Hoàng hậu, ta yêu nàng!

Chương 23: Sứ Giả



Trong màn đêm tĩnh mịch, ở Khang Phúc cung có tiếng người nói chuyện.

[ Khang Phúc cung là cung của Đỗ Thái Hậu nhé ]

Giọng Đỗ Thái Hậu cất lên :
- Hoàng Thượng, ta biết ý người đã quyết không thể thay đổi. Nhưng ngày mai sứ giả các nước sẽ đến Hoàng Cung Mặc Quốc ta, khổng thể để họ biết chúng ta phế Hậu ngay lúc này được. Đây là một điều sỉ nhục.

Người nam nhân ngồi đối diện Đỗ Thái Hậu chẳng phải là Kỳ Phong hắn sao? Hắn nói :
- Mẫu Hậu, người cũng nói ý trẫm đã quyết không thể thay đổi vậy tại sao còn nhắc đến chuyện này ?

- Hoàng Thượng...

Hắn nói tiếp :
- Về việc phế Hậu, trẫm đã ban Thánh Chỉ, giờ này chắc Phan Linh cũng nhận được rồi. Còn về phụ thân của cô ta trẫm sẽ lo toàn bộ, Mẫu Hậu không cần bận tâm.

" Bộp "
Đỗ Thái Hậu tức giận đập bàn, dáng vẻ tao nhã cũng biến mất tiêu :
- Hoàng Thượng, người chỉ vì một nữ nhân ngu xuẩn mà đánh mất mặt mũi của Mặc Quốc ta có đáng không ? Ta không cần Hoàng Thượng thương yêu Phan Linh chỉ cần để cô ta ngồi chắc trên ngôi vị Mẫu nghi thiên hạ, còn về việc Hoàng Thượng muốn có bao nhiêu nữ nhân ta đều không quản.

Hắn cũng không muốn nhiều lời, lạnh lùng nói :
- Vân Nhi không phải một nữ nhân ngu xuẩn, nàng ấy rất đặc biệt. Trẫm cũng đã nói với người, đời này trẫm chỉ cần một mình nàng ta. Người cũng đừng tưởng rằng việc gì trẫm cũng không biết, người nên nhớ giang sơn này là của trẫm, quyền sinh tử của tất cả bách tính, chúng sinh trong Mặc Quốc này đều nằm trong tay trẫm. Đừng mong có thể qua mắt được trẫm.

" Vù " " Phựt "
Hắn vừa nói xong, không để Đỗ Thái Hậu trả lời. Nhanh như cắt hắn vung tay áo lên, một lưỡi dao bạc đã như xé gió phi thẳng vào cửa Khang Phúc cung, chỉ nghe thấy một tiếng " phựt " cánh cửa bị lực đạo của lưỡi dao tạo ra vô số vết nứt dài.

- Ai ?

Giọng hắn vẫn hết sức bình tĩnh.

Chuyện là từ đầu hắn đã phát hiện có người khả nghi ẩn ẩn, núp núp sau cửa. Hắn cố tình không vạch trần để xem người đó muốn làm gì tiếp theo. Tưởng rằng người đó sẽ hành thích hắn nhưng không phải, người đó là muống chuồn đi nên hắn mới phải ra tay bắt lại.

Lúc này từ sau cánh cửa, một cô nương khoảng 14,15 tuổi, khuân mặt thanh tú bước ra, lớn tiếng cười hì hi :
- Tam ca, a không đúng phải gọi là Hoàng Thượng mới phải. thần muội Y Dao bái kiến Hoàng Thượng.

- Y Dao, muội cũng biết đường về sao ?

Đúng vậy, người con gái đang cười hì hì này chính là công chúa Mặc Quốc - Mặc Y Dao. Chỉ là từ nhỏ đã ham chơi, không lúc nào là chịu ngồi yên trong cung, vì vậy đã biết bao lần làm cho Đỗ Thái Hậu đau đầu. Công chúa Y Dao này cũng là đứa em gái mà Kỳ Phong hắn có cảm tình nhất.

Quay lại chuyện chính. Y Dao công chúa vừa nghe hắn hỏi lập tức mắt long lanh đầy nước, khụt khịt dẻo miệng nói :
- Tam ca, muội ngày nhớ đêm mong huynh sắp thành bệnh rồi. Hôm trước nghe tin huynh sủng ái một nữ nhân, còn phong cho người ta làm Hoàng Phi, lòng muội đau như cắt đành tức tốc về đây xem thử Hoàng Phi là danh môn khuê nữ của phủ nào mà lọt được vào mắt xanh của Tam ca nhà ta.

Vì hành động vừa rồi của hắn làm Đỗ Thái Hậu giật mình, hú vía. Bây giờ bình tĩnh lại mới nhận ra người trước mặt, vừa mừng vừa giận nói :
- Dao Nhi, bây giờ mới biết đường về sao. Nha đầu con đã mất dạng gần hai năm rồi, ngay cả Mẫu Hậu ta cũng suýt quên còn có một đứa con gái đó.

Y Dao nghe Đỗ Thái Hậu nói thì lại bắt đầu dẻo miệng, chạy đến ôm eo, nói :
- Oa, Sao Mẫu Hậu lại nói vậy ? Trong hai năm nay, Dao Nhi không ngày nào là không nhớ người, người phải hiểu tâm ý của Dao Nhi.

Cảnh " gia đình " đoàn tụ này cũng chẳng được bao lâu thì bị hắn phá vỡ. Hắn đứng dậy vừa đi về phía cửa vừa nói :
- Mẫu Hậu, trẫm xin cáo lui trước, còn Y Dao tối nay hãy ở tạm cùng người. Về việc phế Hậu trẫm cũng đã nói dõ, không cần nhắc lại. Ngày mai nếu người mệt cũng không cần đến dự Yến Tiệc.

Đợi đến khi bóng hắn khuất sau màn đêm, Khang Phúc cung lại trở về màn đêm tĩnh mịch.

Sang hôm sau.

- TUYẾT VÂN, DẬY NGAY CHO TAAAAAAA.

Hởi... ~[-_-~] Đây chẳng phải chiêu " Sư Tử Gầm " của Xuân Yến sao ?

Sáng nào cũng vậy, màn này luôn được diễn đúng giờ. Chim trên trời bay cao như vậy cũng bị chiêu này của Xuân Yến doạ cho giật mình, không thủng màng nhĩ cũng là mất thăng bằng mà rớt xuống, vậy mà Người được gọi vẫn ngủ ngon lành.

Ở Vũ Khánh cung :
- Tuyết Vân, bà cô của ta, ta lậy muội. Mau dậy thôi, sứ giả sắp tới rồi. Chùng ta còn rất nhiều việc phải làm. Nào là Trang điểm, thay y phục, làm t....

Còn chưa nói hết, Xuấn Yên đã bị nàng chặn lại :
- Xuân Yến à, cho ta ngủ thêm tí nữa. Đằng nào sứ giả cũng sẽ gặp Kỳ Phong hắn trước ta đến làm gì ? vả lại thay y phục, trang điểm, làm tóc cũng không cần quá cầu kì, một chút là xong. Vậy nên cho ta ngủ thêm chút nữa a

Cái màn này hôm nào cũng diễn đi diễn lại vậy mà nàng và Xuân Yến không biết chán, chỉ khổ cho đám cung nữ xem, rồi cười nhiều quá xái cả quai hàm.

Cuối cùng sau " hành trìng gian nan " Xuân Yến cuối cũng gọi được nàng dậy.

Chải chuốt một hồi cuối cùng " sản phẩm " cũng ra lò.

Hôm nay, nàng mặc bộ y phục màu hoa anh đào do Xuân Yến chọn. Mọi hôm chỉ thấy một Tuyết Vân toàn thân bạch y tinh khiết, không vương bụi trần, không ngờ khi đổi y phục khí chất của nàng cũng theo đó mà thay đổi hẳn. Màng một thân hồng y lại khiến người ta si mê, điên đảo. Một nét tà mị khó nói. Làn da trắng nõn được sắc hồng của y phục tô điểm khiến người ta khó mà rời mắt. Mái tóc đen óng thả xoã đến thắt lưng nhỏ nhắn, mềm mại, phần mái được buộc ngược lên đỉnh đầu. Xuân Yến còn giúp nàng cài thêm cây trâm Ảnh Vũ Quỳnh quàng. Khiến nàng như tiên nữ bước ra từ trong tranh, đẹp đến mê hồn.

Xong xuôi mọi việc, đang chuẩn bị đến nơi đãi tiệc thì bên ngoài vang lên tiếng hô " Hoàng Thượng Giá Đáo. ". Cung nữ nô ti đồng loạt quỳ xuống. Một nam hân anh tuấn từ ngoài cửa bước vào.

Hôm nay, Kỳ Phong hắn vẫn diện Long Bào như mọi khi nhưng khí thì phải nói là không chê vào đâu được. Vẫn khuân mặt tà mị, lạnh lùng ấy nhưng khi nhìn thấy nàng ánh mắt không tự chủ mà ôn nhu đến bất ngờ.

Nàng bước từ trong phòng ra, ngay cả đến hắn cũng phải bất ngờ " Đẹp, rất đẹp " đây chính là suy nghĩ trong lòng hắn. Hắn đã không biết bao lần nhìn nàng từ phòng thay y phục đi ra nhưng không lần nào là hắn không động tâm.

- Kỳ Phong, Chàng nhìn gì vậy, mặt ta dính gì sao ?

Hắn khẽ ho hai tiếng rồi đi về phía nàng kéo nàng vào lòng, cúi xuống bao phủ lấy cánh môi căng mọng, ngon miệng kia.

Nàng bị hôn bất ngờ, ngay cả phản kháng cũng không nghĩ đến chỉ biết nhắm mắt, vòng tay ôm cổ hắn, mặc hắn cắn, mút.

Hai người cứ như vậy không thèm để ý đến đám nô tì mặt đã đỏ như không thể đỏ hơn đang đứng nhìn.
[t/g : đúng là dậy hư trẻ vị thành niên mà. Mấy cô cung nữ này mới mười mấy tuổi thôi a *_* ]

" Màn trao đổi khí " này sẽ không kết thúc nếu Thiên Kiệt không từ ngoài đi vào bẩm báo đã đến giờ khai tiệc.

Một lát sau, Hoàng Thượng và Hoàng Phi cùng sánh vai nhau đi đến đại điện. Trên đường đi, hắn cúi xuống bên tai nàng khẽ nói nhỏ :
- Vân Nhi, hôm nay nàng rất đẹp.

Vì câu nói ấy, nàng đã suýt vấp chết, may mà có người vừa cười vừa đỡ nàng. Nếu không e là nàng hôm nay khỏi đi dự tiệc nuôn.

Đến đại điện, tất cả văn võ bá quan đều đã có mặt đầy đủ, sứ giả các nước cũng đã yên vị, ngay cả Phan Linh - Phan Quý Phi và Tạ Quý Phi cũng đã đến, chỉ là không thấy Đỗ Thái Hậu.

Nàng không cần ai nhắc cũng tự biết điều chỉnh lại dáng vẻ, từ một Hoàng Phi đang đỏ mặt tía tai biến thàng vẻ mặt lạnh lùng, bất cần đời.

Hắn bước vào đại điện, văn võ bá quan không hẹn mà cùng nhau quỳ xuống hành lễ. Hành lễ xong xuôi cũng là lúc hắn ngồi lên ngai vàng.

Nàng đang định xuống chiếc bàn phía dưới ngồi thì bỗng eo bị kéo lại cả người được hắn ôm vào trong lòng, nhìn cảng tượng này, không ai là không giật mình.

Hoàng Phi đang ngồi trên ngai vàng. Văn võ bá quan lại không hẹn mà cùng nghẹn họng. Ngay cả sứ giả cũng phải tròn mắt. Bọn họ đã không ít lần nghe qua lai lịch của vị Hoàng Đế Mặc Quốc - Mặc Kỳ Phong này, nhưng điều bọn họ nghe được lại không giống cảnh tượng hiện nay. Hoàng Thượng không gần nữ sắc bây giờ lại biến thành một tên đưa cả mĩ nữ lên ngai vàng ngồi. Trong lòng bọn họ ngầm khinh bỉ.

Hắn như không nhìn thấy ánh mắt của mọi người lạnh lùng phun ra hai chữ " khai tiệc "

Ca múa nổi lên. Lúc này nàng mới chọn một tư thế thích hợp, lưng giựa vào lồng ngực ấm áp của hắn, mắt hướng xuống dưới nhìn.

Nhìn một vòng nàng miwsi nhận ra, có một người nam nhân từ nãy đến giờ luôn nhìn nàng. Lúc nàng quay sang nhìn hắn thì ánh mắt của hai người giao nhau.

" Đây chẳng phải tên nam nhân ở Thiên Vu sao ? Hắn sao lại ở đây? "

Thấy ánh mắt ấy của nàng, tên nam nhân đó như hiểu được đứng dậy nhìn về phía Mặc Kỳ Phong và nàng nói :
- Thái Tử Ngạo Quốc Phương Kỷ xin bái kiến Hoàng Thượng.

Lúc này ánh mắt của Mặc Kỳ Phong hắn mới lướt qua nam nhân tự xưng Thái Tử Ngạo Quốc kia. Nàng cũng không thay đổi sắc mặt thì thâgm vào tai hắn :
- Kỳ Phong, tên Pương Kỷ này chính là nam nhân mà ta gặp ở Thiên Vu.

Hắn không đáp lại chỉ ôm nàng chặt hơn. Lúc này, sứ giả các nước cũng lần lượt đứng lên giới thiệu. Nàng cũng không để ý lắm ngồi bóc nho ăn.

Ca múa kết thúc, Phương Kỷ đột nhiên đứng lên, nói :
- Lần này đến quý quốc, không chỉ có mình ta mà đi cùng còn có thập muội Phương Ánh Thu. Vì muốn tặng Hoàng Thượng món quà gặp mặt đáng nhớ nó đã chuẩn bị một vũ khúc. Xin người Ngự Lãm.

Phương Kỷ vừa nói xong nhạc cũng nổi lên.

Vũ Khúc bắt đầu. Một đoàn cung nữ múa phụ bước vào, vây thành vòng tròn. Nhìn kỹ ở giữa vòng tròn xuất hiện một nư nhân toàn thân lam y, đeo mạn che mặt. Cung nữ múa phụ dần lui ra, trên sàn chỉ còn nữ tử tre mặt. Nàng ta múa rất khá, đường nét thanh thoát, tựa tiên dáng trần. Lam y tô điểm cho vòng eo thon gọn.

Các văn võ bá quan ngắm đến không chớp mắt, miệng tấm tắc khen :
- Quá không hổ danh Thập công chúa Ngạo Quốc. Đúng là như tiên dáng trần,đúng là trăm nghe không bằng một thấy...
Còn trong lòng thi nghĩ ' hời... Đúng là công chúa có khác, Hoàng Phi kia sao có thể so bì '

Nàng cũng phải thừa nhận rằng nữ nhân này múa không tệ. Nhìn dáng điệu chắc chắn phải luyện rất lâu. Nàng bất giác quay đầu nhìn Kỳ Phong hắn.

Hắn cũng nhìn nàng, một ánh mắt cũng chưa từng lướt qua nữ tử đang múa khiến nàng vừa lòng.

Hắn đưa tay lên vuốt tóc nàng, nàng cũng không đẩy ra để mặc hắn. Hai tay bóc nho đút vào miệng hắn.

Hành động này làm hắn rất vừa lòng. Ngay cả các văn võ bá quan cũng quay sanh nhìn hắn và nàng, quên luôn nữ tử đang múa. Chỉ có một ánh mắt như đang muốn xé xã Kỳ Phong hắn ra trăm mảnh.

Vũ khúc kết thúc, tiếng vỗ tay như không muốn ngớt. Nữ tử vừa múa ánh mắt hướng về nàng và hắn hai tay đặt sang bên trái khẽ nhún hàng lễ:
- Thập công chúa Ngạo Quốc Phương Ánh Thu xin bái kiến Hoàng Thượng._ Phương Ánh Thu nhìn nàng một cái rồi mở miệng_ Bái kiếng Hoàng Phi.

Nàng thấy cô ta cũng biết mình thì lướt mắt một cái, tay vẫn đút nho cho hắn.

Hàng động ân ái này khiếng Phương Ánh Thu khó chịu. Cô ta nhẹ nhàng bỏ mạn che mặt.

Quả cũng xinh đẹp a. Khuân mặt cũng có thể mang ra so sánh với nàng. Chỉ tiếc là khí chất thì không bằng nàng.

Lúc này một sứ giả đứng lên, nói gì đó. Mọi người đều không hiểu nhưng nàng vừa nghe đã biết đây là ngoại ngữ. Nàng quay người nhìn vị sứ giả kia. Hoa ra là người ngoại quốc. Nhìn cũng tạm được. Đằng sau ông ta là người phiên dịch. Nàng nhìn tên phiên dịch mà buồn cười. Tên phiên dịch kia giở một đống sách tìm tìm rồi dịch ra từng tiếng một. Mãi mới dịch hết cả câu sứ giả phương tây vừa nói.

Sứ giả phương Tây vừa nhân cơ hội khen Mặc Quốc hùng mạnh.

Mặc Kỳ Phong không muốn nhiều lời, phun ra hai từ " quá khen " rồi để nam nhân kia phiên dịch. Nàng nhìn cảnh này mà thấy chật vật cất tiếng :
- Để ta phiên dịch cho chàng.
Hắn nghe nàng, cất giọng nghi ngờ :
- Nàng biết ?

- Ta biết.

Nghe câu trả lời của nàng, vẻ hoài nghi trong mắt hắn đều tan biến.

----------------------
Hết chap :23

\ [#_#] /

Em có một tin muốn thông báo. Nhà em mạng đang có vấn đề, không biết đến khi nào mới sửa.

Em đang phải dùng 3G, nhưng mà hết tiền rồi, nên không biết ra chap có nhanh không mọi người đừng buồn nha.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.8 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status