Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

CHƯƠNG 218: CÓ TÌNH CÓ NGHĨA



CHƯƠNG 218: CÓ TÌNH CÓ NGHĨA

Vị tướng quân đó vừa dứt lời, lập tức có hai nam tử bắt cô lại, hai tay của cô bị trói ngược ra đằng sau, loại tư thế bị trói như tù nhân thế này căn bản không phải thái độ đối đãi với công chúa.

“Thả ta ra, ta tự biết đi.” Tiết Tịnh Kỳ giãy giụa cổ tay hai lần, cố gắng điều chỉnh giọng trở nên giống A Lạc Lan.

Hai binh sĩ đó dường như không có bất kỳ sự sợ hãi và kinh sợ, ngược lại còn bật cười đầy sự coi thường: “Công chúa, bản thân người biết đi là muốn đi đâu? Chúng ta không chịu được người trốn thoát một lần nữa đâu.”

Tiết Tịnh Kỳ kinh ngạc, căn bản nói không lại bọn họ, con đường trước mắt vẫn coi như sáng lạn, cô cũng tìm thấy phương hướng mình đi, nếu như có thể, cô nên nhận cơ hội lần này, hiểu rõ hơn về lai lịch của bọn họ, tương kế tựu kế, lợi dụng thân phận của bọn họ vào kinh, tiếp xúc với Thích Mặc Thanh.

Nhưng, dựa theo thái độ của bọn họ trước mắt mà nói, một điểm này, Tiết Tịnh Kỳ cực kỳ không hài lòng.

Mặc dù là công chúa hòa thân, nhưng cô cũng nên có sự tôn trọng tối thiểu.

“Đây là thái độ đối đãi của các ngươi đối với công chúa sao? nếu như ta nói cho phụ hoàng, khiến các ngươi chết không chỗ chôn thây.” Tiết Tịnh Kỳ hằn học nói.

Một mặt muốn khiến bọn họ thả mình ra, một mặt khác muốn thăm dò thái độ của bọn họ với ‘A Lạc Lan’ này như thế nào.

“Phì!” Một tiếng cười bỗng phát ra từ trong miệng của binh sĩ đó, giống như đây là câu chuyện cười buồn cười nhất mà hắn ta từng nghe.

Áo giáp lạnh lẽo không ngừng rung lên, từ phần lưng của rắn chắc của hắn có thể nhìn ra, hắn ta đang cười, hơn nữa cười cực kỳ điên cuồng.

“Cười cái gì? Còn cười có tin ta cắt lưỡi của ngươi không?” Tiết Tịnh Kỳ tức giận nói.

Hai bàn tay ôm cánh tay của cô lại giống như đang siết chặt lại, tiếng cười của bọn họ cuối cùng cũng dừng lại, hơi thở ấm nóng theo sự hoa tuyết lạnh lẽo trên bầu trời, rõ ràng lạnh lẽo theo.

“Công chúa, ta thấy người vẫn nên chăm sóc tốt cái lưỡi của người thì hơn! nếu như Hoàng thượng thương yêu ngươi, ngài ấy sao có thể gả người đến nơi xa xôi như nước Thích Diệp này chứ?” Một tên binh sĩ trong đó lắc đầu, chuyện đơn giản như vậy ngay cả hắn ta cũng hiểu, tại sao công chúa không hiểu chứ?

Xem ra A Lạc Lan này không phải là một công chúa được sủng ái, nếu như quốc chủ của nước Thành Châu thương yêu nàng ta, có lẽ sẽ không để nàng ta gả đến nước Thích Diệp xa xôi như vậy. Vì hòa bình và quan hệ hữu hảo của hai nước, để nàng ta hy sinh, không phải chính là giết chết tương lai của một cô gái hay sao.





Cô thầm thở dài, một đội quan trước mắt mặc áo giáp màu đen không biết từ khi nào đã dừng lại, trở về vị trí ban đầu của bọn họ. Đi đến trước mặt nam tử được gọi mà tướng quân, hắn đã xoay người xuống ngựa, mang theo cái mũ sắt của mình vào trong lều.

Bởi vì vừa nãy mưa, các binh sĩ hạ trại ở đây, chuẩn bị ở đây đợi qua một đêm, ngày mai lại xuất phát đến kinh thành.

Vị tướng quân đó vào trong một lúc, rất nhanh đi đi ra.

“Trời sắp tối rồi, hôm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây một đêm, sáng sớm mai vào kinh.” Giọng nói của vị tướng quân đó rất có lực chấn nhiếp, chỉ cần hắn vừa mở miệng, không có ai dám không phụ tùng mệnh lệnh của hắn.

Nói rồi, hắn từ phía trên nhìn Tiết Tịnh Kỳ mà đi xuống, bộ áo giáp rõ ràng khiến hắn càng thêm uy nghiêm, dường như khi đi đường bước chân đều sẽ sinh gió, hắn đi về phía Tiết Tịnh Kỳ khi cách vài bước thì dừng lại.

“Mời công chúa đi nghỉ, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ lên đường vào kinh, ta sẽ gửi thư cho Thích Diệp Hoàng đế, thông báo tình hình của chúng ta.” Không ngờ hắn ta đối với cái người gọi là công chúa này cũng khá quan tâm, không có thái độ bất mãn không tôn kính giống như binh sĩ khác đối với vị công chúa này, ngược lại làm việc còn biết thông báo với cô trước.

“Tướng quân nói thế nào thì thế ấy đi.” Tiết Tịnh Kỳ cố gắng khiến giọng của mình trở nên trầm khàn một chút, lại che giấu bằng cách hô vài tiếng, giả bộ mình bị nhiễm phong hàn.

Quả nhiên, vị tướng quân này vừa thấy Tiết Tịnh Kỳ ho, lông mày nhíu lại, ánh mắt không phải sự quan tâm của một thuộc hạ đối với công chúa, mà là đau lòng, lại mang theo sự tự trách. Ánh mắt phức tạp của hắn khiến trong lòng của Tiết Tịnh Kỳ hơi giật mình, xuyên qua lớp mạng sa che mặt nhìn không phải quá rõ, nhưng cũng không kém.

“Công chúa bị nhiễm phong hàn sao? Sao giọng nói đã khàn thành như thế này rồi?” Tướng quân có loại tức giận không đè nén được, quay ra nhìn binh sĩ bên cạnh, tức giận nói: “Thái y đi theo đâu rồi? Mau gọi Thái y đến cho ta.”

Lời nói thái độ này, căn bản không phải thái độ nên có của một tướng quân đối với công chúa, huống chi còn là một công chúa hòa thân.

“Tướng quân, chỉ là phong hàn, không đáng ngại, không ngừng làm quá, ta về nghỉ ngơi là được, không đến hai ngày là khỏi.” Trong lòng Tiết Tịnh Kỳ định thăm dò vị tướng quân này, tuy không biết đây có phải thái độ bình thường A Lạc Lan nói chuyện hay không, nhưng dưới tình hình khẩn cấp cũng không quan tâm nhiều như vậy.

Nói rồi, Tiết Tịnh Kỳ lại giả bộ che miệng ho hai tiếng, hai tiếng ho này lọt vào tai của tướng quân lại nâng cao gấp mười lần, văng vẳng bên tai của hắn.

“Đừng nói linh tinh nữa, sao có thể không chữa trị? Cho dù là bệnh nhẹ, ta cũng sẽ giúp người chữa khỏi.” Tướng quân đó nói xong, hai giây sau mới kịp phản ứng lại dưới tình hình khẩn cấp đã nói cái gì, vội vàng giải thích: “Công chúa, ý của ta là, ngày mai người phải vào kinh hòa thân rồi, nếu như không khỏi phong hàn, sợ rằng Thích Diệp Hoàng đế sẽ trách nước Thành Châu chúng ta không chăm sóc cho cơ thể của công chúa, mất mặt nước Thành Châu.”

Lúc này Thái y vội vàng xách hòm thuốc chạy đến, theo đuôi còn có hai Thái y.

Sau khi đợi hai Thái y hành lễ, Tiết Tịnh Kỳ mới khẽ gật đầu với tướng quân: “Nếu tâm tư của tướng quân đã cẩn thận như vậy, vậy chỉ đành để Thái y khám thử.”

Nói rồi, hai thị nữ bên cạnh mới đỡ Tiết Tịnh Kỳ vào bên trong lều của cô.

Trong lều ngược lại rất lớn, bài trí mặc dù đơn giản, nhưng đầy đủ mọi thứ, trong không khí còn thoang thoảng mùi thơm nhàn nhạt, rất rõ ràng chính mùi hương của nữ tử, vừa nhìn, chính là phòng theo quy cách của công chúa.

Hai thị nữ đỡ Tiết Tịnh Kỳ đến bên giường, cung kính hầu hạ cô dựa vào đầu giường, một nô tỳ tuổi tác có hơi lớn một chút trong số đó muốn đưa tay tháo lớp mạng che mặt của cô ra, khi tay của nàng ta mới chạm vào mạng che mặt, đột nhiên nghe thấy âm thanh lạnh lùng lại khàn khàn.

“Ta có nói kêu ngươi tháo mạng che mặt của ta xuống sao?”

Tay của thị nữ đó khựng lại giữa không trung, đột nhiên quay đầu nhìn tướng quân ở phía sau, mãi đến khi nhận được ý của hắn mới nói: “Xin lỗi công chúa, nô tỳ ngu dốt, sau này sẽ không dám nữa.”

“Lui xuống, không có mệnh lệnh của ta các ngươi không cần vào hầu hạ ta.” Tiết Tịnh Kỳ hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn sang chiếc cọc giường bên trong.





“Điều này...” Thị nữ đó không ngờ Tiết Tịnh Kỳ lại nói không cần nàng ta hầu hạ, ánh mắt căng thẳng nhìn sang tướng quân, trưng cầu ý kiến của hắn.

Hai người trao đổi rõ ràng như vậy, Tiết Tịnh Kỳ không cần suy đoán cũng biết là có chuyện gì, hai thị nữ này căn bản không phải người bên cạnh hầu hạ nàng ta, ngược lại là tai mắt mà vị tướng quân đó sắp xếp bên cạnh nàng ta.

Cô muốn chính là kết quả này, dù sao cô bây giờ không phải A Lạc Lan, không thể lúc nào cũng đeo mạng che mặt được, trước khi vào kinh, cô không thể để người khác phát hiện thân phận thật sự của cô, chỉ đành che giấu chính mình.

“Công chúa, bên cạnh người cần người chăm sóc, nếu như bọn họ không ở bên cạnh người, sinh hoạt của người lại sắp xếp như thế nào?” Tướng quân trừng mắt nhìn hại thị nữ, dường như đang nói có một chuyện như thế cũng làm không xong.

“Sinh hoạt của ta tự ta lo được, không cần người khác sắp xếp, dù sao ta không thích thị nữ phạm sai, nếu như thế, hôm nào đó bò lên đầu của ta cũng không phải không có khả năng.” Tiết Tịnh Kỳ mang theo ý cười chế giễu, trong ánh mắt cố nhiên là sự khinh thường.

Tướng quân không nhìn thấy biểu cảm của cô, lại có thể cảm nhận được sự tức giận trong lời nói của cô, cô như thế này hình như không phải A Lạc Lan của trước kia, trở nên có hơi lạnh lùng, nhưng tính bướng bỉnh đó vẫn ở trong cô.

Mặc kệ cô nói cái gì, hắn đều không có bất kỳ lý do gì để từ chối, hắn cũng không nhẫn tâm từ chối. Nghĩ tới sau ngày mai, mỗi người một nơi, cả đời này cũng khó gặp lại, hắn hận không thể đem tất cả những thứ cô muốn trên thế giới này để trước mặt cô, chứ đừng nhắc là một yêu cầu nhỏ bé này.

“Công chúa, người nếu như không thích hai người bọn họ, ta lại sắp xếp cho người hai người khác.”

Tiết Tịnh Kỳ nhíu mày khoát tay: “Không cần, ta muốn yên tĩnh một mình, lát nữa khi ta cần người sẽ nói với ngươi sau.”

Như thế, tướng quân cũng không biết nói cái gì, chỉ là ánh mắt lạnh lùng nhìn thị nữ bên cạnh, phẩy tay ra hiệu bọn họ ra ngoài.

“Như công chúa muốn.” Tướng quân nhàn nhạt nói.

Sau đó chính là Thái y bắt mạch cho cô, vì để bệnh của mình trông giống thật một chút, Tiết Tịnh Kỳ cố tình làm nghẽn mạch tượng của mình lại, che giấu tai mắt của người khác, khiến Thái y tưởng cô nhiễm phong hàn, thậm chí bệnh càng thêm nặng.

Ba Thái y đến bắt mạch ba lần, cuối cùng sau đó kết quả lên trên giấy, đưa cho tướng quân xem.

Vị tướng quân đó xem xét rất kỹ càng, cuối cùng mới gật đầu, đưa tờ giấy đó lại cho Thái y: “Đi bốc thuốc đi!”

Mãi đến lúc này, mấy Thái ý đó mới trút bỏ được gánh nặng mà đi ra ngoài, lau mồ hôi trên trán của mình, chỉ cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.

“Tâm thần sao lại trăn trở như vậy? Công chúa, đêm nào người cũng không ngủ sao?” Vị tướng quân đó mở to mắt nhìn Tiết Tịnh Kỳ hỏi.

Trong lều bỗng chỉ còn hai người bọn họ, trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ cần lắng tai nghe thì có thể nghe thấy tiếng hô hấp có hơi dồn dập của tướng quân.

Cô nam quả nữ ở chung một phòng quả thật khiến người ta suy nghĩ lan man, huống chi là một tướng quân hộ tống và công chúa hòa thân?

Tiết Tịnh Kỳ từ từ xoay người lại, mặt mày không có cảm xúc gì, thậm chí còn có thái độ hơi cứng nhắc nói: “Tướng quân, Thái ta đã bắt mạch xong rồi, ngươi nếu như có chuyện gì thì cũng đi làm đi.”

Tiết Tịnh Kỳ đã nhìn ra thái độ của vị tướng quân này đối với công chúa A Lạc Lan, cô cũng sẽ không nóng vội đuổi vị tướng quân này đi, càng hiểu càng là chuyện không thể, Tiết Tịnh Kỳ trước nay sẽ không đụng vào.

Hai người có thể gặp mặt nói chuyện, hoàn toàn chỉ là tình cờ.

Vị tướng quân đó lúc này mới phản ứng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiết Tịnh Kỳ, dường như muốn nhìn xuyên qua mạng che mặt của cô để nhìn thấy diện mạo thật của cô. Nhưng Tiết Tịnh Kỳ thông minh, biết hắn muốn làm gì, sớm đã lật người nằm xuống, đắp chăn, đem cả người chui vào trong chăn.

Nhìn thấy dáng vẻ kháng cự của cô, điểm này tướng quân rất quen thuộc, trước nay đều như thế, chưa từng thay đổi.

Hắn khẽ thở dài, xoay người vén rèm, bước ra ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status