Hoàng hậu, ta yêu nàng!

Chương 30: Ta cần biết ngươi ?



Không biết qua bao lâu Mặc Kỳ Phong mới có ý thức trở lại. Đầu tiên là đau nhức, sau đó trên người như có "vật" gì đè nặng.

Hắn cố gượng dậy, đầu có chút choáng váng, như sực nhớ ra gì đó, hắn cúi ngươi xuống nhìn.

Thật may, nàng vẫn trong lòng hắn, một chút thương tổn cũng không có.

Hắn nhẹ nhàng thở phào, cánh tay đang ôm nàng từ từ nhúc nhích, có vẻ khó khăn. Vì sao ư ? Đương nhiên là vì ôm nàng mà tê liệt rồi.

Hắn đưa nàng dựa lưng vào lòng mình, ánh mắt bắt đầu quét qua nơi đây.

Nhìn đi nhìn lại cũng chỉ toàn băng tuyết, hình như đây là một hang động. Theo tiến độ bào mòn của lớp băng cho thấy, hang động này chắc cũng hình thành cách đây mấy trăm năm,
phía trong còn có một vài ngóc nhỏ gì đó. Ngẩng đầu lên, hắn phát hiện hang động này cao đến bốn, năm trượng.

Thật không ngờ, bão tuyết kia lại có thể "thổi" hắn và nàng đến nơi này. Cũng có thể nói, hắn và nàng phúc lớn mạng lớn, rơi từ tận miệng hang cao vài trượng xuống mà không chết.

Hắn khẽ để nàng dựa lưng vào vách tường, chuẩn bị đứng lên xem xét lại một lượt cho kĩ, thật không ngờ vừa đứng dậy, cả người đã ngã xuống.

Chân phải của hắn chuyền đến một hồi đau nhức. Đưa tay vén ống quần lên. Khốn khiếp, chân hắn bị thương rồi. Có một vết rách khá lớn, máu thịt lộn nhộn, chắc khi rơi xuống chân hắn xoẹt qua thứ gì đó.

Hắn đưa tay phong huyệt đạo cầm máu, sau đó xé rách y phục mình băng lại.

Hắn cố gắng vịn theo vách đá băng đứng dậy. Một lần nữa chú tâm quan sát.

Hang động này cao đến vài trượng, nhưng ánh sáng lại vẫn có thể lọt qua, một chút tăm tối cũng không có. Còn nữa, hắn không biết mình đã ngất bao lâu rồi, cứ ở trong hang động này cũng không phải là cách. Ngọc Liên Y chưa tìm được, một chút thời gian cũng không thể lãng phí.

Hắn đi vòng quang hang một lượt, phát hiện ở góc phải của hang có một lối đi, nhưng nơi đó lại không có chút ánh sáng nào, tối đen như mực. Hắn lại tiếp tục quẹt mắt, ở trên trần hang có một lỗ khá lớn, là chỗ ánh sáng mạnh nhất. Cũng có thể nói đó chính là cửa hang, nơi hắn và nàng rơi xuống.

Đưa tay gõ nhẹ lên các vách tường băng, thu tay lại, hắn thầm tính toán.

Tường băng này bị bào mòn đã mấy trăm năm, chỉ cần một nắm đấm của hắn cũng có thể làm sập nơi đây, vậy nên muốn rời khỏi e rằng khó càng thêm khó. Nếu như hắn không bị thương, cùng lắm có thể cõng nàng, vận khinh công mà bay lên. Nhưng theo tình hình bây giờ, thân hắn còn lo chưa xong sao có thể cõng nàng ?

Khẽ lê bước ngồi xuống bên cạnh nàng. Hắn điều hoà lại hơi thở của mình, đưa tay lục vài thứ trên người. Thật may, túi ám hiệu vẫn còn, hắn sẽ tìm cơ hội báo cho Thiên Kiệt.

Hôm nay cứ ở tạm đây đã, bên ngoài có lẽ đang nổi bão tuyết, túi ám hiệu chỉ có duy nhất một cái, chưa đến thời khắc then chốt tuyệt đối không thể sử dụng bừa bãi.

Quay sang nhìn nàng, hắn đưa tay kéo nàng vào lòng, khẽ thủ thỉ :
- Nàng chịu ấm ức rồi, sẽ sớm thôi, hãy kiên nhẫn, không được ngủ, ta sẽ tìm được Ngọc Liên Y, sẽ cứu nàng.

Câu nói này hắn đã nói rất nhiều lần, ngay đến chính bản thân hắn cũng cảm thấy phát chán, nhưng đây chính là niềm tin để hắn dối mình dối người, rằng nàng sẽ nhanh tỉnh lại. Nhưng cũng đã gần một tháng, Ngọc Liên Y một chút tin tức cũng không có... Hắn sắp chịu hết nổi rồi.

Cứ ôm nàng như vậy hắn dần thiếp đi.

~~~~~~~~~~~~~~~~

Ở phía này Thiên Kiệt đã không còn bình tĩnh, nhất quyết đòi đi tìm hắn và nàng. Thật không ngờ bọn họ đã mất tích hai ngày. Một chút dấu vết cũng không có, Thiên Kiệt như nổi điên xông ra giữa bão tuyết tìm người.

Xuân Yến cũng chả đỡ hơn là mấy, mọi lúc mọi nơi đều cầm khăn tay, mắt như dòng suối, khóc đến quên trời quên đất.

Phương Kỷ cũng có phần lo lắng cho nàng, nhưng vẫn giữ được chút lí trí, chưa đến nỗi nổi khùng như hai người kia.

Mỗi người một tâm trạng nhưng lại cùng chung một mục đích là cứu người. Tất cả cũng chỉ biết chờ đợi.

Với biển tuyết không thấy đích này, mọi thứ đều bằng không... Chỉ đành nhắm mắt phó thác cho ý trời...

~~~~~~~~~~~~~

Mặc Kỳ Phong không biết đã ngủ bao lâu, chỉ biết mình vì đói mà tỉnh lại. Hắn thật không ngờ, Hoàng Thượng Mặc Quốc cao cao tại thượng cũng có ngày bị đói mà tỉnh lại thế này. Nở một nụ cười chế giễu chính mình, hắn quyết định đứng lên tìm thức ăn.

Vừa đứng dậy, ánh mắt hắn liền đưa tới thứ trên tảng đã cách chỗ hắn không xa.

Có vấn đề, trên tảng đã đó, lúc trước không hề đặt thứ gì, vậy mà bây giờ...

Cả người hắn toả ra sát khí, tay cầm chuỷ thủ nhẹ nhàng tiến bước đến gần tảng đá.

Khi chỉ cách tảng đá mươi bước, hắn mới nhìn rõ vật được đặt trên đó.

Nó... nó... chẳng phải thịt nướng, được lá cây gói lại sao ???

Rốt cuộc là chuyện gì ? Nơi này là Băng Xuyên sao có thể có mấy thứ này ? Dù có cũng sẽ không xuất hiện tại nơi này đi ?

Hắn cảm thấy có vấn đề, nhưng thịt nướng cũng là có người cố tình chuẩn bị, không ăn chính là hắn thiệt.

Hắn tiến đến bên tảng đá, cầm thịt nướng lên, mắt đảo một vòng, rồi tập trung ở lối đi tối đen như mực kia, thật nhanh lại rời đi.

Hắn lại ngồi xuống bên cạnh nàng, chuỷ thủ trong tay ban đầu dùng để đồ sát nhưng bây giờ lại biến thành dao cắt thịt. Từng miếng từng miếng.

Hắn đem thịt nghiền nhỏ, cố gắng cho nàng ăn, nhưng đều vô dụng.

Nửa canh giờ sau, cả người nàng bỗng co giật, hắn sợ đến mức hô hấp khó khăn. Ban đầu tưởng rằng Ngọc Liên Y rất dễ tìm, những sự thật lại hoàn toàn khác. Băng Xuyên này tuyết lở quanh năm, muốn tìm thấy e rằng phải đào tuyết lên.

Hắn đưa tay phong huyệt đạo của nàng, vận công chuyền chân khí của mình, đẩy lùi kịch độc.

" phụt "
Hắn từ miệng thổ huyết một ngụm máu, tay vẫn không dừng việc chuyền chân khí.

Hắn biết cứ như thế này, mạng mình cũng không dữ nổi, nhưng nàng quan trọng hơn, tuyệt đối nàng phải bình an đến khi tìm được Ngọc Liên Y.

Đang vẫn công, bỗng dưng chuỷ thủ trong tay áo hắn phi ra, nhằm chúng lối đi tối tăm kia mà bay tới.

" PHỰT "
Chuỷ thủ khuất trong bóng tối, cắm chúng thứ gì đó, kêu một tiếng rõ lớn.

- Ai.

Mặc Kỳ Phong lúc này lên tiếng, ánh mắt vẫn không rời lối đi tối tăm bên góc phải động kia.

Thời gian như được ngừng lại, mọi thứ lại trở nên yên lặng.

Quả nhiên một lúc sau, phía trong bóng tối thần bí kia có tiếng động, một đôi mắt đỏ rực từ trong bóng tối từ từ hiện ra, sau đó là toàn thân...

Mặc Kỳ Phong một chút sợ hãi cũng không có. Hắn chính là từ lúc nhìn thấy thịt nướng liền biết có ngươi ở trong bóng tối giở trò. Mà ngươi trong bóng tối này quả thật không tầm thương, có thể để lại đồ mà hắn không hề hay biết, vậy nên hắn quyết định không đánh rắn động cỏ, chờ thời cơ.

Cho đến khi nhìn kĩ "thứ" vừa đi ra, hắn giống như một chút ngạc nhiên cũng không có, nói :
- Là Ngươi ?

Cái giọng nói nam không ra nam nữ không ra nữ kia, chắc hẳn có đánh chết hắn cũng không quên. Đây chẳng phải quái nhân tối hôm ở miếu hoang sao ?

- Mặc Kỳ Phong, ngươi quả nhiên danh xứng với thực. Bị thương đến mức này vẫn có thể phát hiện ra ta. Lần này ta đến đây không phải muốn đưa Bách Tuyết Vân đi mà là cứu nàng ta.

- Cứu nàng ?

- Đúng vậy.

Nói rồi quái nhân kia từ trong bóng tối lấy ra một thứ gì đó. Hắn nheo mắt nhìn, miệng nghi hoặc nói :
- Ngọc Liên Y ?

- Đúng.

Hắn trong lòng có chút vui mừng, không phải, là đại đại vui mừng. Dù quái nhân kia có ý đồ gì, chỉ cần Ngọc Liên Y ở trước mắt, hắn nhất định sẽ doạt lấy, cho dù phải hi sinh tính mạng.

- Ngươi có ý gì ?

Quái nhân kia không trả lời, đến trước mặt hắn, đặt Ngọc Liên Y xuống rồi quay người chìm vào bóng tối.

Hắn mặc kệ quái nhân kia có ý đồ gì, lúc này quan trọng nhất chính là cứu nàng. Hắn nhanh chóng nhớ lại những lời Trương thái y từng nói

" Muốn dùng Ngọc Liên Y, trước tiên phải lấy được Ngọc Tâm, sau đó dùng thuốc dẫn. Làm đường cho Ngọc Tâm hấp thụ. Thuốc dẫn chính là máu tươi. Nếu như muốn Ngọc Liên Y có tác dụng tốt, thì máu của người thân cận với người bệnh là tốt nhất. Sau khi Ngọc Tâm hoà tan vào trong máu, sẽ từ từ đẩy kịch độc ra ngoài. Đoạn thời gian này rất thống khổ, người thân phải ở bên cạnh khơi gợi kí ức cho người bệnh, đến khi độc tính chuyển thành máu đen đưa ra ngoài là quá trình giải độc đã đại công cáo thành... "

Hắn cứ như vậy, lấy được Ngọc Tâm. Sau đó định cắt tay, lấy máu của mình đưa đến miệng nàng làm thuốc dẫn. Nhưng còn chưa kịp động thủ, bên trong lại chuyền ra tiếng nói " Khoan đã " rồi quái nhân kia lại xuất hiện, hai chân sau hình như đem theo thứ gì đó.

Quái nhân kia quảng thứ ở chán sau đến trước mặt hắn. Đến khi hắn nhìn kĩ thứ kia, quái nhân mới nói tiếp :
- Máu của ngươi có thể làm thuốc dẫn, nhưng cứ như vậy cho cô ta uống lại không được. Tốt nhất hãy dùng con Thiên Băng Xà này làm trung gian. Nó đã ăn được Ngọc Liên Y trên trăm tuổi, ít nhất có thể lọc bớt Nhu Âm trong máu ngươi.

- Nhu Âm ?

- Ngươi không nhớ sao ? Năm đó mẫu hậu ngươi sinh non, cơ hội sống của ngươi coi như bằng không. Nhưng phụ Hoàng ngươi lại không nỡ vứt bỏ cốt nhục của mình , quyết định dùng Hỗn Âm Phách cất giữ nhiều đời của Mặc Quốc cho ngươi dùng. Chính vì vậy, mạng ngươi mới giữ được đến bây giờ. Nhưng việc gì cũng có mặt xấu. Khi đã dùng Hỗn Âm Phách này máu của ngươi và Nhu Âm sẽ hoà tan vào nhau, trở thành kịch độc nhân gian, nếu cứ cho cô ta uống như vậy, chỉ sợ lấy độc trị độc không thành. Cho nên dùng Thiên Băng Xà làm trung gian, có thể tiêu trừ không ít Nhu Âm trong máu ngươi.

Quả thật Mặc Kỳ Phong đã nghe qua Hỗn Âm Phách này, nhưng chính bản thân hắn hồi nhỏ có dùng thứ này không, lại chẳng có tí ấn tượng nào. Hắn liếc nhìn quái nhân, giọng nói có chút đùa cợt :
- Ngươi cũng thật giỏi đi. Ngay cả chuyện trong Mặc Quốc cũng biết.

Quái nhân không nói gì, lại từ từ chìm vào bóng tối.

Hắn cũng không quản nhiều, cúi xuống nhìn Thiên Băng Xà kia. Nó là một con rắn, toàn thân như băng, lấp lánh trong suốt, nếu như để lẫn cùng băng tuyết, quả thật khó lòng mà nhận ra.

Hắn cầm Thiên Băng Xà lên, đưa hàm răng nhọn hoắt của nó đến tay mình.

" phập "

Cả hàm răng nhọn hoắt kia cắm sâu vào da thịt hắn, toàn thân trong suốt bỗng chốc đổi thành sắc đỏ. Trong đoạn thới gian này, hắn một chút biểu cảm đau đớn cũng không có, đến khi Thiên Băng Xà no nê mới nhả tay hắn ra.

Hắn thấy Thiên Băng Xà đã nhả tay mình ra, cánh tay còn vết răng đang chảy máu của mình liền bị đẩy sang một bên. Hắn lại đưa miệng Thiên Băng Xà hướng tay nàng.

Thiên Băng Xà một lần nữa há miệng ngoặm lấy tay nàng. Hắn dùng sức, từ từ bóp nhẹ thân rắn. Thiên Băng Xà quặn mình, phản kháng nhưng cũng đành cam chịu.

Đến khi máu của hắn trong mình rắn được đẩy hết sang ngươi nàng hắn mới thở phào ném Thiên Băng Xà sang một bên.

Cả người nàng bồn chốc nóng lên, nóng đến mức có thể rán chín một quả trứng.

Hắn nhanh chóng cho nàng ngậm Ngọc Tâm. Tay chân cứ như thừa thãi không biết để vào đâu. Cả người mồ hôi đầm đìa.

Nàng bất giác cất nên tiếng rên nhỏ, khuân mặt cũng chở nên cau có, một lúc sau đã biến thành tiếng thét :
- AAAAAAAA.... Khó chịu... Khó chịu quá... Giết ta đi.... Giết....

Hắn mặt lộ thần sắc đau đớn, tay nắm chặt tay nàng :
- Vân nhi, là ta, là ta đây, Mặc Kỳ Phong, nàng có nhận ra không. Đứng ngủ, chúng ta cùng nói chuyện... Nàng... Nàng còn nhớ lần đầu nàng gặp ta không, lúc đó tim ta đã có chút lạc nhịp, nhưng ta không phát hiện... Nàng thì sao ?...

Hắn cứ như vậy, như ông già lải nhải bên tai nàng. Đúng là trời không tuyệt đường ngươi, qua gần một canh giờ cuối cùng nàng đã nôn ra được hết máu đen, thần sắc cũng trở nên hồng hào.

Hắn lúc đó mới thở phào, lưng dựa vào vách tường thở gấp. Một lúc sau, hắn cất tiếng, nói với quái nhân trong bóng tối :
- Ta biết ngươi chưa đi, nói cho ta biết, ngươi là ai, tại sao lại biết nhiều việc như vậy, còn ra tay cứu chúng ta.

Một lúc sau, bên trong mới vọng ra tiếng nói :
- Ta là A Thác Na, tộc trưởng của gia tộc Bối Lạc A Thác, tổ tiên của ta là Nhân Thu, sau này vì hình dạng khác thường, bộ tộc ta đều sống ẩn dật. Thật không ngờ, vì một lần lập đàn cầu phép có chút sai sót mà mở ra lỗ hổng thời gian, đưa nhầm linh hồn Bâch Thu Vân về đây.

Hắn không hiểu cho lắm, nghi hoặc nhắc lại :
- Lỗ hổng thời gian ? Linh hồn Bách Thu Vân ?

Quái nhân kia vẫn trong bóng tối nói chuyện :
- Phải, ta đi theo các người chỉ vì mục đích, đưa cô ta về thế giới kia, không đảo lộn trật tự thời gian. Nhưng ngươi lại cố chấp không chịu buông tay... Ta cũng chỉ có thể nói đến đó, những chuyện còn lại, chờ cô ta khoẻ rồi, ngươi sẽ từ từ rõ.

Cứ như vậy, mọi thứ lại đi vào tĩnh lặng.

Không biết qua bao lâu, hắn quết định, đã đến lúc trở về. Sau đó liền đứng dậy, đi đến dưới cửa hang trên trần, dùng túi ám hiệu phóng lên.

Loại ám hiệu này có thể duy chì khoảng ba canh giờ, hắn chỉ đành mong vào Thiên Kiệt.

~~~~~~~~~~~~~
Không biết đã ngồi mấy canh giờ, ám hiệu cũng sắp tắt, hắn cảm thấy choáng váng, mọi thứ trước mắt từ một trở thành ba, ngay cả nàng cũng vậy.

Đưa tay lên xoa huyệt thái dương, hắn cảm thấy mình cầm cự không nổi nữa rồi, vì vậy mà ngất đi.

~~~~~~~~~~~~~~~

- Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, người tỉnh rồi. Trương thái y, mau, mau đến xem cho Hoàng Thượng.

Hắn mở mắt, nhìn người vừa phát ra tiếng nói trước mặt. Đây chẳng phải Thiên Kiệt sao ?

- Đây là nơi nào ?

- Hoàng Thượng, đây là Hoàng Cung Mặc Quốc. Người đã bất tỉnh bảy ngày rồi, toàn bộ văn võ bá quan đều xào xáo hết lên. Chỉ đợi người tỉnh lại.

Hắn như sực nhớ ra gì đó, cất giọng khàn khàn :
- Vân nhi, Vân nhi, nàng ấy đâu ?

Thiên Kiệt như có điều gì đó, ấp úng :
- Hoàng Phi... Người... Người ấy...

- NÓI, rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?

- Hoàng Phi, người ấy rất khoẻ, chỉ là... Chỉ là.

Hắn như gào lên :
- Nàng ở đâu ?

- Ngự Hoa Viên.

Hắn như nổi khùng, ngồi dậy. Thiên Kiệt đứng cạnh lo lắng, đưa tay nắm áo hắn :
- Hoàng Thượng, người đừng gấp. Long thể còn yếu, để ngày mai hãy đi tìm Hoàng Phi

- Buông tay.

Thiên Kiệt cũng hết cách đành buông tay. Hắn đưa chân xuống giường, vừa đứng dậy, cả người đã loạng choạng, may nhờ Thiên Kiệt đỡ được :
- Hoàng Thượng, thần đưa người đi.

Hắn lúc này mới sực nhớ ra chân mình bị thương, không nói gì coi như ngầm đồng ý để Thiên Kiệt dẫn đi. Thiên Kiệt thở phào, vươn tay lấy chiếc áo choàng đưa hắn rồi cùng nhau đến Ngự Hoa Viên.

~~~~~~~~~~~~~~
Khi đến nơi, hắn liền nhìn thấy nàng. Nhưng nàng có gì đó rất lạ, người mặc bộ quần áo kì quái, tay đấm chân đá, tóc cũng được buộc lên, điệu bộ ngày thường đều biến mất.

Xuân Yến đứng gần đó la hét :
- Tuyết Vân, đừng như vậy, mau vào trang điểm. Ta xin muội đó

Nàng vẫn tay đấm chân đá, nói với Xuân Yến :
- Vị bằng hữu này, Ta đã nói rồi, ta không phải Tuyết Vân, ta là Thu Vân, ta cũng đã 18 tuổi, cô cũng tầm đó, nên đừng gọi ta là muội muội. Mời tránh ra ta còn phải tập không thủ đạo.

- Tuyết Vân, muội đừng nói nhảm nữa. Cái gì là không thủ đạo. Mau vào đây.

Hắn lúc này mới đi tới bên nàng, mắt nhìn nàng một lượt, dang tay ra:
- Tuyết Vân, nàng ngủ lâu nên không tỉnh táo sao, mau lại đây để ta ôm nàng.

Nàng quay sang nhìn hắn, bỗng dưng đưa chân lên đá một cước, đến khi chân chỉ còn cách ngực hắn một centimet mới dưng lại, nàng thu chân về, phủi quần áo :
- Các người có vấn đề sao ? Ta là BÁCH THU VÂN. Đừng tưởng là mĩ nam thì ta không đánh. Định ăn đậu hũ của ta, còn khuya.

Hắn cau mày nhìn nàng, một lúc sau mới hỏi :
- Nàng có biết ta là ai không ?

Nàng nhướn mày, môi nhếch lên :
- Ta cần biết ngươi ?

_________________

Hết chương 30 :

Có bạn nào hiểu đoạn cuối không. ^_^

Hôm nay lạnh quá, tay cứng như đá, đánh mãi mới được mấy chữ. Đọc truyện vui vẻ nha.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.8 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status