Hoàng kim đài

Chương 49: Cạm bẫy


Trong phòng không tối thui, chung quanh có chút ánh sáng le lói, bên trong không có ai, cũng chẳng có cảnh tượng đáng sợ gì. Nghiêm Tiêu Hàn đi vào trong mấy bước, cánh mũi khép mở, bỗng ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ không biết từ đâu tỏa ra.

Hắn hơi run run, một thứ khoái cảm khó diễn tả bằng lời lập tức xộc thẳng lên đỉnh đầu, khiến hắn đầu váng mắt hoa, không đứng thẳng được. Tiếp đó mùi hương kia đột nhiên nồng hơn. Tựa như ngọn lửa bị tưới thêm một gáo dầu sôi, hỏa diễm bùng nổ, cái nóng bốc lên. Huyết dịch khắp người hắn sôi trào, trong mắt thoáng chốc nổi tơ máu, bụng dưới như thể có một ngọn lửa cháy hừng hực, hạ thân lập tức dựng thẳng lên.

Một tiếng “Keng” vang lên, đao trong tay hắn rơi xuống đất.

Cơ thể tựa như một cái lồng nát chao đảo chực đổ, cuối cùng không kìm giữ nổi dục vọng nóng cháy vô cùng vô tận, Nghiêm Tiêu Hàn cắn lưỡi, loạng choạng lao ra cửa, nhưng cánh cửa vừa mới đẩy ra đã bị người khóa kín từ bên ngoài, cơ bắp toàn thân hắn co giật, đầu ngón tay run rẩy không nghe sai khiến, thân thể hưng phấn cực độ, nhưng ngay cả sức để phá cửa cũng chẳng có.

Từ đầu chí cuối đều là một cái bẫy. “Đứa trẻ câm” dẫn đường vốn đã giăng sẵn một cái bẫy cho hắn.

Mùi hương kia bao trùm lấy hắn như thể có sinh mệnh, quanh quẩn, chạy khắp toàn thân, bóng tối trước mắt biến thành một mộng cảnh lạ lùng. Trong thời khắc thanh tỉnh cuối cùng giữa lúc bị thiêu đốt bởi dục hỏa, Nghiêm Tiêu Hàn chợt nhớ trong đại án Kim Ngô vệ ngộ hại lần trước, lúc kiểm tra thực hư Bạch Lộ Tán, cả viện Phi Long vệ đều trúng chiêu, Thẩm Di Sách từng nói, thứ thuốc kia sẽ khiến người ta cảm thấy “Còn cực lạc hơn cả cực lạc”.

Trong sơn thôn hoang vắn cách kinh thành ngàn dặm xa xôi, ấy vậy mà lại có Bạch Lộ Tán?!

Nhưng suy nghĩ khiến người ta sởn tóc gáy này không kéo dài quá lâu, chẳng mấy chốc hắn đã không thể nghĩ tiếp được nữa. Tâm trí quay cuồng hỗn loạn, lúc thì bay lên mây xanh, lúc lại rơi xuống sương mù, Nghiêm Tiêu Hàn dựa lưng vào vách tường, dần dần trượt ngồi trên đất, mắt nhắm lại, ngực phập phồng kịch liệt, tiếng thở dốc càng lúc càng gấp.

Hắn cắn chặt răng nhẫn nhịn tiếng rên rỉ chực thoát ra khỏi miệng, mu bàn tay nổi gân xanh dữ tợn, mồ hôi xuôi theo tóc mai chảy vào khóe mắt, khoảnh khắc bị dục vọng phá hủy, rốt cuộc không thể nhịn nổi nữa, hắn run rẩy gọi một tiếng: “Kính Uyên”.

Cùng lúc đó, một đầu khác của thôn.

Sau khi tỉnh dậy, Nhâm Miểu phát hiện người đã đi hết sạch, y đói đến nhũn cả chân, vác cái đầu choáng váng đến nhà bếp tìm được chiếc bánh màn thầu, ăn tạm với nước lạnh. Ăn xong liền phủi phủi bột trên tay, đến viện của Nghiêm Tiêu Hàn dắt ngựa, khi đang định đuổi theo hướng huyện Quảng Phong, chẳng biết vì sao, lòng y bỗng xao động.

Khó mà nói rõ là cảm giác gì, dường như là một loại dự cảm, mà cũng như thể một thứ rung động khó giải thích từ sâu xa truyền đến y.

Y nghi ngờ quay đầu lại, do dự đi mấy bước hướng vào trong thôn, vừa mới ra sân sau, liền trông thấy một đứa nhóc còn chưa cao bằng chân mình đang đi ra từ sau phòng.

Hai người đối mặt, đồng thời sững sờ, Phó Thâm còn chưa làm gì, đứa bé kia đã hốt hoảng quay người, nhanh chóng bỏ chạy.

Nó không chạy còn đỡ, vừa chạy là lập tức trông như có tật giật mình. Thân thủ của Nhâm Miểu quả thực còn nhanh hơn Nghiêm Tiêu Hàn nhiều, y tiện tay nhặt một hòn đá nhỏ dưới đất lên, giữ ở đầu ngón tay bắn ra, chỉ nghe tiếng xé gió “Vút”, đứa bé kia bị bắn trúng đầu gối, “Uỵch” một tiếng ngã sấp mặp như chó gặm bùn.

Nhâm Miểu trở tay rút cây gậy cời lửa ra, dùng gậy nhấc đứa nhóc lên, treo trên không trung huơ huơ, nói bằng vẻ mặt mà y tự cho là ôn hòa: “Ngươi chạy cái gì?”

Đứa bé run như cầy sấy, Nhâm Miểu cười híp mắt nói: “Nói đi, thấy ta như thể thấy ma vậy, làm chuyện gì trái lương tâm à?”

Đứa bé kia nói không ra tiếng, mắt tức khắc đẫm lệ, trông khá là đáng thương, ai ngờ tên nam nhân tâm địa sắt đá kia chẳng hề dao động chút nào, thấy nó không trả lời thì liền mang nó tới giếng nước gần đó, treo nó lơ lửng trên miệng giếng: “Không nói à? Vậy ngươi xuống dưới đi, đằng nào bây giờ trong thôn cũng chẳng có ai, chờ bọn họ trở về, chắc ngươi cũng trương phình ra rồi…..”

Đứa bé kia ngây ngốc nhìn y, lại cúi đầu nhìn miệng giếng đem ngòm, òa khóc lên.

Nhâm Miểu hài lòng nói: “Giờ thì ngoan rồi chứ? Người đi đâu hết rồi? Dẫn đường.”

Đứa bé gào khóc oa oa, Nhâm Miểu kia vốn muốn hỏi nó là thôn dân đi đâu hết rồi, kết quả nó nghe không rõ, tưởng là đồng bọn của Nghiêm Tiêu Hàn tìm tới, liền thút tha thút thít dẫn y đến trước căn phòng kia.

Nhâm Miểu thả nó xuống khỏi gậy cời lửa, xem xét cái khóa cửa một chút, sau đó chẳng nói chẳng rằng, thẳng tay bổ xuống một gậy. Tiếng xé gió sắc nhọn đi kèm một tiếng vang kinh thiên động địa. Cái khóa đồng nặng trịch và cả nửa bên cửa đều bị y đật nát tan.

Đứa nhỏ câm trố mắt lên, hoài nghi cây gậy cời lửa đen xì chẳng nổi bật kia có thể là tuyệt thế thần binh cắt vàng xẻ ngọc.

Cửa phòng vừa vỡ, mùi hương trong phòng tràn ra ngoài, Nhâm Miêu giơ tay áo che mũi, xuất phát từ tâm thái tử đạo hữu bất tử bần đạo, y liền xách đứa bé kia lên, ném nó vào trong. (Tử đạo hữu bất tử bần đạo: nó chết còn hơn mình chết :) )

Đứa nhóc nhơ nhỡ không chịu nổi lượng lớn Bạch Lộ Tán mãnh liệt như vậy, lập tức hôn mê bất tỉnh. Nhâm Miểu thấy thế thì càng không dám manh động. Y bịt mũi đứng ở lỗ thoát gió, đợi mùi tan bớt hơn phân nửa rồi mới cẩn thận dẫm lên cánh cửa nát đi vào trong.

Vừa mới qua cửa, đã trông thấy cái người đang thống khổ vạn phần, cuộn mình trong góc tường.

Ánh trăng tựa như dải lụa xuyên qua cánh cửa nát, rọi sáng mặt đất tàn tạ. Nghiêm Tiêu Hàn bị kinh động bởi tiếng đập kia, chậm chạp ngẩng đầu lên. Hắn nín nhịn đến khô cả máu, làn da từ cổ trở xuống nóng bừng ửng đỏ bất bình thường, ánh mắt đã chẳng còn tỉnh táo cho lắm, mồ hôi lạnh không ngừng nhỏ xuống từ tóc mai, chảy qua hai má, khiến viền mắt càng thêm đỏ, trông như thể ứa đẫm nước mắt.

Người đến đứng ngược sáng, khuôn mặt khuất trong đêm đen, thân ảnh dong dỏng kia hợp lại với hình bóng trong trí nhớ. Hắn tưởng mình gặp ảo giác, hoảng hốt nói: “Kính Uyên….”

Nhâm Miểu thầm chửi thề, tức tốc chạy lại.

Ai ngờ tay y còn chưa chạm vào Nghiêm Tiêu Hàn, người kia bỗng nhiên giật mình, dường như đột nhiên nhận ra gương mặt của y, cũng như thể bị gió thêm thổi đến tỉnh thần trí, ánh mắt tan rã một lần nữa ngưng tụ, không biết lấy sức lực từ đâu, giơ tay đẩy y ra.

“Tránh ra……” Hắn khó nhọc thở hổn hển, khàn giọng nói, “Đừng chạm vào ta…..”

Thanh đao rơi trên mặt đất đã bị hắn mò về từ bao giờ, tay Nghiêm Tiêu Hàn lóe ánh bạc, vung đao muốn đâm vào cánh tay phải của mình.

Trong chớp mắt, Nhâm Miểu rốt cuộc hiểu ra cảnh tượng trước mắt là sao, y lập tức giơ tay điểm vào huyệt đạo trên cổ tay hắn, đoạt lấy thanh đao, một tay khác thì chém nghiêng vào gáy hắn. Nghiêm Tiêu Hàn gục đầu, chợt mất tri giác, mềm oặt ngã vào ngực y.

Một đao vừa nãy quả thực như muốn đâm vào tim y. Nhâm Miểu thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lau mồ hôi trên mặt hắn, khom người chuẩn bị khiêng Nghiêm Tiêu Hàn lên. Ai ngờ thân thể vừa chạm nhau, bả vai y bỗng bị cộm bởi một thứ nào đó nhô ra.

“Mẹ nó đây là…..”

Y lúng túng khiêng người ra khỏi gian phòng, quăng Nghiêm Tiêu Hàn lên lưng ngựa, sau đó leo lên ngựa, ôm hắn ở trước ngực, thúc ngựa chạy như điên về hướng thành Quảng Phong.

Huyện Quảng Phong, quán trọ Duyệt Lai.

Lão đại phu bị Nhâm Miểu kéo ra khỏi nhà vừa chẩn mạch xong, vuốt ria mép, nói với vẻ không hề kinh ngạc: “Không phải bệnh nặng, chỉ là dùng thuốc quá liều thôi. Ngươi cũng không cần sốt ruột, đến phố đèn đỏ tìm người cho hắn thư giải, dược tính thoát ra là tốt ngay thôi.”

Nhâm Miểu hỏi: “Hắn trúng thuốc gì?”

“Là Thu Dạ Bạch,” Lão đại phu lắc đầu, “Người mắc bệnh này ta đã thấy nhiều rồi, chỉ muốn sảng khoái nhất thời….. Thuốc này dính vào là nghiện, sau này khó bỏ lắm!”

Con mẹ nó Thu Dạ Bạch là cái quái gì? Chính là Bạch Lộ Tán ư? Sao lại còn mắc nghiện?!

Thắc mắc chất chồng nhưng chẳng kịp hỏi kỹ, người nguy hiểm còn đang nằm trên giường. Nhâm Miểu không rảnh nghe ông cụ cảm thán thói đời ngày nay, đau đầu nói: “Được, ta biết rồi. Vậy….. Đêm nay cứ tạm thế đi, ngày mai ta lại dẫn hắn đi khám.”

Lão đại phu nhận tiền chữa trị, lững thững rời đi. Nhìn Nghiêm Tiêu Hàn đang cau mày thống khổ nằm trên giường, Nhâm Miểu cất tiếng thở dài não nề. Y ngồi ở trước bàn, lấy từ trong túi ra một bình thuốc nước nhỏ, soi gương tỉ mẩn bôi lên mặt. Sau thời gian uống cạn một tuần trà, y chậm rãi tháo mặt nạ da người xuống.

Trong gương đồng phản chiếu dung nhanh tuấn mỹ lạnh lùng của tướng quân trẻ tuổi.

Y đặt mặt nạ ở trước gương, đứng dậy đi tới bên giường, điểm một cái vào huyệt đạo trên ngực Nghiêm Tiêu Hàn, người lúc tước bị y đánh ngất ho khù khụ hai tiếng, từ từ tỉnh lại.

Phó Thâm ngồi xuống mép giường, vén vạt áo lên, lộ ra một đôi giày đen cao tới tận đùi. Đôi giày này là sản phẩm của Võ Bị ty Bắc Yến quân, ở cổ giày, đầu gối, mắt cá chân đều gắn cơ quan đặc chế, chỗ cẳng chân có sáu khung xương bằng huyền thiết chống đỡ, bàn chân là miếng sắt ghép lại, dùng bánh răng tinh xảo nối với nhau, sau khi đi vào là có thể đi đứng không tốn sức, từ đầu gối trở xuống hoàn toàn dùng cơ quan thay cho đi bộ.

Đây là món đồ giúp đi lại mà Võ Bị ty đặc biệt nghiên cứu chế tạo cho y sau khi y bị thương, cho dù từ đầu gối trở xuống thật sự tàn phế vô tri giác, đi đôi giày nào vào vẫn có thể đi lại như thường, huống chi là kiểu nửa tàn phế đã hồi phục gần hết như Phó Thâm. Y ở sơn trang nhận được giày mà Du Kiều Đình sai người gửi đến, thầm nghĩ dù sao cũng đang rảnh rỗi, chi bằng đi trêu Nghiêm Tiêu Hàn chơi, thế là nhất thời nổi hứng, thay hình đổi dạng, dịch dung dùng tên giả chạy tới Kinh Châu.

Thật sự nên cảm tạ tay nghề khéo léo của Bắc Yến thiết kỵ và ý nghĩ bất chợt nảy ra của y, may mà y đi theo, không thì xong chuyến này, gia đình cũng tan nát luôn.

Y mở mấy cái khóa ra, đá giày đi, vắt khăn mặt trong chậu nước bên cạnh, lau mặt cho Nghiêm Tiêu Hàn: “Nào, mau lau nước mắt đi, đáng thương quá cơ.”

Một bàn tay nóng bỏng run rẩy bắt lấy cổ tay y.

Nghiêm Tiêu Hàn hoài nghi mình hoàn toàn điên mất rồi, hắn sửng sốt nhìn chằm chằm y, thậm chí không dám chớp mắt, như thể sợ y một khắc sau sẽ biến mất, hắn thì thào: “Kính Uyên…..”

“Ừ,” Phó Thâm lau mặt cho hắn xong, lại lau đến cổ và tay, dịu dàng nói: “Là ta.”

“Ta đang nằm mộng ư…..”

Phó Thâm xấu xa búng vào chỗ nào đó một cái, khiến hắn run rẩy cả người, còn cười không đứng đắn bảo: “Là mộng xuân ấy hả?”

Phó Thâm chẳng giận gì Nghiêm Tiêu Hàn cả, chỉ là nhớ lại lúc hắn quyết tuyệt vung đao đâm vào tay mình, nghĩ đến thôi mà sợ, xen lẫn cả đau lòng khôn xiết, vậy nên cũng hận luôn cả toàn bộ thôn Khê Sơn kia. Nếu như không có ai cứu hắn ra, ở trong cái nơi quỷ quái ấy cả một đêm, sợ rằng người này về sau sẽ tàn phế mất; mà nếu hắn cố trốn ra được, giải thuốc thế nào cũng là một vấn đề lớn. May mà lúc ấy người tới là Phó Thâm, người ở bên cạnh hắn cũng là Phó Thâm, loại chuyện hư hỏng này nếu là giữa phu thê với nhau, cũng miễn cưỡng xem như một kiểu tình thú.

“Sao ngươi lại tới đây…..”

Phó Thâm buông rèm xuống, vươn người lên giường, vừa cởi áo hắn, vừa nói: “Đã lúc nào rồi mà ngươi còn nói mấy chuyện tào lao này với ta?”

Đầu ngón tay y vô tình chạm vào làn da lộ ra bên ngoài của Nghiêm Tiêu Hàn, người kia run lên như thể bị bỏng. Sau đó một chiếc lồng vô hình nào đó bỗng nhiên vỡ tan, mãnh thú thét dài, hông Phó Thâm bị siết lấy, được bế đặt lên gối, nụ hôn nóng bỏng hỗn loạn rơi xuống môi y.

“Kính Uyên, ta sẽ phát điên đấy…..” Lý trí vùng vẫy giãy giụa, Nghiêm Tiêu Hàn ghé vào tai Phó Thâm, tiếng thở dốc khiến câu nói trở nên đứt quãng, “Nếu ta làm ngươi bị thương….. Nhất định phải đẩy ta ra……”

Phó Thâm nghiêng đầu hôn lên mặt hắn một cái, giơ tay khẽ lau mồ hôi ướt đẫm trên gáy hắn, thấp giọng vỗ về: “Không sao. Đừng sợ, ta ở đây.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status