Hoàn Châu cách cách

Chương 60


Vua ngồi giữa, Hoàng hậu và Lệnh Phi hai bên. Sau đó là đám cung tần. Còn Tiểu Yến Tử, Tử Vy, Kim Tỏa, Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái đều quỳ trước mặt vua. Cả vợ chồng ông Phước Luân cũng bị triệu ra đối chứng.

Tiểu Yến Tử nói hết sự việc, từ chuyện làm quen với Tử Vy rồi kết làm tỉ muội ra sao đến chuyện biết rõ bí mật của Tử Vy rồi bày chuyện đến trường bắn của hoàng cung để xâm nhập hoàng cung. Tử Vy sức yếu không vào được giao toàn bộ tín vật cho Tiểu Yến Tử thế nào…

Cuối cùng, Tiểu Yến Tử ràn rụa nước mắt nói:

- Toàn bộ câu chuyện là như vậy, con chỉ là người đưa tin cho Tử Vy, con không phải là cách cách. Lúc đó, con hồ đồ, không nói hết sự thật ngay từ đầu, đợi đến lúc muốn nói thì đã không nói được. Thật ra thì… con đã nhiều lúc nói sự thật với Hoàng A Ma và mọi người rồi. Con không phải cách cách, nhưng mà chẳng có ai tin con? Mọi người còn cảnh giác con, nếu còn nói không phải là cách cách nữa, sẽ bị chém đứt đầu. Chính những lời đe dọa đó, làm con không còn dám nói nữa và sự việc cứ thế kéo dài mãi đến ngày hôm nay.

Hoàng hậu nghe xong vô cùng đắc ý, nói.

- Những điều ngươi nói đều là sự thật ư? Ta thì thấy là ngươi đã nói dối quen mồm, bọn ngươi lại cấu kết nhau. Nếu chuyện này là bịa nữa! Nếu giờ ngươi bảo Tử Vy là cách cách, rồi vài hôm nữa lại bảo Kim Tỏa mới thật là cách cách thì sao? Mấy người đã chuẩn bị bao nhiêu cách cách để lừa dối vua chứ? Thật là hoang đường. Các ngươi mưu đồ chuyện đó để làm gì? Sự thật là sao? Nói đi!

Tiểu Yến Tử bực tức nói:

- Chúng tôi làm gì có mưu đồ? Tất cả những điều tôi đã nói đều là sự thật cả mà?

Và quay qua vua, Tiểu Yến Tử hét:

- Hoàng A Ma! Sao người chẳng nói năng gì cả? Người nói đi!

Vua lúc đó vô cùng bối rối vì chuyện Tiểu Yến Tử vừa trình bày với vua như tiếng sét ngang tai, ông không biết phải xử trí thế nào tất cả đã xếp đặt. Đột nhiên rồi mọi thứ như đảo lộn. Mãi đến lúc Tiểu Yến Tử gọi ba tiếng "Hoàng A Ma" ông mới giật mình, nhớ lại, ông nghẹn lời.

- Tiểu Yến Tử, Tử Vy. Các ngươi thật quá lắm, dám đem ta ra đùa cợt. Ta thật thất vọng. Bấy lâu nay quá tin cậy các ngươi thật tình trong khi các ngươi lại lừa dối. Nếu đây là sự thật, thì sao lúc Tử Vy vào cung, lại không nói ngay, mà mãi đợi đến bây giờ?

Tử Vy dập đầu, rồi ngước lên nhìn vua vừa khóc vừa nói:

- Bẩm Hoàng thượng, làm sao dám nói ra sự thật, khi mà chưa có được sự đảm bảo an toàn cho Tiểu Yến Tử? Tuy nhiên, trong quá trình sống trong cung, con đã nhiều lần muốn nhìn Hoàng thượng là cha, con đã ngầm úp mở nhiều lần, nhưng Hoàng thượng nào có để ý? Còn nói thẳng ra thì con chẳng dám, bởi vì con chẳng phải như Tiểu Yến Tử. Con biết thế nào là tội khi quân. Đó là một trọng tội.

Hoàng hậu sợ vua bị Tiểu Yến Tử và Tử Vy thuyết phục, vội nói.

- Hoàng thượng, chả lẽ Hoàng thượng tin được lời của hai con a đầu này? Chúng đã một lần lừa Hoàng thượng, Hoàng thượng có dám tin Tiểu Yến Tử không phải là cách cách, còn Tử Vy mới là cách cách thật không? Hoàng thương đã một lần lầm lẫn, thì đừng để bị lầm lẫn lần thứ hai. Giờ chuyện đổ bể thế này đám Tây Tạng cũng biết không phải là thiên hạ sẽ cười chê ư?

Lệnh Phi không dằn được, nói.

- Hoàng hậu nương nương, chuyện này hãy để cho Hoàng thương tự định đoạt. Vì nó liên hệ đến bản thân người, chỉ có người là biết rõ nhất phải làm gì trong lúc này!

Hoàng hậu trợn mắt nhìn Lệnh Phi, nói.

- Ngươi nói vậy là sao chứ? Lúc trước ta đã bảo Tiểu Yến Tử không phải là cách cách, nhưng ngươi lại cả quyết là thật còn dám nói với Hoàng thượng, nào là nó giống Hoàng thượng từ mí mắt đến cái miệng. Dám cả quyết nó là nòi rồng. Để rồi bây giờ chuyện lỡ dở ra. Tiểu Yến Tử bị tội chết, thì kẻ phao tin láo, lường gạt cả Hoàng thượng sẽ thế nào? Có phải là tội sẽ nặng hơn không? Thế mà bây giờ lại còn đủ can đảm nói này nói nọ nữa, không sợ vạ miệng à?

Lệnh Phi bị kết tội, sợ hãi, cúi đầu không dám nói thêm gì nữa.

Vĩnh Kỳ dập đầu tâu.

- Bẩm Hoàng A ma. Xin hãy nghe con nói. Trong suốt câu chuyện này, chẳng có ai là gian ý cả, tuy là có qua mặt Hoàng thượng, nhưng mục đích cũng chỉ để Hoàng thượng vui lòng. Tiểu Yến Tử và Tử Vy chưa hề làm điều gì không tốt với Hoàng A ma họ chỉ mang lại niềm vui cho Hoàng A Ma.

Vua đang bực dọc, quay qua ông Phước Luân.

- Nầy Phước Luân, chuyện này cả nhà ngươi đã biết từ lâu, vậy sao không nói cho trẫm biết?

Ông Phước Luân sợ hãi, quỳ xuống.

- Bẩm Hoàng thượng, vì đây là vấn đề khó nói, thần cũng ở vào cái thế bị động nên bất đắc dĩ phải làm vậy.

Nhưng bà Phước Tấn thấy hoàng hậu cố ý muốn đổ tội cho gia đình mình, vua lại đang bực tức, nên không thể bước ra giải bày.

- Bẩm Hoàng thượng, thần thiếp có mấy điều muốn nói. Thật ra thì lúc đầu bọn thần cũng chỉ bán tín bán nghi cái thân phận của Tử Vy, nên chỉ có ý giữ cô ấy ở lại phủ, rồi từ từ minh xét. Không ngờ sau đó Tiểu Yến Tử lại biết chuyện Tử Vy ở nhà thần nên bỏ trốn ra khỏi cung. Khi hai cô gái gặp nhau. Bọn thần mới khám phá ra sự thật. Tiếp đó muốn phụ tử đoàn tụ, mới thấy cần phải cho Tử Vy vào cung, giúp vui cho Hoàng thượng, chuyện này cũng nào phải tội lỗi gì cũng nào có làm cho hoàng tộc bị tổn hại? Tuy là có qua mặt Hoàng thượng, nhưng tất cả chỉ vì quý trọng Hoàng thượng và giọt máu của người thôi.

Nhĩ Khang cũng tiếp lời.

- Bẩm Hoàng thượng, xin Hoàng thượng hãy minh xét, nếu bọn thần là người kém lương tri, khi khám phá ra Tử Vy là cách cách, mà Tiểu Yến Tử đã được nhìn lầm, và để tránh sự phiền phức sau này, bọn thần có thể thủ tiêu Tử Vy để chuyện bí mật kia khép kín, hoặc là đưa Tử Vy đến chân trời góc bể nào đó, để vĩnh viễn cô ấy không được gặp Hoàng thượng nhưng bọn thần đã không làm như vậy, mà giữ Tử Vy ở lại, rồi lại tìm cách đưa vào cung để cha con gặp nhau. Những điều bọn thần làm là vì Hoàng thượng còn điều bọn thần giữ kín là chuyện bất đắc dĩ, chỉ để chờ đợi cơ hội. Nhưng điều quan trọng ở đây là tấm lòng của Tử Vy đối với Hoàng thượng. Cô ấy vô cùng thiết tha với tình phụ tử, đã hết lòng với Hoàng thượng, vì Hoàng thượng.

Hoàng hậu nghe vậy vỗ mạnh xuống bàn, nói.

- Thật hết nói, vậy là không biết kỷ cương gì cả. Cả nhà họ Phước các ngươi, liên kết với Lệnh Phi đã làm cái chuyện che mắt cả trời, bây giờ chuyện đổ bể, không biết tội còn cố tình biện minh. Chẳng biết tội là gì ư?

Rồi quay qua vua, Hoàng hậu nói.

- Lúc đầu thần thiếp đã nói "trung ngôn nghịch nhĩ" (lời trung khó nghe) và đã làm Hoàng thượng bực dọc, bảo Hoàng thượng đừng có tin lời của Hoàn Châu cách cách, Hoàng thượng lại không tin. Bây giờ thần thiếp cần phải giải bày, hẳn Hoàng thượng cũng thấy lời thiếp trung thực, còn chuyện này quả là quá hoang đường. Không lẽ Hoàng thượng lại bị họ gạt một lần nữa?

Vua vẫn ngồi yên nhưng thấy vô cùng thất vọng và bực dọc.

- Hoàng hậu nói đúng, trẫm không thể để bị hết sai lầm này đến sai lầm khác. Chuyện của các người rõ là khó tin. Trẫm không tin được nữa.

Tiểu Yến Tử vội quỳ xuống.

- Hoàng A Ma, tại sao lại không tin bọn con? Tử Vy mới chính thật là con ruột của Hoàng A Ma đấy. Hoàng A Ma có thể không thừa nhận con, nhưng không thể không thừa nhận Tử Vy được!

Nhĩ Khang cũng nói.

- Hoàng thượng! Xin người nghĩ lại xem. Tại sao Tử Vy lại có thể xả thân ra đỡ dao cho bệ hạ? Sức mạnh nào? Chỉ có tình cốt nhục mới làm được chuyện đó, mới hy sinh được như vậy thôi, không lẽ Hoàng thượng không biết?

Hoàng hậu cắt ngang, nói với vua.

- Hôm nay chỉ là một cuộc tra xét có tính cách gia đình. Thần thiếp nghĩ nên dừng lại ở đây thôi. Cả bọn này đều gian trá cả. Sự thật đã rành rành cả rồi, còn nếu muốn biết thêm chỉ còn cách đưa sang Tông Nhân Phủ giam lại, thẩm tra thêm, tốt hơn.

Lệnh Phi nghe nói, sợ hãi.

- Bẩm Hoàng thượng, xin Hoàng thượng hãy minh xét. Cả nhà Phước Luân đã lập công mấy đời cho đất nước, Phước Luân lại là một trung thần bấy lâu nay được Hoàng thượng ưu ái. Nhĩ Khang là phò mã của Tây Tạng. Hoàng thượng đừng nên vì sự nóng giận nhất thời, mà để chuyện không hay xảy ra. Điều đó chỉ có lợi cho kẻ thù.

Hoàng hậu giận dữ.

- Lệnh Phi, ngươi cũng là kẻ đồng lõa trong chuyện này. Vậy mà không chịu im mồm đi? Ngươi muốn được cùng đưa đi thẩm tra à?

Vua thấy Hoàng hậu và Lệnh Phi cãi nhau nhức đầu thêm nên xua tay, ra lệnh:

- Thôi các ngươi đừng cãi nhau nữa. Người đâu! Hãy đem Tiểu Yến Tử và Tử Vy sang nhốt bên Tông Nhân Phủ. Còn bốn người ở nhà họ Phước, tạm thời được về phủ, sau đó định sự sau.

Lời của vua vừa phán, cả bọn Tiểu Yến Tử, Tử Vy, Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái đều tái mặt. Tiểu Yến Tử không dằn được hét.

- Bẩm Hoàng A Ma! Xin người hãy chặt đầu con đi! Tất cả lỗi tại con cả mà. Con hư vinh, không nén được cám dỗ của phù hoa, nên mới lừa dối cả Tử Vy và Hoàng thượng. Nhưng Tử Vy nào có tội tình gì? Mà Hoàng thượng lại tống cô ấy vào Tông Nhân Phủ? Định chém đầu cô ấy ư? Sao Hoàng thượng có thể hành động như vậy được?

Vừa nói Tiểu Yến Tử vừa bò lên nắm vạt áo vua.

- Hoàng A Ma! Xin người hãy suy nghĩ kỹ. Ở đây Tử Vy chẳng có tội gì cả… Chẳng có tội gì cả, chỉ có con, hãy chém đầu con thôi!

Vua hét:

- Người đâu!

Đám thị vệ trực sẵn, ùa đến. Vua chỉ Tử Vy và Tiểu Yến Tử

- Hãy đem giam hết hai người này!

Nhĩ Khang sợ hãi.

- Bẩm Hoàng thượng, xin hãy minh xét lại!

Vua chỉ thẳng vào mặt Nhĩ Khang, giận dữ.

- Cả ngươi nữa! Ngươi muốn kháng lệnh ư? Nếu không nể tình ngươi là phò mã Tây Tạng thì…

Và vua quay qua đám Phước Luân, Phước Tấn.

- Nếu ai mà còn can ngăn nữa, thì sẽ phạm tội chết!

Ông Phước Luân sợ hãi vội kéo áo Nhĩ Khang để ngăn không cho nói tiếp. Nhĩ Khang rất đau lòng, nhưng nhìn lại cha mẹ không dám nói nữa.

Lúc bấy giờ bọn thị vệ đã kéo Tiểu Yến Tử và Tử Vy dậy định lôi đi. Tử Vy sợ Nhĩ Khang tiếp tục phản kháng, quay lại nói.

- Bẩm Phước Đại nhân, Phước Tấn, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái. Tôi hết sức cảm ơn sự chiếu cố của các vị mấy năm nay. Bây giờ tôi đi đây xin các vị ở lại hãy bảo trọng.

Rồi quay qua vua. Tử Vy nói:

- Hoàng thượng có cho phép nô tỳ nói thêm một điều nữa không?

- Ngươi cứ nói.

- Trên có trời, dưới có đất, lòng con đối với Hoàng thượng thế nào trời đất biết. Lần này có chết, con cũng không hận, vì mẹ sẽ đón con trên trời cao. Con sẽ không cô độc. Nhưng hôm trước khi con xả thân nhận dao cho Hoàng thượng, người đã hứa với con là sẽ tha tội chết cho Tiểu Yến Tử. Lúc đó có nhiều người chứng kiến. Và vì "quân vô hý ngôn". Xin Hoàng thượng có giết con thì cũng nên tha cho Tiểu Yến Tử.

Vua nghe Tử Vy nói giựt mình, trong khi Kim Tỏa không dằn được, chạy ra nắm lấy tay Tử Vy.

- Tiểu thơ! Tiểu thơ! Sao lại nói vậy? Tại sao tiểu thơ lại lấy cái đầu của mình để cứu mạng cho Tiểu Yến Tử? Nếu Hoàng thượng muốn chặt đầu tiểu thơ thì xin hãy chặt đầu tôi đi. Tôi chỉ là một con a đầu, mang trọng ân của nhà họ Hạ, được bà Hạ Vũ Hà nuôi dưỡng đến khôn lớn, lại không có chút dính líu huyết thống gì của bệ hạ. Xin bệ hạ hãy giết tôi thay cho hai người kia. Tha tội chết cho họ, họ chẳng có tội lỗi gì cả, chẳng hại ai. Chỉ có tội là ham làm con vua!

Hoàng hậu hét lớn:

- Giam cả cái con Kim Tỏa này vào chung một chỗ.

- Dạ!

Thế là đám thị vệ ùa tới bắt cả Kim Tỏa.

Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, Vĩnh Kỳ đưa mắt nhìn nhau tất cả đều biết, vua hiện đang giận dữ, chẳng sao can được. Nói vào chỉ chuốc lấy thiệt thòi, nên đành yên lặng. Chỉ tự trách mình, đây là cơ hội để Hoàng hậu làm mưa làm gió. Cơ hội của Hoàng hậu mà!

Trong khi vua nhìn xuống ba đứa con gái lòng vẫn rối như tơ. Không biết là nên thương hay nên giận, những đứa trẻ đã có một thời mình yêu quý. Ông như quả bóng bị xì hơi, buồn bã nói.

- Chẳng có ai định lấy đầu các ngươi đâu, đừng có tưởng tượng. Đã gây nên tội thế này, tội chết dù có tha nhưng tội sống thì phải gánh. Câu chuyện của các người dù giả hay thật, thì cũng phải trải qua sự thẩm tra của Tông Nhân Phủ. Trẫm không thể dùng "tình cảm" của mình mà phán đoán sự việc nữa. E rằng lại sai sót. Bây giờ các người tốt nhất đừng nói, hãy vào trong ngục suy nghĩ đi, ăn năn về việc mình làm đi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 1.5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status