Hoàng phi chín nghìn tuổi

Chương 206: Một rương đồ



Nói thật, Chu Lăng Thần "giữ gìn" tấm thân đồng tử như vậy khiến Hoa Ngu cảm thấy cực kì không bình thường. Đặc biệt là thái độ của hắn đối với nàng...

Nhưng lời này đâu thể nói ra...

Chu Lăng Thần mà biết được còn không xé nàng thành từng mảnh sao?!

Chẳng qua nàng không biết, tên nào đó mà nàng đang rủa thầm hiện đứng ở bên ngoài, cách một cánh cửa, nghe nàng và phi tử của mình nói chuyện. Trên mặt có phần âm trầm phức tạp.

" Khụ! " Thi Sầm ho nhẹ một tiếng, nói:

" Công công, ý của Nhược Vân là, công công hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng, hẳn là nên khuyên Hoàng thượng một vài câu, chính sự tuy vội, nhưng mặt khác... cũng không thể xem nhẹ! "

Thi Sầm nói xong, khuôn mặt anh tuấn đỏ lên.

Một Đại tướng quân như hắn, vì muội muội nhà mình mà đến cả thể diện cũng ném hết!

Hoa Ngu:???

Này là muốn nàng dẫn mối cho Hoàng thượng sao?!

Có nhầm không thế?!

" Công công hiểu lầm. " Thi Sầm thấy vẻ mặt khiếp sợ lại không được tự nhiên của Hoa Ngu liền biết nàng đang hiểu sai.

Hắn cũng bất chấp xấu hổ, vội nói:

" Ý ta là, công công là người thân cận bên cạnh Hoàng thượng, nên thường xuyên nhắc nhở Hoàng thượng đến hậu cung nhiều một chút. Thứ nhất là vì thân thể của Hoàng thượng, thứ hai cũng là để các nương nương trong hậu cung sớm ngày khai chi tán diệp cho Hoàng thượng! "

" Hoàng thượng tuy trẻ tuổi, nhưng vẫn nên có con nối dõi... " Nói mấy lời này hình như hơi quá với hắn.

Thi Sầm cắn răng, khó khăn mở miệng:

" Nếu để Hoàng thượng thường xuyên tới Tố Tâm điện thì càng tốt! "

Hoa Ngu:...

Trời đất chứng giám, trăm triệu khả năng nàng cũng không ngờ có ngày lại có người tìm nàng vì loại chuyện này.

Nghe Thi Sầm quanh co một hồi, nói chung là bảo nàng dẫn Chu Lăng Thần đến cho Thi Nhược Vân hả?

" Tính tình của Nhược Vân, ta thực sự lo lắng cho muội ấy. Trong cung đơn độc, nếu có thêm hài tử bên cạnh làm bạn cũng là một chuyện tốt. "

Thi Sầm cười khổ, thực sự hắn không hề muốn làm loại chuyện đáng khinh này. Nhưng vì Thi Nhược Vân, hắn nhất định phải làm.

Hoa Ngu không khỏi nhìn hắn nhiều thêm một lần. Thi Sầm thật ra vô cùng yêu quý Thi Nhược Vân, huynh trưởng như vậy, làm nàng nhớ tới Diệp Trí.

Huynh ấy, cũng có khi che chở cho nàng thế này.

Sắc mặt nàng tốt hơn không ít, thấy Thi Nhược Vân đỏ ửng cả mặt, chắc cũng đang thẹn lắm đây.

" Đúng rồi, ta từ phía nam về có mang theo một ít lễ vật phía nam, muốn tặng công công, mong công công vui lòng nhận cho. "

Hoa Ngu còn chưa mở miệng, Thi Sầm đột nhiên vỗ tay, lập tức có hai thị vệ thân hình cao lớn nâng một cái rương to đến.

" Mở ra đi. "

Hắn ra lệnh một tiếng, một thị vệ liền mở cái rương ra.

Hoa Ngu nhìn cái rương, đơ người, tròng mắt như muốn rơi ra ngoài.

Này, này... Thi Sầm cũng quá hào phóng rồi!

Một rương vàng bạc châu báu!

Đầu óc Hoa Ngu choáng váng. Hôm nay là ngày tài vận của nàng sao? Cả đám người đều vội vàng nhét tiền vào tay nàng.

Chu Hành thì tốt hơn, rất hàm súc, đưa thẳng ngân phiếu. Còn Thi gia... nguyên một cái rương ngọc chói lọi toàn trân châu đá quý quý hiếm!

Đây là muốn tiền đè chết nàng a!

Hoa Ngu vẫn luôn tự xưng là kiến thức rộng rãi thấy đống này cũng chỉ đành hạ mình cảm khái. Hạn hẹp, hạn hẹp a!

" Ca ca... " Không chỉ có nàng mà đến cả Thi Nhược Vân cũng bị dọa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status