Hoàng gia sủng tức

Chương 193: Ca ca



Chỗ hai nhóm nhân mã hợp nhất, cũng phân biệt rõ ràng. Tiêu Thiểu Giác và Lý Ngọc cùng đi lên tường thành, liền thấy ngoài thành một nhánh quân sắp hàng chỉnh tề, dấy lên vô số của cây đuốc, quả nhiên giống như lời tên trinh sát kia, quân dung cường thịnh, đằng đằng sát khí, vừa nhìn liền biết là một nhánh quân năng chinh thiện chiến, có thể gặm cả xương cứng.

Tiêu Thiểu Giác không yên lòng để Lục Thanh Lam một mình, liền mang nàng đến. Vệ Bân sai người đưa cho Tiêu Thiểu Giác và Lục Thanh Lam mỗi người một con ngựa.

Lục Thanh Lam cưỡi ở trên con ngựa cao to, nàng vẫn là lần đầu tiên được cưỡi ngựa cao như vậy, hơi có chút không thích ứng. Nàng nhìn xuống phía dưới, thế nhưng thấy đứng đầu hàng ngũ đối phương, một vị thanh niên tướng quân nón bạc giáp bạc đứng sừng sững, ở dưới ánh lửa chiếu rọi, thấy nhất thanh nhị sở. Vóc người cao gầy, mặt mũi anh tuấn, hai mắt sắc bén.

“Ca ca! Đó là ca ca ta!” Lục Thanh Lam kích động đến rơi lệ.

Tiêu Thiểu Giác sờ sờ mũi, lẩm bẩm nói: “Thì ra là tiểu cữu tử tương lai của bổn vương.” Giờ phút này tất cả đều mọi người đều thấy rõ bộ dáng của người vừa tới.

Tiêu Thiểu Giác liền sai người mở cửa thành ra, nghênh Lục Văn Đình và Vũ Lâm quân của hắn vào trong thành.

Lục Văn Đình vào thành, nhìn thấy Tiêu Thiểu Giác câu nói đầu tiên là: “Muội muội của ta đâu!”

Lúc này, Lục Thanh Lam đã kích động vạn phần chạy tới, thoáng cái nhào vào trong ngực Lục Văn Đình, “Ca ca, ta nhớ ngươi muốn chết.”

“Bảo Nhi!” Lục Văn Đình cũng là lệ nóng doanh tròng, “Ngươi không có chuyện gì là tốt rồi! Không có chuyện gì là tốt rồi, để ca ca nhìn ngươi xem có bị thương không!” Có trời mới biết hắn hơn một tháng qua, cơ hồ không ngủ được một bữa yên giấc.

Hai huynh muội vừa khóc vừa cười, hiện trường cực kỳ cảm động, Tiêu Thiểu Giác lại nhìn cái tay Lục Văn Đình ôm tức phụ nhà mình, tức giận hồi lâu. Mặc dù hắn là ca ca của nàng, nhưng hắn nhìn cũng cực kỳ không thoải mái.

“Được rồi, được rồi! Có ca ca ở chỗ này, không ai có thể ức hiếp ngươi nữa.” Khi Lục Văn Đình nói chuyện cố ý hay vô ý nhìn lướt qua Tiêu Thiểu Giác.

Tiêu Thiểu Giác có thể cảm nhận được địch ý của hắn.

Lý Ngọc lúc trước giao tình không tệ với Lục Văn Đình, tiến lên phía trước nói: “Văn Đình huynh biệt lai vô dạng!” Hắn nói: “Chúng ta không nên chắn ở nơi cửa thành này, để cho quân đội của ngươi vào thành, lại tìm một chỗ đàm đạo cũng không muộn.”

Lục Văn Đình nói xong, Tiêu Thiểu Giác cũng không phản đối, cho nên Lục Văn Đình chỉ huy Vũ Lâm quân vào thành, mọi người trưng dụng Thủ Bị phủ cũng tức là Chu phủ làm nơi chỉ huy tạm thời.

Ba người Tiêu Thiểu Giác, Lý Ngọc, Lục Văn Đình gặp mặt ở khách sảnh, thương lượng hành động kế tiếp.

Lục Văn Đình bởi vì phải an trí binh sĩ, tới trễ nhất. Lúc tiến vào nhìn thấy Lục Thanh Lam đang ngồi ở bên cạnh Tiêu Thiểu Giác, hắn nhíu mày, vẫy tay nói với muội muội: “Bảo Nhi, ngươi ngồi vào bên cạnh ta.”

Tiêu Thiểu Giác không khỏi nhíu mày, Lục Thanh Lam ngoan ngoãn đi tới bên người ca ca, ngồi xuống bên cạnh hắn. Lục Văn Đình vừa vặn tách Tiêu Thiểu Giác và Lục Thanh Lam ra.

Hắn ôm quyền nói với Tiêu Thiểu Giác: “Vương gia, thời gian dài như vậy, một đường chạy trốn, nhờ có vương gia chiếu cố Bảo Nhi, ta thay mặt Trường Hưng Hầu phủ, thay mặt Bảo Nhi tạ ơn đại ân đại đức của vương gia.” Lời này cực kỳ khách khí, nhưng giọng nói lại vô cùng xa lạ.

Tiêu Thiểu Giác nhíu mày, thản nhiên nói: “Không dám không dám!” Hắn hiểu được suy nghĩ của Lục Văn Đình, đây là đang tìm cách vạch rõ giới hạn với hắn. Nếu hắn biết hắn và muội muội của hắn làm gì với nhau, có lẽ hắn cũng sẽ không làm những việc vô dụng này rồi.

Lý Ngọc phát hiện mùi thuốc súng loáng thoáng giữa hai người, không biết tại sao, trong lòng thư thái một chút.

Lúc này Lục Thanh Lam phát hiện trên cánh tay của Lục Văn Đình quấn băng gạc, liền vội vàng hỏi: “Ca ca, ngươi bị thương ư?”

Lục Văn Đình hời hợt nói: “Không có gì, chẳng qua là trên đường tới Thanh Châu gặp được một đám hãn phỉ, đánh hai trận, chịu chút vết thương nhẹ mà thôi.”

Tiêu Thiểu Giác ngạc nhiên nói: “Là dạng hãn phỉ nào, có thể thương tổn Vũ Lâm quân bảo vệ Lục công tử trùng trùng điệp điệp?”

Lục Văn Đình vốn đã sớm đến thành Thanh Châu, chẳng qua tới nửa đường lại gặp phải một đám tự xưng là thổ phỉ trên núi Vân Đông xuống. Lục Văn Đình cười nói: “Bầy thổ phỉ này rất thú vị, không có cờ xí, mặc phục sức màu sắc hỗn tạp, nhưng lại dùng chế thức vũ khí của quan quân. Bọn hắn nhân số cũng không ít, ít nhất hai ngàn.”

Tiêu Thiểu Giác cau mày: “Núi Vân Đông ở đâu?”

Lục Văn Đình lấy ra một quyển bản đồ hành quân, chỉ vào một chỗ phía trên nói: “Một ngọn núi nhỏ phía tây bắc thành Thanh Châu, có thể trang bị hai nghìn thổ phỉ này hay không còn không nhất định đâu.”

Lòng dạ mọi người đều hiểu rõ, bầy thổ phỉ này căn bản là quan quân giả trang, có khả năng nhất chính là Tiêu Thiểu Cảnh phái ra tập kích Tiêu Thiểu Giác.

Sắc mặt Tiêu Thiểu Giác thật sự không tốt: “Đám thổ phỉ kia đâu?”

Lục Văn Đình nói: “Bị ta dẫn người đánh tan.”

Lý Ngọc hít một hơi khí lạnh: “Bọn họ có hai ngàn người!”

Ánh mắt Tiêu Thiểu Giác nhìn hắn cũng tràn đầy khiếp sợ.

Lục Văn Đình nói: “Tinh thần bọn họ xuống thấp, trên dưới mệnh lệnh mâu thuẫn, làm binh sĩ không biết phải làm sao. Ta thừa dịp bọn hắn đặt chân chưa ổn, chưa triển khai trận thế, trực tiếp dùng chiến thuật đột phá trung tâm, đục xuyên đội ngũ của bọn họ thành hai phần, sau đó bọc đánh từ hai cánh, tạo thành cục bộ ưu thế trên, bọn họ rất nhanh liền bỏ chạy tứ tán. Chẳng qua trước khi đi, bọn họ mang thi thể của đồng bọn đi. Ta lo lắng Cửu điện hạ và muội muội, cũng Không truy kích.”

Đây là chỗ xuất sắc trên chiến trường của Lục đại tướng quân danh chấn thiên hạ ngày sau, lợi dụng chiến thuật đột kích trung tâm dễ dàng lấy ít thắng nhiều. Ngoại trừ Lục Thanh Lam, bây giờ còn chưa ai biết, tương lai của hắn sẽ đại phóng dị sắc, trở thành một đại danh tướng uy danh hiển hách Đại Tề.

Tiêu Thiểu Giác hỏi Lục Văn Đình: “Hiện giờ tình thế phức tạp, ngươi cảm thấy nên làm gì?”

Lục Văn Đình nói: “Ta đã phái người đi đưa tin cho Thập điện hạ Thập điện hạ rất nhanh sẽ mang theo đại đội nhân mã của Vũ Lâm vệ chạy tới, khi đó chúng ta liền an toàn. Ta lo lắng đám hãn phỉ kia sẽ tiếp tục công thành, hiện tại loại tình huống này, cách làm bảo đảm nhất vẫn là chiếm thành tử thủ, đợi viện quân.” Cũng không ai biết Nhị hoàng tử có thể phái quân đội nhiều nhân mã hơn bất ngờ đánh Tiêu Thiểu Giác hay không, biện pháp này của Lục Văn Đình có thể nói là ổn thỏa nhất.

Tiêu Thiểu Giác và Lý Ngọc tất cả đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Mọi người thương lượng mấy câu, Lục Văn Đình hỏi hai người thoát hiểm như thế nào, Tiêu Thiểu Giác liền hời hợt kể lại lịch trình chạy trốn một lần, chẳng qua quá trình chung đụng của hắn và Lục Thanh Lam hắn cũng lược qua, cũng không nói tỉ mỉ. Dù như thế, hai người Lục Văn Đình và Lý Ngọc nghe xong vẫn kinh tâm động phách.

“Đã như vậy, ta đây liền đi an bài chuyện thủ thành.” Lục Văn Đình đứng lên, chắp tay về phía Tiêu Thiểu Giác và Lý Ngọc. Lại quay đầu nói với Lục Thanh Lam: “Bảo Nhi, ngươi theo ta trở về.”

Lục Thanh Lam gật đầu, nhìn Tiêu Thiểu Giác một cái, chớp chớp mắt với hắn.

Sắc mặt Tiêu Thiểu Giác thật sự không tốt, lâu nay hắn và Lục Thanh Lam sớm chiều chung đụng vành tai và tóc mai chạm nhau, sớm đã thành thói quen cùng nàng ở chung một chỗ, Lục Văn Đình vừa đến đã muốn mang nàng đi, hoàn toàn đề phòng hắn như người xấu, Tiêu Thiểu Giác cực kỳ khó chịu, chẳng qua nhớ tới còn nhiều thời gian, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Lục Văn Đình trưng dụng mấy gian phòng ở trong Chu phủ, làm trung tâm chỉ huy tạm thời của hắn. Lục Văn Đình an trí nàng ở một gian phòng, dặn dò nàng nói: “Không có việc gấp cũng đừng lộ diện, người trong nhà phong tỏa tin tức ngươi mất tích, nếu để những binh lính này nhìn thấy ngươi nhiều lần, sợ rằng sẽ bị lộ.”

Lục Thanh Lam gật đầu, biết điều nói: “Cảm ơn ca ca! Tổ phụ, phụ thân bọn họ còn tốt chứ?”

Nàng không đấu võ mồm với hắn, ôn hòa như vậy khiến Lục Văn Đình cảm giác cực kỳ không thích ứng. Hắn nói: “Từ lúc ngươi mất tích, phụ thân bọn họ sốt ruột vô cùng. Phụ thân cơ hồ ngày ngày viết thư cho ta. Chẳng qua ngươi yên tâm đi, ta đã phái người đi đưa tin cho bọn họ. Biết ngươi bình an vô sự, bọn họ nhất định rất cao hứng. Ngươi nha đầu này, ngươi có biết lần này ngươi hù chết chúng ta không.”

Lục Thanh Lam cúi thấp đầu: “Ca ca, ta lần sau sẽ không để các ngươi lo lắng nữa. Nhưng lần này thật sư không thể đổ tại ta, là Tiêu Thiểu Cảnh và Tiêu Thiểu Huyền bọn họ thiết kế hại ta, ta cũng là người bị hại.”

Lục Văn Đình nói: “Được rồi được rồi, ta cũng không có ý trách ngươi. Chẳng qua là có chuyện ta phải hỏi, cái kia...” Hắn dừng một chút, tựa hồ có chút khó có thể mở miệng: “Tiêu Thiểu Giác, có làm... gì ngươi không!”

Lục Thanh Lam “phốc xuy” một tiếng cười. Ca ca còn là một chim non đấy, vậy mà hỏi cái này.

Lục Văn Đình có chút nóng nảy: “Ngươi còn cười, chuyện này liên quan để hạnh phúc cả đời của ngươi. Cái tên Tiêu Thiểu Giác kia vừa nhìn đã biết không phải là thứ gì tốt, ngươi đừng để bề ngoài của hắn mê hoặc.”

Lục Thanh Lam cảm thấy phản ứng của ca ca có chút kịch liệt, “Ca ca, ngươi có chút hiểu lầm với Khánh vương gia sao...” Nàng muốn nói thật ra đúng là bị bề ngoài của hắn mê hoặc.

Đang muốn giải thích đã bị Lục Văn Đình cắt đứt, “Ngươi đừng nói chuyện thay hắn. Hắn là hạng người gì ta rõ ràng nhất. Ngươi chỉ cần nói cho ta hắn có ức hiếp ngươi hay không là được.”

Lục Thanh Lam lúc này mới phát hiện thành kiến của ca ca với Tiêu Thiểu Giác còn rất sâu. Ngẫm lại lúc trước hai người này tựa hồ thật đúng là không thể nào hợp nhau, nàng đương nhiên muốn giúp Tiêu Thiểu Giác nói chuyện: “Hắn không ức hiếp ta, ngược lại nhiều lần bảo vệ ta. Có một lần vì cứu ta, hắn thậm chí còn tự đâm mình một đao...”

Đang muốn tuyên dương công tích vĩ đại của Tiêu Thiểu Giác với ca ca, tránh cho tương lai người nào đó đến quý phủ đề thân ca ca lại phản đối, Lục Văn Đình lại trực tiếp đứng lên. “Ta có chút không yên lòng, phải đi xung quanh thành một chút!”

“Ca ca... Ta còn chưa nói hết mà!”

“Đợi thoát khỏi nguy hiểm lần này, huynh muội chúng ta có rất nhiều cơ hội nói chuyện!” Cũng không biết Tiêu Thiểu Giác cho nha đầu này ăn thuốc mê hồn gì, nói chuyện thay hắn khắp nơi. Lục Văn Đình càng bất mãn với Tiêu Thiểu Giác.

“Ngươi đi ngủ sớm đi. Có ca ca ở đây, ngươi an toàn rồi.” Lục Văn Đình nói xong câu đó, cười một tiếng với muội muội, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.

Lục Thanh Lam thoáng cái đã cảm thấy toàn thân đều buông lỏng xuống. Ca ca mặc dù không thích Tiêu Thiểu Giác, nhưng hắn vẫn là ca ca tốt nhất trên thế gian.

Tiêu Thiểu Giác chiếm cứ gian phòng tốt nhất của Chu phủ, dưới sự hầu hạ của Vệ Bân, hắn thư thư phục phục tắm nước nóng, nằm ở trên mặt giường lớn lại như thế nào cũng không ngủ được, chỉ cảm thấy bên cạnh trống rỗng vắng vẻ, cô đơn nói không nên lời.

Hắn vốn còn nghĩ đến mình và Lục Thanh Lam mặc dù lưỡng tình tương duyệt, nhưng chuyện kết hôn còn cần phải trải đệm một phen, tránh cho người có tâm dòm phá bí mật lớn nhất của hắn, nhưng hiện tại, hắn thật sự là một tháng, một ngày, một khắc cũng không muốn đợi nữa.

Nghĩ đến Lục Văn Đình phòng bị mọi cách đối với mình, hắn cũng có chút chán nản. Tiểu tử này, xem muội muội là gì vậy?

Không biết qua bao lâu, Tiêu Thiểu Giác miễn cưỡng ngủ, cả đêm lại mơ ác mộng liên tục, buổi sáng giờ Mẹo hắn liền tỉnh, đã sớm hoàn toàn không còn buồn ngủ. Sau khi đơn giản rửa mặt, liền mang theo Vệ Bân ra khỏi Chu phủ.

Giương mắt vừa nhìn, cả thành Thanh Châu đã đổi hình dáng. Quân phòng giữ đánh cướp xung quanh đã bị bắt ném vào đại lao cả đêm, Lục Văn Đình còn cho người dán bố cáo chiêu an khắp nơi, thậm chí mở kho lúa tiến hành cứu tế dân chạy nạn, hết thảy ngay ngắn rõ ràng. Tối ngày hôm qua lòng người bàng hoàng cảnh tượng ngày tận thế phảng phất chỉ tồn tại ở trong giấc mộng của Tiêu Thiểu Giác. Một giấc tỉnh lại, thành Thanh Châu lại hồi phục một cái thành yên ổn như vốn có, cư dân an cư lạc nghiệp, thành thị vui sướng phồn vinh.

Tiêu Thiểu Giác phải cảm thán, tiểu tử Lục Văn Đình này thật sự rất có tài năng.

Tiêu Thiểu Giác hỏi: “Lục Văn Đình bây giờ đang ở nơi nào?”

Vệ Bân nói: “Lục đại nhân đang trên tường thành.”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Đi, chúng ta cũng đi lên tường thành nhìn xem.”

Lúc Tiêu Thiểu Giác đến, Lý Ngọc đã sớm tới. Đang cùng Lục Văn Đình mặt sắc mặt ngưng trọng nhìn xuống mấy ngàn tên “Thổ phỉ” đông nghịt bỗng nhiên nhô ra dưới thành!”

Tiêu Thiểu Giác vừa nhìn xuống bóng người chi chít dưới thành, da đầu cũng có chút tê dại. Hắn nói với Lục Văn Đình: “Đây cũng không phải là hai ngàn người mà ngươi đã nói, ta thấy như thế nào cũng phải bốn ngàn người!”

Lục Văn Đình đang chỉ huy bọn lính đem các loại công cụ đẩy đá thủ thành lên tường thành. Hắn không biết trưng dụng mấy trăm dân phu từ nơi nào, dựng lên bát tô đang ở nơi đó nấu nước. Những dân phu kia cực kỳ cung kính nghe lời hắn. Hắn lúc này còn có thể cười ra tiếng: “Xem ra là có người tăng binh cho thổ phỉ rồi. Vương gia, ngươi tới vừa vặn, ta đang muốn phái người đi gọi ngươi tới đây. Không được bao lâu, thổ phỉ sẽ công thành, ngươi có thể đem gần trăm tên Cẩm Y Vệ của ngươi cho ta mượn, làm đội dự bị! Nhân thủ của Chúng ta quá ít.”

Tiêu Thiểu Giác vốn muốn tự mình chỉ huy trận chiến thủ thành, chẳng qua thấy hắn an bài ngay ngắn rõ ràng, hơn nữa thủ hạ Lục Văn Đình chính là đội quân đông nhất, đương nhiên nên để hắn làm tổng chỉ huy, liền nói: “Cũng tốt!”

Lý Ngọc nói: “Làm sao ngươi biết thổ phỉ lập tức sẽ công thành?”

Lục Văn Đình nói: “Bởi vì ta tính ra, nhân mã Thập điện hạ suất lĩnh rất nhanh sẽ đến, bọn họ phải tốc chiến tốc thắng, nếu không chẳng những bắt không được chúng ta, sợ rằng ngay cả vốn ban đầu đều phải thua sạch.”

Tiêu Thiểu Giác hỏi hắn: “Số người của địch nhân gấp mấy lần chúng ta, tường thành Thanh Châu thấp, ngươi có mấy phần nắm chắc có thể giữ vững tòa thành nhỏ này?”

Lục Văn Đình ha ha cười nói: “Vương gia ngươi yên tâm đi, trận này của chúng ta tất thắng không thể nghi ngờ. Thành Thanh Châu mặc dù thấp, nhưng địch nhân đến vội vàng, cũng không mang khí giới công thành. thành Thanh Châu chỉ có bốn cửa, ngoại trừ cửa chính phía đông, mỗi cửa đều rất nhỏ, căn bản không cách nào triển khai quân đội tiến hành công kích, ưu thế nhân số của bọn họ trên căn bản không có tác dụng gì. Huống chi không được bao lâu, viện quân của chúng ta sẽ tới. Nếu ta đoán không sai, bọn họ tất nhiên sẽ đồng thời tiến công bốn cửa, thử qua mấy lần không được, bọn họ sẽ rút lui.” Nếu không sẽ bị mấy ngàn người của Thập hoàng tử dẫn đến tận diệt, Nhị hoàng tử sợ rằng lập tức sẽ rơi đài.

Tiêu Thiểu Giác và Lý Ngọc cũng tỏ vẻ có cùng phán đoán với Lục Văn Đình. Mặc dù địch nhân gấp mấy lần bọn họ, nhưng bọn họ đều là người xuất sắc trong thế hệ trẻ, đối đầu với kẻ địch mạnh, vẫn chuyện trò vui vẻ, mặt không đổi sắc.

Lục Văn Đình bảo Lý Ngọc đem ba trăm thủ hạ của hắn chia làm ba đội, mỗi đội một trăm người phòng thủ ba cửa thành hướng nam bắc tây, để Lý Ngọc thống nhất điều hành, lại đem trọng binh tụ họp ở cửa Đông. Vì để phòng ngừa vạn nhất, hắn đem quân phòng giữ Thanh Châu đã đầu hàng Lý Ngọc và Tiêu Thiểu Giác lúc trước sắp xếp ở bên trong Vũ lâm quân, bổ sung lực lượng cho Vũ lâm quân. Mà gần trăm tên tinh nhuệ trong tay Tiêu Thiểu Giác thì làm đội dự bị cuối cùng.

Mấy ngàn tên “Thổ phỉ” dưới thành còn đang tụ họp, đưa ra một cái thang mây tự chế để công thành. Xem ra bọn họ cũng không ý định dùng thân thể huyết nhục tiến hành cường công.

Tiêu Thiểu Giác và Lục Văn Đình vừa quan sát tình hình quân địch, vừa trao đổi quan điểm. Chỉ chốc lát, hai người đã nhìn đối phương với cặp mắt khác xưa.

Giờ Thìn.

Đang ngày mùa thu mặt trời vừa mới vừa lên, “Bọn thổ phỉ” rốt cuộc phát tổng tiến công. Đầu tiên là một trận mưa tên áp chế, bọn họ đem trọng điểm công kích đặt ở cửa Đông, gần ngàn tên thổ phỉ dọc theo thành tường lợi dụng phi trảo, thậm chí các loại công cụ khác như đao kiếm để lên tường thành, bọn họ cũng không ngờ sẽ phải công thành, vì vậy cũng không mang theo dụng cụ công thành.

Vũ Lâm vệ khẩn trương lên, dù sao số người của địch nhân bày ở đó, mắt thấy bóng người leo chi chít ngoài cửa đông, phảng phất như bầy kiến ùn ùn kéo đến, lòng bàn tay của bọn họ không khỏi nắm một đống mồ hôi.

“Lăn đá! Chuẩn bị!” Một loạt tiểu kỳ thủ phía trước tường thành, cầm cờ nhỏ màu đỏ trong tay vung lên.

Vũ Lâm vệ đã chuẩn bị gỗ và đá khổng lồ kỹ càng.

Những đồ này ở trong kho vũ khí cũng không nhiều, vì vậy Lục Văn Đình cũng không dám lãng phí. Mắt thấy đầu địch nhân đã hiện ra ở trên tường thành, Lục Văn Đình mới lớn tiếng phân phó: “Thả!”

trong tiếng vang “ùng ùng” vô số “Thổ phỉ” bị gỗ và đá đè trúng thành thịt nát, trong lúc nhất thời bóng người giống như bánh chẻo từ trên tường thành ngã xuống. Bọn họ không có bất kỳ công cụ phòng ngự gì có thể chống đỡ gỗ và khối đá khổng lồ, chỉ có thể trở thành mục tiêu sống.

Song bi kịch cũng không chỉ có vậy, một lớp tiến công này vừa mới qua đi, ngay sau đó một nồi nước nóng sôi từ trên tường thành đổ xuống, người bị nước nóng hoặc là dầu sôi làm bỏng quay cuồng kêu rên lăn lộn, trường cảnh kia giống như là ngày tận thế.

Phe thủ thành tuy rằng chiếm ưu thế về địa lý, nhưng dù sao tường thành quá thấp, vẫn có vài con cá lọt lưới leo lên tường thành, bọn họ còn chưa đứng vững gót chân, Vũ Lâm vệ hung mãnh liền vung đao thương chém bọn họ thành hai khúc, đá trở lại dưới thành.

Song phương triển khai công thủ tranh đoạt kịch liệt, phía dưới tường thành rất nhanh đã chất đống một tầng thi thể. Phe thủ thành cũng bắt đầu xuất hiện thương vong, chẳng qua đại đa số đều là quân phòng giữ Thanh Châu.

Lục Văn Đình đứng ở một chỗ trên đài cao, mắt nhìn xung quanh, tai nghe tám hướng, điều hành chỉ huy quân đội, từng đạo mệnh lệnh không ngừng truyền xuống, quyết đoán kịp thời, không có chút dây dưa nào. Quan chỉ huy trấn định bình tĩnh, các binh sĩ cũng có người để tin cậy, khẩn trương ban đầu qua đi, bên cạnh không ngừng có bằng hữu hoặc là thân nhân bị giết, bọn họ cũng bị khơi dậy hung tính, người người anh dũng tiến về phía trước.

Đôi bên đều không nhường nhịn quyết thắng.

Nhân số của phe Tấn công chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng thành Thanh Châu nho nhỏ giống như là thuyền nhỏ trong mưa rền gió dữ, mặc dù đang ở trong sóng lớn lung lay sắp đổ, nhưng thủy chung vẫn chưa từng lật nghiêng.

Tiêu Thiểu Giác cũng đã nhìn ra, sức chiến đấu của “Thổ phỉ” cũng không thể khinh thường, vả lại ý chí chiến đấu cực kỳ ngoan cường.

Vệ Bân ở một bên nhìn chỉ cảm thấy kinh tâm động phách. Thấy Lục Văn Đình đã phái tất cả thân binh của mình đến tiền tuyến, bản thân hắn đã biến thành một tư lệnh, Vệ Bân có chút ngồi không yên. “Vương gia, chúng ta cũng ra tay đi!” Làm phe phòng thủ luôn có đội dự bị, tinh nhuệ Cẩm Y Vệ đến bây giờ còn chưa ra tay đâu.

Tiêu Thiểu Giác cũng đang quan sát thế cục, hắn nói: “Hiện tại Lục Văn Đình là tổng tư lệnh, hắn chưa để chúng ta động thủ, chúng ta không thể động thủ. Chủ lực của địch nhân còn chưa phát động công kích cuối cùng, chờ một chút!”

Lục Văn Đình đại khái cũng nhìn thấu điểm này, hắn có lực phán đoán và tố chất tâm lý tốt như vậy, Tiêu Thiểu Giác cũng không thể không bội phục hắn.

Địch nhân rốt cuộc phát động công kích cuối cùng, vô số người mặc trang phục màu sắc hỗn tạp nhảy lên tường thành. Lúc này không cần Lục Văn Đình thỉnh cầu, Tiêu Thiểu Giác tự mình dẫn gần trăm tinh nhuệ Cẩm Y Vệ xông tới.

Những người này vẫn luôn nghỉ ngơi dưỡng sức làm khán giả bên cạnh, đã sớm nghẹn một cỗ tức giận, lần này như sói lao vào bầy cừu. Cỗ quân đầy đủ sức lực này gia nhập lập tức thay đổi thế cục.

Phe tấn công có thể tấn công lên tường thành cũng là đã dùng hết cố gắng lớn nhất, đợi leo lên được tường thành, một hơi nhuệ khí của bọn họ cũng đã trút hết. Bị Tiêu Thiểu Giác dẫn người xông lại, ý chí cuối cùng của bọn họ cũng hỏng mất.

Đợi Tiêu Thiểu Giác chém ngã một tên địch nhân cuối cùng trên mặt đất, một cước đạp xuống tường thành, địch nhân đã hoàn toàn bị đánh lui. Chỉ thấy địch nhân dưới tường thành đã rối rít lui về phía sau, chỉnh quân chuẩn bị công kích một lần nữa.

Lục Văn Đình hạ lệnh kiểm kê người bị thương, để cho binh sĩ chưa bị thương nghỉ ngơi tại chỗ. Tiêu Thiểu Giác cũng đoán được đợt công kích tiếp theo của địch nhân rất nhanh sẽ bắt đầu.

Lúc này ba cửa thành tây nam bắc cũng truyền đến tin tức, địch nhân bên kia cũng đã bị đánh lùi. Chiến đấu nơi đó không kịch liệt bằng cửa đông, có thể bảo vệ được cũng nằm trong dự liệu.

Lục Văn Đình vừa chỉ huy người bị thương, vừa gặm lương khô. Lúc này Tiêu Thiểu Giác đi tới, “Ngươi có mấy phần nắm chắc sẽ chống đỡ được đợt tiến công tiếp theo của địch nhân?”

Lục Văn Đình cười khổ nói: “Không ngờ địch nhân ngoan cường như vậy, công cụ của thủ thành chúng ta dùng cũng dùng tàm tạm rồi, lại thiếu hụt mũi tên nghiêm trọng, đợt công kích tiếp theo nếu vẫn giữ vững cường độ này, tỷ lệ bảo vệ được chỉ có bốn phần.” Lục Văn Đình vươn ra bốn ngón tay.

Tiêu Thiểu Giác cũng có chút tâm sự nặng nề.

“Vương gia, ngươi mau đến xem, địch nhân đào tẩu!” Chính vào lúc này, Vệ Bân bỗng nhiên lớn tiếng hô lên.

Tiêu Thiểu Giác và Lục Văn Đình liếc nhau một cái, bước nhanh chạy đến bên tường thành nhìn, đã nhìn thấy địch nhân xốc xếch chạy trốn về hướng tây nam, công cụ công thành cỡ lớn tự chế luyện đều ném ngay tại chỗ, đi vô cùng vội vàng.

Hai người vốn cũng phán đoán địch nhân còn có một lần công thành, không ngờ lại đào tẩu dễ dàng như vậy.

Tiêu Thiểu Giác thở phào nhẹ nhõm, “Xem ra quân đội của lão Thập lập tức sẽ tới.”

Lục Văn Đình cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Sau nửa canh giờ, Thập hoàng tử mang theo một ngàn Vũ Lâm quân chạy tới, tới cùng còn có gần ngàn tinh nhuệ Cẩm Y Vệ. Những người này lực chiến đấu cực kỳ cường hãn, khó trách những tên “Thổ phỉ” kia nghe tiếng mà chạy. Thì ra Tiêu Thiểu Vĩ chỉnh lý lại binh sĩ xuất phát về phía thành Thanh Châu, nửa đường gặp phải quân Cẩm Y Vệ, hai phe hợp binh, vốn dựa theo tốc độ hành quân của bọn họ, muốn tới thành Thanh châu ít nhất còn phải một canh giờ nữa, chẳng qua thám báo tiền phương tra xét đã có một lượng lớn “Thổ phỉ” không rõ thân phận đang tiến công thành Thanh Châu, Tiêu Thiểu Vĩ liền ra lệnh hành quân cấp tốc, mới chạy tới nhanh như vậy.

Thân vệ ngụy trang thành thổ phỉ của Nhị hoàng tử cũng thám thính được quân đội của Tiêu Thiểu Vĩ sắp đến, bọn họ lại sinh ra cảm giác sợ hãi đối với quân coi giữ bên trong thành, nếu còn cậy mạnh công thành nữa, cấp cao trong quân rất có thể sẽ bị bắt được, đến lúc đó Nhị hoàng tử cũng không thể giải thích với hoàng đế được nữa, cân nhắc hơn thiệt, đành phải bỏ chạy.

Sau khi biết rõ ràng tình huống, Tiêu Thiểu Giác và Lục Văn Đình mở cửa thành ra.

Huynh đệ Tiêu Thiểu Giác và Tiêu Thiểu Vĩ gặp mặt đều mừng rỡ một phen, hai huynh đệ sống chết có nhau ôm nhau thật chặt.

Thẳng đến lúc này, có mấy ngàn binh sĩ tinh nhuệ bảo vệ, Tiêu Thiểu Giác và Lục Thanh Lam mới coi là chân chính an toàn. Mọi người thương nghị, quyết định không lưu lại Thanh Châu này nữa, lập tức trở về khu vực săn bắn Ung Châu.

Chuyện lần này, Lý Ngọc cũng định trở về Nam Đại Doanh.

Thủ bị Thanh Châu Chu Tầm bị bắt sống, kho lúa Thanh Châu rơi vào trong tay Tiêu Thiểu Giác, Tiêu Thiểu Giác sai người mở kho lúa, bảo Lý Ngọc chọn hai nghìn xe lương tốt nhất trong kho lương. Hắn nói với Lý Ngọc: “Ngươi đã cứu mạng ta, hai nghìn xe lương này coi như là ta trả nợ nhân tình của ngươi.”

Mặt Lý Ngọc không chút thay đổi, hắn nói với Tiêu Thiểu Giác một câu: “Ta muốn gặp Lục Thanh Lam một lần cuối cùng.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status