Hoành tảo hoang vũ

Chương 303: Ác nhân tự có ác nhân ma (2)

Phương Bảo Thăng mục quang phát lạnh, nắm lên một chiếc đũa, thoáng cái cắm vào bên trong mắt trái của Nguyễn Duy Khánh.

- A…

Nguyễn Duy Khánh lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết như giết heo, sau khi Phương Bảo Thăng buông tay ra, đau đến mức hắn lăn lộn đầy đất. Cũng may Phương Bảo Thăng không có hạ sát thủ, nói cách khác, nếu toàn bộ chiếc đũa tiến vào hắn dĩ nhiên đã chết rồi!

Mấy tên thủ hạ của Nguyễn Duy Khánh lung la lung lay trèo lên, liền tranh thủ nâng Nguyễn Duy Khánh dậy, kinh hoàng thất thố trốn đi xuống lầu, đúng là ngay cả ngoan thoại cũng không dám bỏ xuống.

Sắc mặt mọi người ở đây đều đại biến, đều tính tiền rời đi.

Nguyễn Duy Khánh này dễ trêu, nhưng Nguyễn gia sau lưng hắn lại là thế gia, đánh nhỏ sẽ dẫn lớn, hiện tại không đi, lát nữa muốn đi cũng không được !

Thoáng cái tửu điếm trở nên lãnh lãnh thanh thanh, chỉ còn lại có hai nhóm người Lâm Lạc cùng Phương Bảo Thăng.

Phương Bảo Thăng lại mặt dạn mày dày ngồi xuống trên bàn Lâm Lạc, bắt đầu nói đến Phương gia huy hoàng, nói đến cuối cùng chính là bản Đại thiếu gia vừa ý các ngươi, đó là phúc phận mà các ngươi tam sinh tu luyện, còn rụt rè cái gì, tranh thủ thời gian yêu thương nhung nhớ a!

Đường Điềm tập trung tinh thần giành ăn, nào có tâm tình nghe hắn nói cái gì đó, mà Tô Mị lại mặt tràn sương lạnh, không ngừng dùng ngón tay chỉ vào thang lầu, ý là như thế nào còn chưa cút đi!

Nhưng người phải cút đi còn không có cút đi, lại có người đến tham gia náo nhiệt !

Nguyễn gia thiếu gia bị người phế đi một con mắt!

Cái này lập tức làm cho cả Nguyễn gia đều phẫn nộ! Tuy Nguyễn Duy Khánh xác thực không chịu nổi, nhưng như thế nào cũng là người Nguyễn gia bọn họ, cũng dám ở trên địa bàn của bọn hắn phế đi Nguyễn Duy Khánh, đây không phải khiêu khích uy tín Nguyễn gia sao?

Lúc này, một vị cao thủ Nguyễn gia đã đuổi tới, mà Nguyễn Duy Khánh rõ ràng cũng đi theo mà đến. Mắt trái của hắn đã trải qua băng bó, chỉ có một con mắt hung dữ mà nhìn xem Phương Bảo Thăng, ngón tay chỉ đi qua quát:

- Chính là hắn! Tam thúc, chính là hắn phế đi đôi mắt của ta, ta muốn hắn chết!

Nhưng Nguyễn gia cao thủ lại không có ngay từ đầu ngạo mạn, ở dưới khí tức cường đại của Phương Bảo Thăng rung động đến phát run. Hắn cũng bất quá là tu vi Thanh Huyền Cảnh, sao có thể là đối thủ của Phương Bảo Thăng!

- Tam thúc! Tam thúc!

Dùng tu vi của Nguyễn Duy Khánh căn bản không biết Phương Bảo Thăng cường đại, vẫn còn ở đằng kia thúc giục.

- Không biết sống chết!

Phương Bảo Thăng chìa tay hướng Nguyễn Duy Khánh hư không một chiêu, tên kia lập tức bị bắt đi qua, hắn cầm lấy một chiếc đũa khác, "Pằng" thoáng cái, mắt phải còn lại của Nguyễn Duy Khánh cũng bị đâm bạo!

Lúc này vận khí của hắn sẽ không có tốt như vậy, chiếc đũa tận gốc nhập vào trong đầu của hắn, lập tức đánh chết.

- Cút!

Phương Bảo Thăng lạnh lùng khẽ hừ, Nguyễn gia cao thủ căn bản ngay cả cái rắm cũng không dám phóng một cái, nắm lên thi thể Nguyễn Duy Khánh quay người bước đi.

Phương Bảo Thăng vỗ vỗ hai tay, như không có việc gì trở lại bàn của Lâm Lạc, giống như sự tình gì cũng không có phát sinh qua.

Tuy Nguyễn Duy Khánh chết chưa hết tội, nhưng Phương Bảo Thăng ngoan độc cũng làm cho Lâm Lạc cùng Tô Mị cau mày. Nơi này vừa mới chết người, bọn họ cũng không muốn tiếp tục ăn cơm, liền kéo Đường Điềm đứng dậy, ly khai tửu điếm.

Phương Bảo Thăng vội vàng truy ở phía sau, người này thật cũng không có miễn cưỡng đến, chỉ là theo đuôi ở phía sau.

Bởi vì lo lắng đối với người này, Lâm Lạc cùng Tô Mị cũng không có đem Đường Điềm đơn thuần đến gần như không có phòng bị mang đến Dịch Thuận đấu giá hội, đợi hai người chân trước vừa đi, Đường Điềm đã bị Phương Bảo Thăng dùng hai cây đường Hồ Lô mang đi!

Phương Bảo Thăng da mặt cực dày, chính là theo đuôi phía sau, bọn người Lâm Lạc ở đâu, hắn cũng dẫn người ở khách điếm đồng dạng, bọn họ dừng lại ăn cơm, hắn cũng dừng lại ăn cơm, còn một đường thay bọn họ tính tiền, đại vung tiền tài.

Chẳng lẽ người này muốn dùng loại mánh khóe kia lừa gạt tâm hồn thiếu nữ? Thật sự là quá ngây thơ rồi! Bất quá, Đường Điềm mà nói, nói không chừng thật có khả năng mắc câu, tiểu cô nương này đã biểu hiện ra tiềm chất ăn hàng nhị đại, mỗi khi đi qua đâu, các loại đồ ăn vặt nàng tùy tiện cầm, mà nàng lại không có quan niệm trả tiền, đều bị Phương Bảo Thăng giành trả tiền thay.

Nếu Phương Bảo Thăng xuất ra tuyệt thế mỹ thực gì, nói không chừng Đường Điềm thực sẽ như chó con bị hắn câu đi.

Tô Mị vội vàng cảnh cáo cho Đường Điềm, nói Phương Bảo Thăng chính là đồng dạng như lưu manh lúc trước muốn cưỡng bức nàng, sẽ đối nàng làm chuyện xấu, lập tức làm cho Đường Điềm giống như đề phòng cướp mà nhìn Phương Bảo Thăng.

Nhóm người Phương Bảo Thăng cũng không phải đi bộ chạy đi, mà là có Ban Giác Mã. Ban Giác Mã này chính là mãnh thú Niết Âm Cảnh, tuy chiến lực không mạnh, nhưng tốc độ lại cực nhanh, hơn nữa thắng ở sự chịu đựng thật tốt, thích hợp đường dài, tính tình lại dịu dàng ngoan ngoãn, dễ dàng thuần phục.

Đương nhiên cái dịu dàng ngoan ngoãn này là tương đối, không phải ai cũng có thể thuần phục! Thông thường mà nói, cũng chỉ có đại thế gia mới có thể bắt được, thuần dưỡng, sau đó biến thành tọa kỵ, có thể cưỡi một đầu Ban Giác Mã, bản thân chính là biểu tượng thân phần.

Khoảng cách ngắn đi vội, cho dù Lâm Lạc mang theo hai nữ, tốc độ cũng có thể vượt qua Ban Giác Mã, nhưng nói đến đường dài mà nói, loại mãnh thú chịu đựng lâu dài này lại càng thêm am hiểu. Huống hồ Tô Mị cũng chỉ có Niết Âm Cảnh, tốc độ còn không có nhanh bằng Ban Giác Mã, muốn bỏ cũng bỏ không xong.

- Thật sự là chán ghét!

Đường Điềm nhếch lên cái miệng nhỏ nhắn nói ra, ngay cả nàng cũng chịu không được Phương Bảo Thăng dây dưa, liền thừa dịp Lâm Lạc cùng Tô Mị không có chú ý, quay đầu lại đối với năm con Ban Giác Mã kia hung hăng trừng mắt.

Cái nhìn này trừng ra, năm đầu Ban Giác Mã kia đồng thời bốn chân như nhũn ra, chúng nó nguyên bản đang chạy gấp, chân mềm nhũn lập tức thình thịch bùm té trên mặt đất!

- Đã xảy ra chuyện gì!

- Như thế nào Ban Giác Mã cũng sợ đến toàn thân phát run!

- Thiếu gia, ngươi không sao chứ?

Đằng sau lập tức loạn thành một đoàn, mà ba người Lâm Lạc nhân cơ hội rời đi, đem nhóm người Phương Bảo Thăng bỏ xa.

Vứt bỏ nhóm người Phương Bảo Thăng, tâm tình Đường Điềm lập tức thật tốt, nhẹ nhàng ngâm nga ca hát, một bộ vô ưu vô lự.

Lâm Lạc cùng Tô Mị cũng không có phát hiện là nàng giở trò quỷ, tuy kỳ quái năm con Ban Giác Mã tập thể lỡ chân, nhưng không có một người nào, không có một cái nào thích quỷ đi chán ghét theo, bọn họ cũng vui vẻ được thanh tịnh. Bất quá Tô Mị lại chẳng muốn đi bộ nữa, muốn dùng xe ngựa thay đi bộ, Lâm Lạc không lay chuyển được nàng, sau khi đi tới một tòa thành thị gần nhất, Tô Mị tìm được Dịch Thuận đấu giá hội ở địa phương, lộ ra thân phận Đại tiểu thư của nàng, lập tức chiếm được một cỗ xe ngựa tinh mỹ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status