn lại:

- Khoan đã! Ý các người là định nói thật ra tất cả?

Vĩnh Kỳ nóng nảy:

- Không nói thì sao? Tử Vy cũng nói, chuyện bây giờ không thể chậm trễ, nếu cứ chần chừ e rằng không kịp, tôi sẽ bị Hoàng A Ma chỉ hôn tôi với cái cô Trại Á kia. Các bạn hãy nghĩ kỹ đi. Ở đây chỉ có tôi và Lục A Ca là xứng với Trại Á thôi, nhưng trong cuộc tiếp xúc, chỉ có tôi là cùng đi với Trại Á. Trại Á lại không hề biết mặt của Lục A Ca. Vậy thì đã rõ ràng rồi, Trại Á lại là con gái cưng của Ba Lạc Bình. Ba Lạc Bình chỉ gả con gái cho hoàng tử và như vậy thì tôi làm sao thoát được. Nếu để chuyện này kéo dài, chắc chắn là tôi không thoát!

Nhĩ Khang thấy tình hình đúng là nghiêm trọng:

- Nhưng mà chuyện công khai bí mật kia, đâu phải là chuyện nhỏ, nó là chuyện động trời… Làm sao trình bày trong một lúc là xong, và trong lúc này Hoàng thượng lại quá bận, làm sao có đủ thì giờ để nghe ta nói. Mà nghe nói chưa hẳn là chấp nhận. Cái tay vua Tây Tạng kia lại có một lịch trình thảo luận dài thòong. Ngày ngày làm việc bù đầu, vì vậy giờ phút này không phải là lúc công bố sự thật, nó không có lợi, mà coi chừng nguy hại đấy!

Nhĩ Thái cũng nói vào:

- Vâng. Sự việc công bố sẽ là một đòn choáng váng. Khi biết được sự thật, Hoàng thượng rồi phản ứng ra sao, ta khó mà đoán được. Bây giờ lại có tay vua Tây Tạng kia ở đây. Hoàng thượng làm sao có thì giờ giải quyết việc nhà? Có thế nào, chắc phải đợi đám người kia về rồi mới trình bày được.

Vĩnh Kỳ nói như hét:

- Đợi, đợi gì nữa! Tay vua Tây Tạng kia chưa đi thì ta đã bị bán đứng rồi còn gì? Chẳng có thời gian đâu!

Kim Tỏa không dằn được, bước ra ý kiến:

- Ngũ A Ca, chuyện này chúng ta chỉ mới nghe Lệnh Phi nương nương nói thôi, chứ thực tế thế nào chưa biết, vì vậy sao Ngũ A Ca không đi xác minh trước rồi chúng ta sẽ tính?

Nhĩ Khang tán đồng:

- Đúng. Kim Tỏa nói đúng đấy. Chúng ta nãy giờ quá nóng nên để sự việc rối loạn cả lên, vậy thì Ngũ A Ca nên đi xác minh trước đi rồi mình sẽ quyết định sau!

Vĩnh Kỳ ngẫm nghĩ rồi bỏ đi một mình.

Chỉ một lúc sau là Vĩnh Kỳ quay lại, với bộ mặt còn bối rối hơn, vì tin tức thật sự trái ngược.

- Đúng là có chuyện đám cưới, nhưng chú rễ không phải là tôi, mà là Nhĩ Khang!

Nhĩ Khang giật mình, rồi nghi ngờ:

- Tại sao không phải là Ngũ A Ca mà là tôi?

- Đó là sự thật, nghe nói lúc đầu Hoàng A Ma định chỉ hôn tôi với Trại Á, nhưng sau đó Trại Á bảo là thích Nhĩ Khang hơn, nên Ba Lạc Bình đòi Nhĩ Khang làm rể, lúc đó Hoàng A Ma không chịu, vì đã định gả Tiểu Yến Tử cho Nhĩ Khang rồi, nhưng sau đó nghĩ đến chuyện quốc gia đại sự, nên đồng ý. Khi hay tin cha huynh cũng không đồng ý, nhưng không dám cãi lệnh vì Hoàng A Ma đã nổi giận, nói là quyết định rồi nên huynh phải "phụng chỉ hoàn hôn" thôi.

Tử Vy nghe vậy muốn ngất xỉu. Kim Tỏa vội đỡ cô chủ lên, nói:

- Bây giờ nếu sự việc đã như vậy rồi thì tiểu thư còn chần chờ gì? Cứ chờ thời cơ bao giờ mới đến? Chỉ có nước là đến gặp Hoàng thượng nói hết sự thật thôi. Không thể để chậm trễ được, nếu không sự lầm lẫn tai hại này sẽ kéo theo sự lầm lẫn khác, rồi đưa đến những chuyện không hay nữa cho Tiểu Yến Tử và Ngũ A Ca.

Vĩnh Kỳ cũng nói:

- Đúng vậy, bọn mình cứ chần chờ, sợ cái này lo cái kia rồi không dám nói. Để tình hình càng lúc càng nguy hiểm mà lại chẳng giải quyết được gì cả. Tôi thấy Kim Tỏa nói đúng. Tất cả phải nói thật ra hết liền bây giờ thôi.

Tử Vy nhìn Tiểu Yến Tử đắn đo, vẫn chưa dám quyết định.

- Để tôi nghĩ lại xem!

Tiểu Yến Tử thì không chần chờ vừa đi ra cửa vừa nói:

- Còn nghĩ với ngợi gì nữa. Nếu cứ nghĩ, thì Nhĩ Khang sẽ biến thành phò mã Tây Tạng mất, còn cô… Cô có thể biến thành nương nương… Không còn chần chờ nữa… Nếu chỉ vì muốn bảo vệ tôi mà khổ cho mọi người thì tôi không đồng ý. Tôi đã nghĩ kỹ rồi. Có chết thì chết một lần chứ ai chết hai lần đâu mà sợ.

Nói rồi bỏ chạy một mạch ra cửa. Mọi người vội vã chạy theo:

- Tiểu Yến Tử, đi đâu đó?

- Tôi đến ngự thư phòng! Tôi phải tìm Hoàng A Ma!

- Vậy thì chờ bọn này với! Bọn này sẽ cùng đi!

Vĩnh Kỳ vỗ vai Nhĩ Khang:

- Nhĩ Khang! Tỉnh táo một chút. Không còn gì giấu giếm được cả! Bọn ta cũng phải đến gặp Hoàng A Ma, để làm sáng tỏ mọi việc.

Nhĩ Khang gật đầu, nắm tay Tử Vy chạy theo. Vĩnh Kỳ, Nhĩ Thái và cả Kim Tỏa cũng theo gót.

Vua Càn Long lúc đó không có mặt ở ngự thư phòng, ông đang cùng Hoàng hậu, Lệnh Phi, các vương phi khác và Ba Lạc Bình, Trại Á đi thưởng cảnh hoa nở trong ngự hoa viên. Vừa xem hoa, vua vừa nói:

- Này Ba Lạc Bình, từ đây về sau, chúng mình đã là người một nhà cả, vì vậy phải hiểu biết nhau. Tối nay trẫm sẽ cho chọn mấy vở kịch tiêu biểu của Trung Nguyên diễn cho các ngươi xem, để các ngươi hiểu thêm về nghệ thuật Trung Quốc.

Ba Lạc Bình có vẻ rất vui, nói với Trại Á:

- Trại Á này, nếu con muốn làm dâu con nhà Đại Thanh, thì phải học thêm tiếng Hán cho nhiều, phải tìm hiểu văn hóa Trung Quốc tường tận, đọc sách, xem kịch. Khởi đầu như thế, hiểu chưa?

Trại Á rất tự nhiên, vui vẻ:

- Dạ con biết rồi, còn phải học cả luật lệ cung đình, phải học quỳ nữa. Ở đây không hiểu sao phụ nữ khi gặp người khác đều phải quỳ mỏi chân vô cùng.

Lệnh Phi lấy tay che nụ cười, nói với vua:

- Cái con bé Trại Á này, chẳng khác Hoàn Châu cách cách của chúng ta chút nào cả. Sau này hẳn là họ rất thân nhau.

Hoàng hậu thì có vẻ không vui. Ba Lạc Bình đã nghe được lời của Lệnh Phi nói, nên hỏi vua:

- Cái cô cách cách Hoàn Châu vừa nói kia có phải là người mà đã định gả cho anh hùng Nhĩ Khang không?

- Đúng đấy!

Ba Lạc Bình cười lớn, nói với con gái:

- Trại Á! Đấy con thấy không? Con là người biết chọn lắm đấy. Chàng dũng sĩ kia đúng ra là của cách cách Đại Thanh, vậy mà con lại phỗng tay trên. Nếu thế thì con phải biết quý trọng cậu ấy, từ đây về sau không được hung dữ với chồng nhé?

Trại Á nũng nịu:

- Con có hung dữ gì đâu, con chỉ là u la u la…

Cô nàng lại trổ tiếp một tràng tiếng Tạng, những người đứng quanh chẳng hiểu gì cả. Họ thấy lạ lùng, con gái Tạng khi nói chuyện hôn nhân, sao chẳng chút thẹn thùng gì cả.

Đang lúc đó, thì Tiểu Yến Tử giống như một mũi tên bay xẹt đến. Phía sau là Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, Vĩnh Kỳ, Tử Vy và Kim Tỏa chạy theo.

Tiểu Yến Tử vừa trông thấy vua là bất chấp tất cả, nói to:

- Hoàng A Ma, con có chuyện muốn nói! Hoàng A Ma không được bắt Nhĩ Khang phải cưới Trại Á!

Vua Càn Long và mọi người giật mình. Ba Lạc Bình chăm chú nhìn Tiểu Yến Tử, hỏi:

- Đây là cô cách cách Hoàn Châu đấy ư?

Vua thấy Tiểu Yến Tử thất lễ, giận lắm, hét:

- Con điên rồi ư? Giữa nơi có khách khứa thế này, con lại la hét như vậy còn ra cái thể thống gì. Có chuyện gì, mai nói!

Tiểu Yến Tử cương quyết chẳng lui:

- Không được, mai nói thì đã muộn. Hoàng A Ma nếu người mà bắt Nhĩ Khang lấy Trại Á, thì người sẽ vô cùng hối hận. Hoàng A Ma phải nói với cô ta là không được, không được! Hoàng A Ma không có quyền coi trọng con gái Tây Tạng hơn con gái ruột của mình chứ?

Câu nói của Tiểu Yến Tử lại khiến mọi người hiểu lầm, là vì quá yêu Nhĩ Khang nên Tiểu Yến Tử mới phản kháng. Hoàng hậu trợn mắt:

- Thật là không biết xấu hổ. Không biết kính trên nhường trước gì cả. Dám ngang nhiên ở đây mà giành chồng với cách cách Tây Tạng! Hoàng thượng, không lẽ Hoàng thượng khoanh tay ngồi đó để Tiểu Yến Tử làm bại hoại gia phong?

Vua Càn Long cũng thấy bẽ mặt, nên ra lệnh:

- Người đâu! Hãy đưa Hoàn Châu cách cách ra ngoài!

Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, Kim Tỏa mau chóng bước ra. Vĩnh Kỳ quỳ xuống trước mặt vua, nói:

- Bẩm Hoàng A Ma, bọn con có điều muốn bẩm báo riêng với Hoàng A Ma, xin hãy cho tả hữu lui ra hết đi ạ.

Vua Càn Long càng tức giận. Một Tiểu Yến Tử đã chẳng biết kỷ cương bây giờ lại thêm một Vĩnh Kỳ nữa.

- Vĩnh Kỳ, con cũng điên theo Tiểu Yến Tử nữa ư? Khách khứa đang đứng đầy thế này, bẩm báo gì? Mà tả hữu ở đây đều là trưởng bối của ngươi cả, tại sao lại bảo họ lui ra? Con không biết như vậy là vô lễ ư?

Tử Vy thấy Hoàng hậu, Phi tần, Ba Lạc Bình, Trại Á đều có mặt tại chỗ, biết đây không phải là lúc để giải bày sự việc, nên bước tới kéo Tiểu Yến Tử ra, nói:

- Cách cách, đây không phải là lúc làm rõ sự việc, giờ này Hoàng thượng bận tiếp khách, trước mặt khách tốt nhất không nên nói gì cả. Tôi van cách cách hãy quay về, Kim Tỏa! Hãy giúp ta đưa cách cách về Thấu Phương Trai đi!

Kim Tỏa không còn cách nào khác hơn, là bước tới dìu Tiểu Yến Tử đi.

- Thôi thì cách cách hãy nghe lời Tử đi. Tôi không ngờ tình trạng lại xảy ra thế này, thôi mình quay về rồi tính lại.

Nhưng Tiểu Yến Tử lắc đầu cương quyết:

- Không được! Không được! Nếu chẳng nói lúc này, Nhĩ Khang sẽ bị Trại Á cướp mất, rồi còn những chuyện khác nữa…

Lúc đó, Trại Á cũng không dằn được, phi thân tới trước mặt Tiểu Yến Tử, thách thức.

- Thì ra là ngươi? Ngươi là Hoàn Châu cách cách đây ư? Hôm đó ở võ trường đấu võ mồm với ta, bây giờ lại muốn đoạt phò mã của ta nữa. Được rồi, nếu ngươi muốn, hãy tỉ thí với ta, nếu lấy được ngọn roi này, Nhĩ Khang sẽ thuộc về ngươi!

Nói rồi, rút roi ra. Tiểu Yến Tử nghe vậy giận run, bỏ Tử Vy ở đó, nhảy sổ vào người Trại Á.

- Cái con cách cách vô danh tiểu tốt này, mi ở đâu mà đến đây gây chuyện? Bộ ở Tây Tạng hết đàn ông rồi ư? Mà sang đây giựt chồng người khác. Đánh ư? Thì đánh, sợ gì?

Trại Á không ngờ Tiểu Yến Tử phản ứng nhanh vậy, lui người không kịp, bị Tiểu Yến Tử dùng đầu húc mạnh làm té ngửa ra sau. Nhưng cô nàng cũng rất nhanh nhẹn, quay người lại rồi vung roi tới tấp về phía Tiểu Yến Tử. Tiểu Yến Tử tay không, vừa dùng cả tay cả chân đầu đánh trả. Hai người quần nhau một trận.

Vua Càn Long thấy vậy, hét:

- Như vầy còn ra thể thống gì? Người đâu?

Đám thị vệ nghe gọi, chạy tới không ngờ Ba Lạc Bình lại chặn lại.

- Hay, hay lắm! Hoàn Châu cách cách của các vị khá dũng cảm không chịu khoan nhượng, được rồi, được rồi, hãy để cho bọn họ đánh nhau. Đừng ai can thiệp cả, ai thắng sẽ được phò mã.

Vua Càn Long ngạc nhiên, chúng thần căng thẳng. Tử Vy, Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, Kim Tỏa đều lo lắng, vì biết là Tiểu Yến Tử đâu phải là đối thủ của Trại Á, muốn giúp nhưng chẳng biết giúp bằng cách nào.

Tiểu Yến Tử sau khi bị ăn trúng mấy roi, đột nhiên la to.

- Thôi không đánh nữa, không đánh nữa!

Trại Á thu roi lại, hỏi:

- Vậy là ngươi chịu thua?

Nhưng ngay lúc đó, đột nhiên Tiểu Yến Tử hét to lên một tiếng, rồi lăn xả vào ôm chặt lấy Trại Á, hai người ngã lăn dưới sân. Hai tay Tiểu Yến Tử bóp chặt cổ Trại Á, vừa bóp vừa nói.

- Ai thua, ai thua đây? Ngươi đã trúng kế ta rồi!

Trại Á giận dữ, xổ tràng tiếng Tạng, nhưng cổ vẫn bị Tiểu Yến Tử bóp chặt. Có điều Tiểu Yến Tử nào phải là đối thủ của Trại Á, nên thừa lúc bất ý. Trại Á đã quay đầu lại, cắn mạnh vào tay Tiểu Yến Tử một cái.

- Ui da!

Tiểu Yến Tử vừa rút tay, là Trại Á vùng dậy và không khách sáo, vung roi vùn vụt về phía Tiểu Yến Tử. Yến Tử không tránh được, trúng liền mấy roi đau điếng.

Nhĩ Khang thấy không thể chần chờ được, phi thân vào giữa hai người, chụp giữ lấy roi của Trại Á, nói.

- Thôi đủ rồi, đủ rồi, không được đánh nhau nữa! Cho tôi xin!

Trại Á quay lại thấy là Nhĩ Khang, vội cười.

- Huynh đây ư? Huynh bảo thì ngừng tay vậy!

Lúc đó Tiểu Yến Tử đã bị thương khắp người. Tử Vy và Kim Tỏa vội chạy ra dìu vào. Vua thấy Tiểu Yến Tử bị đòn như vậy cũng khó chịu, nói.

- Đừng gây rối nữa, hãy về Thấu Phương Trai nghỉ ngơi đi, rồi tối nay ta cho cùng ta đi xem hát.

Tiểu Yến Tử đau đớn nhìn vua, rồi như không nén được bao nhiêu uẩn khúc giấu kín trong lòng, lại vùng ra khỏi tay Kim Tỏa nói lớn.

- Hoàng A Ma! Không phải là con định giật lại Nhĩ Khang cho chính mình mà là vì Tử Vy! Người ta đã vì Hoàng A Ma mà chịu một dao, không lẽ Hoàng A Ma không đền bù được cho cô ta một người chồng được ư?

Vua Càn Long nghe nói giật mình:

- Cái gì? Con nói gì vậy, ta không hiểu?

Tiểu Yến Tử định nói thêm, nhưng Kim Tỏa và Tử Vy đã lôi cô nàng đi, nhưng vua thì muốn rõ chuyện nên gọi giật lại.

- Quay lại đây, các ngươi phải nói rõ sự việc. Làm sao, nói đi!

Tử Vy đành buông Tiểu Yến Tử ra. Tiểu Yến Tử nước mắt ràn rụa, quỳ trước mặt vua, nói.

- Hoàng A Ma, con đã lừa dối người! Con không phải là con ruột của người, con không phải là cách cách thật. Người thật sự là con của Hoàng A Ma chính là Tử Vy. Là Tử Vy đó! Cô ấy mới thật sự là con gái của Hạ Vũ Hà!

Vua nghe nói giật mình:

- Cái gì? Ngươi nói gì?

Hoàng hậu, Lệnh Phi và chúng phi tần đều kinh hãi nhìn nhau trong khi Ba Lạc Bình, Trại Á cũng ngơ ngác. Tử Vy thấy không còn tránh né được nữa, bước ra quỳ dưới chân vua, ngước mặt lên, cố bình tĩnh nói.

- Mẹ con nói với con nếu một ngày nào đó mà có cơ duyên gặp được cha thì bảo con hãy hỏi người một câu là: "Ông có còn nhớ Hạ Vũ Hà bên bờ hồ Đại Minh ngày xưa không? " Ngoài ra còn một câu mà Tiểu Yến Tử nói sai đó là: "Cỏ rơm mướt như tơ, Bàn thạch có mãi chẳng đổi dời"?

Vua nghe Tử Vy nói giật mình lùi ra sau. Hoàng hậu như hiểu ra sự thật, giận dữ bước tới nói.

- Bẩm Hoàng thượng, chuyện này là chuyện lớn làm nhơ uế huyết thống hoàng tộc là chuyện động trời, không thể bỏ qua được. Hoàng thượng chớ cả tin những gì bọn họ nói. Hạ Vũ Hà có tất cả mất đứa con lận? Tại sao ai cũng cho là mình đến từ bờ hồ Đại Minh. Nếu muốn rõ thiếp thấy cần phải đưa sang Tông Nhân Phủ thẩm tra lại rồi mới tin được!

Vua Càn Long đứng tượng người ra đó, mặc mọi người xì xào bàn tán, không biết xử trí thế nào.

Ít phút sau, mọi người tề tựu về Ngự Thư phòng, để nghe Tiểu Yến Tử và Tử Vy tường thuật lại tự sự.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 1.5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status